Ánh mắt Khâu Thiên Nhận tập trung, lúc ông ta đang muốn tìm ai là người nói chuyện thì một người đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta một cách kì dị, tay người kia nắm lấy cổ ông ta trực tiếp bóp nát!
Chuyện này xảy ra rất nhanh!
Nhanh đến mức tất cả mọi người ở đây đều không kịp phản ứng, bao gồm cả vị tông chủ của Độc Tông này.
Khâu Thiên Nhận thậm chí còn không thấy rõ khuôn mặt Diệp Phàm đã trực tiếp bị bóp chết!
Ẩm!
Diệp Phàm hất tay, thi thể Khâu Thiên Nhận bị ném xuống đất, chết không nhắm mắt.
Mà Khâu Thiên Nhận đến lúc chết cũng không ngờ rằng đời này của ông ta cứ như vậy mà chấm dứt.
Ông ta bế quan tu luyện nhiều năm như vậy chỉ vì muốn hủy diệt Quỷ Cốc, rửa sạch nhục nhã, kết quả vừa mới lên sàn chưa được ba phút đã chết thảm ở đây, có thể nói là cực khổ đến cùng cực!
Lúc này từng cường giả của Độc Tông đều mở to mắt, một lúc sau cũng không phản ứng lại kịp.
Vút vút vút!
Diệp Phàm vung tay lên, một đống ngân châm lập tức được phi ra, đám người Độc Tông này bị giết sạch!
Lúc này khí độc trên bầu trời đã biến mất, tất cả đều khôi phục lại như cũ, ngoài việc thi thể bên ngoài Độc Tông ra thì dường như không có gì thay đổi!
Những người khác lại vì quá chấn động mà ngây ra như phỗng.
Bốp! Bốp! Bốp!
Ngay lúc khắp nơi đang chìm vào yên tĩnh, một tiếng võ tay vang lên.
Một đám người khác xuất hiện, đi đầu là đồ đệ mà Thánh Y Quỷ Cốc đã từng nhận, Phong Vô Tích!
Phong Vô Tích nhìn bàn tay vừa ra đòn của Diệp Phàm, vẻ mặt tán thưởng nói: “Lợi hại, quá lợi hại!”
Vùt
Diệp Phàm nhìn Phong Vô Tích, trong mắt hiện lên ánh sáng.
Mặc dù hắn chưa từng gặp Phong Vô Tích nhưng từ lần đầu tiên gặp đối phương trong lòng hắn đã xuất hiện địch ý!
“Ông là ai?”
Diệp Phàm nhìn đối phương, lạnh lùng quát.
“Là...Là ông!”
“Phong Vô Tích!”
Lúc này trong Quỷ Gốc, người đàn ông trung niên dẫn đầu nhận ra Phong Vô Tích, vẻ mặt không thể tin nổi nói lớn.
Năm đó khi Phong Vô Tích vẫn còn là thiếu chủ Quỷ Cốc, người đàn ông kia vẫn chỉ là một đệ tử bình thường của Quỷ Cốc, đương nhiên đã từng gặp qua hắn ta!
Mặc dù thời gian đã trôi qua nhiều năm nhưng bề ngoài Phong Vô Tích không có quá nhiều thay đổi, vậy nên người kia vừa nhìn qua đã nhận ra.
“Phong Vô Tích~”
Diệp Phàm nghe ba chữ này, ánh mắt ngưng lại, nhìn đối phương không chớp mắt.
Hắn không ngờ người này chính là đồ đệ năm đó Tam sư phụ đã thu nhận.
“Quan hệ của cậu và Quỷ Cốc là gì?”
Phong Vô Tích chăm chú nhìn Diệp Phàm, thản nhiên hỏi.
Rõ ràng hắn ta cũng nhìn ra gì đó từ Diệp Phàm. “Ông cảm thấy thế nào?”
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
“Nếu như tôi đoán không sai thì chắc cậu là đồ đệ mới mà ông già kia mới thu nhận!”
Phong Vô Tích nói thẳng.
Ông già trong miệng hắn ta đương nhiên là Thánh Y Quỷ Cốc.
Âm!
Nghe được lời Phong Vô Tích, người đàn ông trung niên của Quỷ Gốc đột nhiên nhìn về phía Diệp Phàm, ánh mắt hiện ra sự kinh ngạc.
Diệp Phàm lạnh nhạt nhìn Phong Vô Tích mà nói: “Người tự xưng là lão Quỷ Cốc ở nhà họ Hoàng Bộ là ông?”
“Hóa ra cậu chính là Diệp thiếu?”
“Tiểu sư đệ, chúng ta đúng là lũ lụt cuốn trôi miếu Long Vương, người một nhà mà lại không nhận ra nhau”
Phong Vô Tích cười nhẹ một tiếng.
“Ông đã không phải người của Quỷ Cốc nữa rồi, đừng có nhận vơ”
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
“Tính cách tiểu sư đệ thật kiêu ngạo, không hổ là đồ đệ lão già kia dạy dỗ”
Phong Vô Tích nghiền ngẫm nhìn Diệp Phàm. “Bớt nói nhảm đi!”
Diệp Phàm vung tay, một cây ngân châm lập tức bắn về phía Phong Vô Tích.
Nhưng cây ngân châm này căn bản không lại gần hắn ta được, khi còn cách Phong Vô Tích ba tấc đã tự động chia làm đôi.