Ở Thiên Hải, trong căn biệt thự số 3 của khu biệt thự Tử Kinh.
Diệp Phàm đang nấu bữa sáng, hai cô gái Trần Tiểu Manh và Đường Sở Sở rửa mặt xong thì
đi xuống lầu.
“Tới đây, bà xã, ăn sáng thôi!”
Diệp Phàm bưng một chén cháo gà và một đĩa trứng ốp la cùng với một ly sữa đặt ở trước
mặt Đường Sở Sở.
“Anh Tiểu Phàm, cám ơn!”
Đường Sở Sở nói.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi, cả người Đường Sở Sở rõ ràng được đi ra khỏi bóng tối hôm
qua, trạng thái đã hồi phục hơn rất nhiều.
“Không được nói cảm ơn với anh!”
Diệp Phàm lên tiếng.
“Anh này, anh không chỉ biết nấu cơm mà còn có thể bảo về chị họ, ngoại trừ không có
chuyện gì đứng đắn ra thì trông cũng tạm được!”
Trần Tiểu Manh nhìn Diệp Phàm, bình luận.
“Ô hay cô nhóc này, ăn phần của em đi, nói nhảm nhiều thế!”
Diệp Phàm trừng mắt nhìn Trần Tiểu Manh, người đứng sau kiêu ngạo hậm hực, cầm lấy một
ly sữa rồi uống ừng ực.
“Đúng là ăn gì bổ đấy nha!”
Diệp Phàm trêu ghẹo nói.
“Chị họ, chồng của chị lại trêu em kìa!”
Lúc này, Trần Tiểu Manh nũng nịu nói với Đường Sở Sở.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên một hồi.
Đường Sở Sở trực tiếp đứng dậy đi mở cửa.
“Ba mẹ, sao hai người lại tới đây?”
Sau khi mở cửa, Đường Sở Sở lên tiếng, người đứng ngoài cửa chính là mẹ cô và bố cô
đang ngồi trên xe lắm.
“Nếu chúng tôi còn không tới thì sẽ bị trục xuất khỏi nhà mất!”
Vẻ mặt Dương Ngọc Lan lạnh lùng kêu lên, bà ta trực tiếp đẩy Đường Chính Nhân vào biệt
thự.
“Chú, dì!”
Trần Tiểu Manh chạy tới kêu lên.
Mà Diệp Phàm chỉ nhìn lướt qua hai người Dương Ngọc Lan, sau đó vẫn say sưa ngồi ăn
sáng.
“Thằng nhóc khốn khiếp này, hại cả nhà chúng tôi đến nông nỗi này mà vẫn còn tâm trạng ăn
sáng ư!”
Dương Ngọc Lan thấy Diệp Phàm liền tức giận không biết trút giận đi đâu.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, chuyện ngày hôm qua không thể trách anh Tiểu Phàm!”
Đường Sở Sở vội vàng nói.
“Không trách cậu ta thì trách ai? Trách mẹ sao?”
“Vốn dĩ tối hôm qua chính là một ngày tốt đẹp của nhà họ Đường chúng ta, kết quả đã bị
thằng nhóc này phá hỏng hết rồi, cậu ta còn cả gan làm bậy sát hại cậu Bạch, gây ra tai hoạ
lớn.”
“Bây giờ bà nội rất tức giận, bà nói muốn cách chức Chủ tịch Đường Thị của con, còn muốn
đuổi cả mẹ và ba con ra khỏi nhà họ Đường, bây giờ các con hài lòng chưa?”
Dương Ngọc Lan hét lớn.
“Được rồi, Ngọc Lan!”
Đường Chính Nhân ngồi trên xe lăn khuyên can.
“Ông chỉ biết nói tôi thôi, ông làm ba mà chẳng biết giáo dục con gái ông gì cả.”
“Nhìn xem con gái của ông tìm được một thằng chồng kiểu gì kìa, bây giờ toàn bộ nhà họ
Đường đều bị cậu ta hại chết rồi, đến lúc đó xuống dưới suối vàng, ông biết ăn nói thế nào
với ba đây?”
Cơn tức giận của Dương Ngọc Lan chuyển hướng sang mắng Đường Chính Nhân, mà người
ngồi trên xe lăn bị mắng chỉ biết cúi đầu, không có cách nào.
“Được rồi, mới sáng sớm mà không để cho người ta ăn sáng hay sao!”
Lúc này, cuối cùng Diệp Phàm cũng lên tiếng.
“Cậu còn dám nói những lời này sao, nói mà không biết xấu hổ à, chúng tôi rơi vào kết cục
như bây giờ đều là do cậu hại đấy!”
Dương Ngọc Lan chỉ tay vào Diệp Phàm mắng, ngay sau đó nhìn về phía Đường Sở Sở:
“Đường Sở Sở, nếu con còn nhận người ba người mẹ này thì lập tức tuyên bố một câu, nói là
con và thằng nhóc này không có bất kỳ quan hệ gì hết.”
“Đến lúc đó, bà nội con sẽ dẫn cả nhà chúng ta tự mình đến nhà họ Bạch xin lỗi, cầu xin nhà
họ Bạch tha thứ, nếu con không đồng ý, vậy hôm nay chúng ta sẽ cắt đứt quan hệ, từ nay về
sau cô không còn là con gái của chúng tôi nữa!”
“Mẹ…”
Sắc mặt Đường Sở Sở vô cùng khó coi, trong mắt tràn ngập sự bối rối và đau khổ.
Cô không thể nào từ bỏ Diệp Phàm, nhưng muốn cô cắt đứt quan hệ với ba mẹ mình cũng
khó mà làm được!
“Bảo vợ tôi đến tận cửa nhà họ Bạch xin lỗi ư, nhà họ Bạch gã có xứng không?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Này thằng kia, cậu đừng quá tự cho mình là đúng, cậu nghĩ là cậu có chút công phu thì giỏi
lắm sao? Trên thế giới này, quyền thế, thân phận, bối cảnh mới là quan trọng nhất!”
“Nhà họ Bạch chính là gia đình quyền thế đứng đầu quận Giang Nam, bọn họ chỉ cần động
ngón tay là có thể có vô số biện pháp bóp chết thằng ranh con quê mùa không có bất kỳ bối
cảnh nào như cậu đấy!”
Dương Ngọc Lan tỏ vẻ khinh bỉ, sỉ nhục nhìn Diệp Phàm.
Ở trong mắt bà ta, Diệp Phàm chỉ là một con nhà võ không hơn gì, hoàn toàn không cùng
đẳng cấp với nhà họ Bạch chút nào!
“Hai người yêu tâm đi, tôi sẽ xử lý nhà họ Bạch, sẽ không vạ lây đến nhà họ Đường!”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
“Cậu xử lý ư? Cậu lấy cái gì để xử lý? Cậu cho rằng cậu là ai chứ?”
“Bây giờ cậu mau đi đến nhà họ Bạch tự thú đi, sau đó nói cho người của nhà họ Bạch biết là
cậu không có bất kỳ quan hệ nào với Sở Sở và nhà họ Đường chúng tôi mới đúng nhất!”
Dương Ngọc Lan chỉ tay vào Diệp Phàm, quát lên.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”
“Nếu nhà họ Bạch thật sự truy cứu xuống, con sẽ gánh vác một mình, tuyệt đối sẽ không để
nhà họ Đường bị liên lụy!”
Đường Sở Sở nói.
“Một cô gái như con thì lấy cái gì để gánh vác chứ?”
“Đường Chính Nhân, ông còn không mau khuyên nhủ con gái ông đừng u mê không chịu tỉnh
ngộ nữa, đi theo một thằng chồng thô bạo như vậy có ích lợi gì chứ?”
Dương Ngọc Lan nói xong, ánh mắt trừng lớn nhìn Đường Chính Nhân.
“Ngọc Lan, Sở Sở đã trưởng thành, con bé có suy nghĩ của mình, chúng ta đừng áp đặt hay
can thiệp nữa!”
Đường Chính Nhân bất lực nói.
“Ông… Các người đúng là muốn chọc tôi tức chết mà!”
Vẻ mặt Dương Ngọc Lan tức giận không thôi nói, bà ta dứt khoát xoay người chạy ra ngoài.
“Ba, mẹ con…”
Sắc mặt Đường Sở Sở thay đổi.
“Yên tâm, mẹ con sẽ ổn thôi!”
“Sở Sở, xin lỗi con, là ba vô dụng, bây giờ ba đã thành thế này, không giúp được con gì cả!”
“Haizz…”
Đường Chính Nhân vỗ vỗ hai chân mình, thở dài nói.
“Chân chú tại sao lại bị vậy?”
Lúc này, Diệp Phàm hỏi.
“Lúc trước ba em bị tai nạn giao thông, bác sĩ nói kinh mạch ở hai chân của ông ấy đã bị đứt
hoàn toàn, cộng thêm thần kinh bị hoại tử nên không thể đứng lên được nữa!”
Đường Sở Sở nói xong, đột nhiên nhìn Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm, có phải anh có cách
điều trị chân cho ba em không?”
“Kinh mạch bị đứt, thần kinh hoại tử, đối với anh, vấn đề này căn bản không tính là gì!”
Diệp Phàm đi tới, tự tin nói.
“Anh Tiểu Phàm, anh thật sự có thể làm cho ba em đứng lên sao?”
Tâm trạng Đường Sở Sở kích động nhìn Diệp Phàm.
“Đương nhiên!”
Diệp Phàm đi tới trước mặt Đường Chính Nhân, nói: “Không biết chú có bằng lòng để cháu
chữa trị không?”
“Cậu thực sự có thể làm cho hai chân của tôi trở lại bình thường sao? Trước đây tôi đã tìm rất
nhiều bậc thầy y học nhưng bọn họ đều nói là chân của tôi không thể chữa khỏi!”
Đường Chính Nhân khó tin nói.
“Những người đó chẳng qua chỉ là một đám mua danh trục lợi, căn bản không hiểu cái gì gọi
là y thuật thật sự!”
Diệp Phàm khinh thường nói.
“Ba, ba phải tin tưởng anh Tiểu Phàm!”
Đường Sở Sở nói với Đường Chính Nhân.
“Vậy thì thử xem đi, dù sao không được cũng không sao!”
Đường Chính Nhân nói.
Sau đó, Diệp Phàm sắn ống quần ở hai chân Đường Chính Nhân lên, bởi vì thần kinh của hai
chân bị hoại tử, đã bắt đầu dần dần khô queo.
Phập!!
Diệp Phàm vung tay lên, lần lượt đâm hai cây châm bạc vào một huyệt vị ở chân trái và chân
phải của Đường Chính Nhân.
Ngay sau đó, hai tay Diệp Phàm nhẹ nhàng vuốt ve hai cây châm bạc này.
Hai cây châm bạc này rung động với một tần suất đặc biệt, trên châm bạc lại phát ra ánh sáng
lờ mờ, có vẻ kỳ diệu tột cùng!