“Vì bảo đảm vạn nhất, tôi sẽ lập tức liên hệ người chiến khu Tây Bộ, để cho hắn triệu tập nhân thủ hành động cùng các người, cần phải lưu lại hết đám người ngoại quốc kia lại cho tôi!”
“Dám phạm vào Long Quốc, giết người Long Hồn chúng ta nhất định phải cho bọn họ một chút giáo huấn!”
Vẻ mặt Long Chiến Thiên lạnh như băng quát.
“Tôi cam đoan một tên trong bọn họ đều chạy không thoát!”
Trong mắt Hắc Uyên lóe ra sát khí lạnh như băng, lạnh lùng như Uyên phun ra.
Ngay khi Đế Đô và Tây Nam bởi vì chuyện quận chúa phủ Xuyên Vương bị giết mà cực kỳ chấn động, lúc này Diệp Phàm cùng Đoạn Thiên Bằng còn có Hoa Hồng Đỏ tìm một quán nướng ngồi xuống, gọi một đống rượu cùng thịt xiên, bắt đầu ăn uống.
Diệp Phàm vừa mới giết nhiều người như vậy, cũng đang định mượn cơ hội này thư giãn tâm trạng một chút.
“Thiếu chủ, lão Đoạn tôi kính cậu một chén, hôm nay nếu không có thiếu chủ, cái mạng này của tôi có lẽ không còn rồi!"
Đoạn Thiên Bằng giơ ly rượu lên nói với Diệp Phàm.
“Đoàn trưởng quân Đoàn, ông sở dĩ bị bắt bị thương đều là bởi vì tôi, đúng ra tôi phải nhận lỗi với ông mới đúng!”
Diệp Phàm giơ ly rượu lên nói.
Hai người chạm nhau một cái, một ngụm uống cạn.
“Thiếu chủ, quân chủ đại nhân hắn có khỏe không?”
Đoạn Thiên Bằng dò hỏi.
“Lục sư phụ rất tốt!”
Diệp Phàm vừa ăn xiên thịt vừa nói.
Mà đôi mắt Hoa Hồng Đỏ hiện lên vẻ kinh dị nhìn Diệp Phàm.
Cô ta không nghĩ tới Diệp Phàm không chỉ là đệ tử của lâu chủ Bách Hoa, mà còn là đệ tử của Thiên Sách Chiến Thần, hơn nữa Thiên Sách Chiến Thần mới chỉ là lục sư phụ của hắn, vậy năm vị sư phụ phía trước hắn có bao nhiêu ngưu bức?
“Đoàn trưởng quân Đoàn, đợi lát nữa ăn xong ông có thể trở về quân Thiên Sách, về phần điều lệnh tôi sẽ giúp ông giải quyết!"
Diệp Phàm nhìn Đoạn Thiên Bằng nói.
“Được!” Đoạn Thiên Bằng gật gật đầu. Đát đát đátII!
Lúc này, xa xa truyền ra từng đợt tiếng bước chân trầm trọng như sấm, toàn bộ mặt đất đều chấn động.
Dân chúng bốn phía đều bị dọa nhảy dựng, ánh mắt bọn họ nhao nhao nhìn về phía xa xa, toàn bộ sợ ngây người.
Chỉ thấy ở phía xa, ngàn vạn chiến sĩ võ trang đầy đủ, cầm trong tay vũ khí xuất hiện ở đây, bọn họ tạo thành từng phương trận đi về phía đám người Diệp Phàm.
Giờ phút này toàn bộ dân chúng đều bị trận chiến này dọa cho trợn tròn mắt.
Đoạn Thiên Bằng và Hồng Hoa nhìn thấy những chiến sĩ này,
Hai người biến sắc, vẻ mặt ngưng trọng.
Ngược lại, Diệp Phàm lắng lặng ăn thịt xiên, không có bất cứ lo lắng gì.
Rất nhanh, hơn vạn chiến sĩ tụ tập ở đây, vây xung quanh chật như nêm cối.
“Phủ Xuyên Vương trả thù nhanh như vậy sao?”
Diệp Phàm uống xong một ngụm rượu, ánh mắt quét về phía đám người này.
“Tôi chính là phó chỉ huy sứ chiến khu Tây Bộ Nghiêm Chấn, phụng quân lệnh trưởng quan chiến khu Tây Bộ, mang anh về chiến khu, nếu có phản kháng, trực. tiếp giết chết!"
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc chiến phục nhìn Diệp Phàm lạnh lùng quát.
Chiến khu Tây Bộ? Thì ra là người của Mục Thiên Lăng!
Diệp Phàm cười lạnh.
“Mời anh lập tức cùng chúng tôi tiến về chiến khul”
Nghiêm Chấn nhìn Diệp Phàm quát.
“Nếu tôi không đi thì sao?”
Diệp Phàm quét mắt nhìn đối phương.
Xoeẹt xoẹt xoetI!!
Lúc này, hơn vạn chiến sĩ trực tiếp giơ vũ khí trong tay lên về phía Diệp Phàm, tùy thời chuẩn bị bóp cò súng.
Một màn này khiến cho sắc mặt những người ăn thịt nướng xung quanh Diệp Phàm trắng bệch, thân thể run rẩy.
Mà Diệp Phàm nhìn những người bình thường xung quanh, nhướng mày.
Hắn đương nhiên không sợ đám chiến sĩ này nhưng giờ phút này bên cạnh hắn còn có một đám người vô tội.
Một khi đánh nhau tất nhiên sẽ tai bay vạ gió!
Diệp Phàm cũng không muốn bởi vì hắn mà liên lụy đến người vô tội!
“Tôi đi theo các người!” Sau đó Diệp Phàm nói thẳng. “Thiếu chủ!”
Đoạn Thiên Bằng và Hoa Hồng Đỏ nghe Diệp Phàm nói, khuôn mặt biến đổi.
“Không có việc gì, hai người trở về trước đi, rất nhanh tôi sẽ trở về!”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
Hắn đứng dậy nhìn Nghiêm Chấn, nói: “Đi thôi!” “Đưa đi!”
Nghiêm Chấn kêu lên.
Hai vị chiến sĩ lập tức tiến lên muốn áp giải Diệp Phàm. không thích ai chạm vào mình!”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Nghiêm Chấn nhìn lướt qua Diệp Phàm một cái, ý bảo chiến sĩ chuẩn bị áp giải Diệp Phàm lui ra.
“Anh tốt nhất không nên giở trò gì!” Nghiêm Chấn cảnh cáo Diệp Phàm.
“Tôi cũng phải nhắc nhở ông một câu, mời thần dễ tiễn thần khó!”
“Hiện tại các người đưa tôi đi chiến khu, đến lúc đó muốn cho tôi đi có thể sẽ không dễ dàng như vậy!”
Diệp Phàm nhìn Nghiêm Chấn nói. “Hừ”
Mà Nghiêm Chấn hừ, căn bản không đặt lời Diệp Phàm ở trong lòng.
Đắc tội với con trai tướng quân Mục, còn hy vọng sống sót rời khỏi chiến khu phía Tây?
Quả thực là sỉ tâm vọng tưởng!
Kế tiếp, Diệp Phàm bị đám người này mang đi đến căn cứ chiến khu Tây Bộ!