Xuyên vương phủ nằm ở phía Đông Thục Châu, diện tích mấy ngàn mẫu.
Xuyên vương phủ được thiết kế như một vương phủ thời cổ đại, vô cùng huy hoàng xa hoa!
Lấy Xuyên vương phủ làm trung tâm, phạm vỉ mười dặm xung quanh đều là cấm địa, đều có thủ vệ vương phủ canh gác, người thường không được tự tiện đến gần.
Làm một trong tám vương gia của Long quốc, Xuyên vương phủ là Hoàng đế ở quận Thiên Thục.
Rất nhanh, một chiếc xe lao đến khu vực cấm của Xuyên vương phủ với tốc độ tia chớp.
“Dừng xe”
Một đám thủ vệ xông ra, tay cầm vũ khí chắn trước. chiếc xe này.
Kết quả tốc độ của chiếc xe này không hề giảm, ngược lại còn tăng tốc, đâm bay đám thủ vệ này, tất cả đều chết thảm!
Ngồi trong xe này là Diệp Phàm và Hoa Hồng Đỏ.
Diệp Phàm lái xe, Hoa Hồng Đỏ chỉ đường!
“Thiếu chủ, có cần tôi triệu tập toàn bộ nhân viên Bách Hoa Lâu quận Thiên Thục đến không?”
Hoa Hồng Đỏ nói.
“Không cần!”
“Đây là chuyện của tôi, không cần liên lụy đến Bách Hoa Lâu!”
Diệp Phàm lạnh lùng quát.
“Thiếu chủ, Xuyên Vương là tước vị được triều đình ban cho, hơn nữa ông ta có rất nhiều môn sinh, ngay cả mấy tướng lĩnh ở chiến khu phía Tây cũng là môn sinh của Xuyên Vương, quân chủ quân Thiên Lang đóng tại khu vực Tây Nam có quan hệ rất tốt với Xuyên Vương, chúng ta...”
Hoa Hồng Đỏ nhắc nhở Diệp Phàm.
Cô ta biết rõ mục đích lần này của Diệp Phàm, muốn xốc loạn Xuyên vương phủ, hậu quả của việc này cực kỳ nghiêm trọng, ngay cả Hoa Hồng Đỏ cũng không khiêng được!
Bởi vậy cô ta không thể không nói rõ tính nghiêm trọng của việc này cho Diệp Phàm!
Nhưng cô ta còn chưa nói xong đã bị Diệp Phàm ngắt lời.
“Tôi biết cô lo lắng, nếu cô sợ hãi, bây giờ có thể xuống xe”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
Hoa Hồng Đỏ mỉm cười nói: “Thiếu chủ không cần sợ thì tôi còn sợ gì!”
Cùng lúc đó trong Xuyên vương phủ.
Một người bị trói trên cột, trên người chồng chất vết thương, máu tươi đầm đìa.
Người này là Đoạn Thiên Bằng, quân đoàn trưởng quân đoàn 6 của quân Thiên Sách!
Quận chúa Xuyên vương phủ đang không ngừng vung roi quất lên người Đoạn Thiên Băng, phát tiết lửa giận!
Cách đó không xa, Xuyên Vương đang ngồi uống trà, Lý Nguyên cung kính đứng một bên!
Một người vội vã đi vào, quỳ xuống nói: “Bẩm vương gia, bên ngoài truyền tín có một chiếc xe đang xông qua trạm kiểm soát, lao thẳng vào vương phủi!”
Lý Nguyên nói: “Vương gia, có lẽ thằng nhãi kia đến!”
“Lá gan rất lớn.”
“Xem ra tên nhóc đó và Đoạn Thiên Bằng quen biết nhau.”
Xuyên Vương lạnh nhạt nói.
“Cuối cùng tên khốn kia cũng đến!”
“Con muốn băm xác tên đó thành vạn mảnh!”
Quận chúa lạnh lùng quát to.
“Nếu mấy người dám động vào thiếu chủ, quân Thiên Sách sẽ không buông tha cho các người!”
Đoạn Thiên Bằng ngẩng đầu nói.
“Quân Thiên Sách?”
“Tên đó và quân Thiên Sách có quan hệ gì?”
Lý Nguyên nhíu mày, hỏi Đoạn Thiên Bằng.
“Ngài ấy chính là đệ tử của quân chủ quân Thiên Sách, mấy người dám động vào ngài ấy, quân Thiên Sách sẽ bắt các người trả giá!”
Đoạn Thiên Bằng hét lớn.
Nghe vậy Lý Nguyên biến sắc, vô cùng khiếp sợ.
Xuyên Vương nhíu mày, ánh mắt lóe lên.
“Không ngờ hắn ta lại là đệ tử của chiến thần Thiên Sách!”
“Không phải chiến thần Thiên Sách đã chết từ lâu rôi sao?”
Lý Nguyên nói.
“Quân chủ anh dũng thần võ, sao có thể chết được?”
“Mấy người dám động vào đệ tử của quân chủ, chờ hối hận đi!”
Đoạn Thiên Bằng lạnh nhạt nói. BốplI!