Lúc này, lại thêm một đoàn người xuất hiện tại đại sảnh tầng một của tập đoàn dược phẩm Hồng Tỉnh.
Cầm đầu chính là một ông lão tóc xám trắng, mặc: kiểu áo Tôn Trung Sơn.
Bên cạnh ông lão còn có một người đàn ông trung niên khí chất nho nhã mặc vest, đeo kính gọng vàng.
"Cha"
Chủ tịch tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh Quách Chân trông thấy ông lão thì kêu lên.
Ông lão này là chủ tịch tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh, Quách Thiên Quốc.
"Cha, cha phải làm chủ cho con"
Nhị công tử tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh Quách Vi thấy cha mình xuất hiện thì vội vàng kêu lên thảm thiết.
Quách Thiên Quốc nhìn con trai út bình thường cưng như trứng giờ bị người ta đánh thành đầu heo của mình, sắc mặt trầm xuống, trong mắt tràn ngập lửa giận.
Ông ta lập tức lia mắt quét về phía Diệp Phàm, lạnh lùng hỏi: "Là cậu đánh con trai tôi?"
"Là tôi đánh!"
Diệp Phàm bĩu môi.
"Cậu còn muốn làm tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh phá sản trong một giây?"
Quách Thiên Quốc âm u trừng Diệp Phàm.
"Nếu mấy người đã từ chối hợp tác với vợ tôi thì tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh không cần thiết tồn tại nữa!"
Diệp Phàm lạnh nhạt nói.
"Thật ngông cuồng!"
"Tôi rong ruổi thương trường mấy chục năm nay, có nhân vật nào chưa từng gặp qua, thế nhưng thứ trẻ tuổi lại mạnh miệng giống cậu là lần đầu tiên nhìn thấy!"
"Hôm nay để tôi nhìn cậu làm thế nào khiến tập đoàn dược phẩm Hồng Tỉnh phá sản!"
Quách Thiên Quốc nhìn Diệp Phàm đầy khinh thường, quát.
"Muốn tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh của ông phá sản chỉ cần một câu thôi!"
Không đợi Diệp Phàm mở miệng, một giọng nói lạnh lùng chen ngang.
Hoa Hồng Đỏ mặc sườn xám xẻ tà cao bước vào, dáng vóc uyển chuyển, cặp đùi thon dài trắng nõn đùi lắc lư hớp hồn mọi người!
"Hoa Hồng Đỏ!"
Quách Thiên Quốc và Quách Chân thấy Hoa Hồng Đỏ xuất hiện, sắc mặt tức thì thay đổi, trong mắt lộ ra một tia khiếp sợ.
"Tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh của mấy ông muốn phá sản hửm?”
Hoa Hồng Đỏ nhìn Quách Thiên Quốc, lạnh nhạt hỏi.
Giờ khắc này, trông cô ta không còn nét quyến rũ lả lơi như khi đối mặt với Diệp Phàm nữa mà băng lạnh thấu xương!
Nghe Hoa Hồng Đỏ hỏi, Quách Thiên Quốc khẽ nhíu mày: "Tiểu thư Hoa Hồng Đỏ, cô có quan hệ với tên này?"
"Không sail" Hoa Hồng Đỏ dứt khoát thừa nhận.
Ánh mắt Quách Thiên Quốc lập tức chớp lóe, ông ta không ngờ thằng ranh trước mắt này lại là người quen của Hoa Hồng Đỏ.
"Người này tổn thương con trai tôi, còn nói năng cưồng vọng, hôm nay cậu ta nhất định phải cho tôi một câu trả lời thích đáng. Nếu tiểu thư Hoa Hồng Đỏ muốn nhúng tay vào việc này, tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh sẽ phụng bồi tới cùng!"
Quách Thiên Quốc suy ngẫm vài giây, sau đó lạnh lùng quát Hoa Hồng Đỏ.
Tuy thế lực sau lưng Hoa Hồng Đỏ có sức ảnh hưởng không nhỏ ở quận Thiên Thục nhưng dược phẩm Hồng Tinh đã tìm được chỗ dựa mới, đương nhiên không sợ đối phương nữa.
"Ái chà, chủ tịch Quách lớn lối quá nha, xem ra ông tìm được chỗ dựa rồi nhỉ!"
"Chính là người bên cạnh ông hả, Mai tiên sinh phụ trách thương hội Thiên Long phân khu Tây Nam?”
Hoa Hồng Đỏ cười lạnh, lia mắt về phía người đàn ông nho nhã.
Ánh mắt đối phương thoáng qua ria khác thường: "Không ngờ tiểu thư Hoa Hồng Đỏ lại hiểu biết tôi như vậy!"
"Không sai, hôm nay Mai tiên sinh đại diện cho thương hội Thiên Long chính thức mời tập đoàn dược phẩm Hồng Tỉnh gia nhập thương hội, tôi đã đồng ý rồi."
"Hiện giờ tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh chính là một thành viên của thương hội Thiên Long, các người muốn Hồng Tinh phá sản đúng là mơ mộng hão huyền!"
Quách Thiên Quốc cường thế quát.
"Đúng không?"
Diệp Phàm bỗng hừ lạnh một tiếng, liếc về phía Mai tiên sinh kia: "Thương hội Thiên Long thật sự muốn giúp đỡ ông ta?"
"Hiện giờ chủ tịch Quách là một thành viên của thương hội Thiên Long, nếu ông ta gặp nạn, thương hội tất nhiên sẽ ra tay trợ giúp!"
Mai tiên sinh lãnh đạm nói.
"Nếu tôi không cho phép các người giúp thì sao?” Diệp Phàm thản nhiên hỏi.
"Ha ha"
"Người trẻ tuổi, cậu cho rằng mình là ai? Dám ra lệnh cho Mai tiên sinh, cậu có cái tư cách kia không?"
Quách Thiên Quốc khinh thường cười nhạo. "Cái này đủ tư cách chưa?"
Diệp Phàm dứt khoát lấy thẻ khách quý của thương hội Thiên Long ra.
Sau khi Mai tiên sinh nhìn thấy thẻ khách quý Kim Long trên tay Diệp Phàm, con ngươi y co rụt, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.
"Thế mà cậu lại có thẻ khách quý Kim Long của thương hội Thiên Long?"
Mai tiên sinh khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
"Thẻ khách quý Kim Long?"
Nghe năm chữ này, sắc mặt Quách Thiên Quốc cũng biến đổi.
Đương nhiên ông ta biết thẻ khách quý Kim Long có ý nghĩa gì, đây chính là thẻ khách quý cao cấp nhất của thương hội Thiên Long đấy.
Chỉ có những vị đại lão đứng trên đỉnh kim tự tháp của Long Quốc mới đủ tư cách nhận được tấm thẻ này.
Người thanh niên này lại sở hữu một tấm, thế chẳng phải đối phương chính là.
"Cái này đủ tư cách chứ?"
Diệp Phàm nhìn Quách Thiên Quốc chăm chú, lạnh nhạt hỏi.
"Công tử, thật xin lỗi, Mai Hà mắt mờ, mạo phạm công tử, xin công tử thứ tội!"
Mai Hà lập tức khom lưng với Diệp Phàm, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Y càng hiểu rõ sự đáng sợ của người sở hữu tấm thẻ khách quý Kim Long hơn Quách Thiên Quốc, dù sao thì tấm thẻ này không bán, chỉ khi được chín vị Thần Tài hoặc năm vị nguyên lão trong thương hội Thiên Long tán thành mới có tư cách nhận thẻ.
Bởi vậy, Diệp Phàm có thẻ khách quý Kim Long, trên cơ bản đã đứng ngang hàng với chín vị Thần Tài và năm vị nguyên lão.
Đại nhân vật bực này, một người phụ trách phân khu nho nhỏ như y có thể đánh đồng!
"Hiện tại tôi ra lệnh cho ông làm tập đoàn dược phẩm Hồng Tỉnh phá sản, có thể làm được không?"
Diệp Phàm nhìn Mai Hà.
Xem đến tận đây, rõ ràng tấm thẻ của Diệp Phàm có lực uy lực rất lớn với người thương hội Thiên Long, thậm chí có thể ra lệnh bọn họ làm bất cứ chuyện gì!
"Có thể"
Mai Hà trả lời.
"Mai tiên sinh!"
Nghe vậy, Quách Thiên Quốc tức thì biến đổi, vội vàng kêu lên.
"Chủ tục Quách, thực xin lỗi, muốn trách thì hãy trách các ông đắc tội người không nên đắc tội!"
Mai Hà nhìn Quách Thiên Quốc, lạnh nhạt nói. Sắc mặt Quách Thiên Quốc vô cùng khó coi.
Nếu Mai Hà ra tay với tập đoàn dược phẩm Hồng
Tinh thì bọn họ hoàn toàn không có bất cứ khả năng chống trả nào hết.
Giờ khắc này, trong lòng Quách Thiên Quốc dâng lên một tia tuyệt vọng, thân thể run rẩy, suýt nữa đứng không vững.
"Cha"
Quách Chân vội vàng tiến lên đỡ cha mình, lia mắt về phía Diệp Phàm: "Công tử, lúc trước là chúng tôi mạo. phạm ngài, mong ngài rộng lượng bỏ qua."
"Chúng tôi rất sẵn lòng hợp tác với Đường Thị, hơn nữa tất cả những dược liệu cung cấp cho Đường Thị đều giảm 70% so với giá bán trên thị trường, chỉ cần ngài có thể buông tha cho tập đoàn dược phẩm Hồng Tinh!"
"Anh Tiểu Phàm, không bằng...
Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm, không nhịn được mở miệng, chỉ là cô còn chưa kịp nói hết câu đã bị Diệp Phàm ngăn lại, hắn liếc mắt quét về phía Quách Chân: "Muốn tôi buông tha các người hả, được thôi!"
"Để thằng nhóc này quỳ xuống dập đầu một trăm lần với vợ tôi, sau đó tự tát bản thân một trăm!"
Thấy Diệp Phàm chỉ sang Quách Vi, Quách Thiên Quốc và Quách Chân cùng biến sắc.
Vẻ mặt Quách Vi tái mét, cậu ta la làng lên: "Anh..."
"Câm miệng!"
Quách Vi đang định mắng chửi Diệp Phàm thì anh trai Quách Chân đã thẳng tay tát một cái, xong còn khiển trách.