Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 315: C315: Xuyên vương




Mục Chiến quát Diệp Phàm: "Hồng Thiên là huấn luyện viên của chiến khu Tây Bộ chúng tôi, có hiệu hàm năm sao, vậy mà cậu lại giết chết cậu ấy. Cậu đã phạm phải tội chết."

"Người đâu, bắt cậu ta lại ngay, nếu chống cự thì giải quyết tại chỗ!"

Mục Chiến nhìn Diệp Phàm chằm chằm, vẻ mặt lạnh lùng tràn đầy uy nghiêm.

Ông ta vừa ra lệnh, lập tức có hai chiến sĩ đi về phía Diệp Phàm. Diệp Phàm liếc mắt, hai chiến sĩ kia thâm sợ. hãi.

Tức thì hơn vạn chiến sĩ xung quanh trực tiếp giơ súng trong tay lên, chĩa thẳng vào Diệp Phàm, chuẩn bị nổ súng!

"Ông giỏi tính kế đấy!"

"Nếu tôi bị anh ta giết tức là thực lực yếu kém, nếu tôi giết anh ta tức là giết chết sĩ quan chiến khu, ông có lý do chính đáng để xử lý tôi!"

"Một chiêu này hay lắm!" Diệp Phàm nhìn Mục Chiến cười gần. "Cậu đã phạm phải tội chết, ngoan ngoãn bó tay chịu

trói đi. Nếu không, đến lúc đó bị bắn thành cái sàng thì rất khó coi"

Mục Chiến nhìn Diệp Phàm. lạnh lùng cất lời.

"Chỉ dựa vào bọn họ mà cũng muốn bảo tôi bó tay chịu trói?"


Diệp Phàm khinh khỉnh nói. "Bắn!" Mục Chiến quyết đoán ra lệnh.

Hơn vạn chiến sĩ Tây Bộ định bóp cò giết chết Diệp Phàm.

"Dừng tay!"

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói tràn đầy uy nghiêm vang lên.

Một nhóm người mặc chiến phục xuất hiện, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên khí thế mạnh mẽ, vai có năm sao, là một vị tướng quân tướng hàm năm sao.

Ông ta chính là Nguyên Hạo, thống soái của chiến khu Tây Bộ.

Sau khi Nguyên Hạo xuất hiện, những chiến sĩ kia rối rít hạ vũ khí, giơ tay chào ông ta.

"Tổng chỉ huy, sao ông lại ở đây?"

Mục Chiến thấy Nguyên Hạo xuất hiện, trong mắt lộ vẻ khác thường, lên tiếng hỏi.

Nguyên Hạo có tướng hàm và chức vị cao hơn Mục Chiến, nhưng Mục Chiến không khiêm nhường và cung kính với đối phương cho lắm.

"Phó thống soái Mục, chuyện gì thế này?"

Nguyên Hạo nghiêm nghị hỏi.

"Thưa thống soái, tên này đã sát hại huấn luyện viên Hồng Thiên mà còn muốn chống cự, tôi đang định ra lệnh xử lý cậu ta!"

Mục Chiến nói.

"Sao cậu ta lại ở đây? Sao cậu ta lại Hồng Thiên? Có.

Đôi mắt cực kỳ có sức uy hiếp của Nguyên Hạo nhìn chòng chọc Mục Chiến.

"Sau này tôi sẽ viết báo cáo nộp cho thống soái, còn bây giờ, tên này cực kỳ nguy hiểm, nhất định phải xử lý ngay lập tức!"

"Chuẩn bị, bắn!"


Mục Chiến lập tức hô.

"Tôi xem ai dám nổ súng?”

Đám chiến sĩ kia đang định giơ vũ khí lân lần nữa thì câu nói của Nguyên Hạo vang lên khiến động tác của bọn họ khựng lại.

"Thống soái, ông có ý gì?" Mục Chiến nhíu mày nhìn Nguyên Hạo đăm đăm.

"Tôi muốn mang người này đi. Còn chuyện Hồng Thiên, tôi sẽ điều tra rõ ràng!"

Nguyên Hạo lạnh lùng nói.

Sắc mặt Mục Chiến tối sâm: "Thống soái, thực lực của tên này rất mạnh, tôi sợ cậu ta sẽ làm thống soái bị thương, vẫn nên lập tức xử lý thì hơn!"

"Người đâu..."

"Mục Chiến, hiện tại tôi lấy thân phận thống soái chiến khu Tây Bộ nói cho ông biết, ông không được giết cậu ấy!"

"Ai dám động đến cậu ấy thì xử theo quân pháp!"

Mục Chiến còn chưa nói xong, Nguyên Hạo đã cứng rắn quát.

Nhất thời bầu không khí chợt đóng băng, cực kỳ áp. lực.

Hai sĩ quan chỉ huy của chiến khu Tây Bộ là Mục Chiến và Nguyên Hạo đối chọi gay gắt, không ai nhường ai.


"Nếu bản vương muốn động đến cậu ta thì sao?"

"Nguyên Hạo, ông sẽ làm thế nào?”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng ẩn chứa sát ý vô tình vang lên.

Trong căn cứ chiến khu Tây Bộ, một đám người xuất hiện.

Người dẫn đầu là Xuyên Vương!

Phía sau Xuyên Vương không chỉ có Lý Nguyên mà còn có một đám cường giả.

Sở tuần tra, sở giám sát, sở Hộ Long, tất cả cường giả của ba sở đều xuất hiện, thậm chí phía sau còn có ba trăm người mặc chiến giáp có hoa văn hình rồng màu vàng, khí thế sắc bén, tay cầm súng trường Hồng Anh. Bọn họ là người của quân Ngự Lâm Đế Đô.

Quân Ngự Lâm là quân đoàn mạnh nhất của chủ Long Quốc, chỉ có thiên tử đương triều và mấy các lão Nội Các mới có tư cách điều động!

Lần này bởi vì con gái của Xuyên Vương bị giết, không chỉ người của ba sở đến, mà ngay cả quân Ngự Lâm cũng được điều tới ba trăm người.

"Xuyên Vương!"

Nguyên Hạo nhìn Xuyên Vương, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc.