Cùng với âm thanh đầy trang trọng và uy nghiêm này, bên ngoài sảnh tiệc, một nhóm người mặc vest đen, thản hình cao lớn lao vào, đứng xếp thành hai hàng.
Sau đó, một người đàn ông tầm khoảng bốn năm mươi tuổi, mái tóc hoa râm, mặc áo choàng đỏ bước vào, trên tay cầm hai hạt châu không ngừng xoay tròn.
Sau lưng người đàn ông này là hai người đàn ỏng mặc trường sam màu xám, thái dương gồ lẻn, tràn đầy khí thế, khiến người ta có cảm giác áp bức vô hình.
“Là tổng giám đốc Từ, ông chủ khách sạn Thiên Hải kìa!”
“Không ngờ đến cả tống giám đốc Từ cũng bị kinh động đến đây!”
Người của các gia tộc lớn ỞThiẻn Hải có mặt tại đây nhìn về phía người đàn ông áo đỏ, ai al cũng tỏ vẻ kính nế, ánh mắt đầy kính trọng.
Có thế khiến cho các tộc trưởng các gia tộc lớn ở Thiên Hải kính nế như vậy, chứng tỏ người đàn ông áo đỏ này không hề đơn giản.
Ông ta chính là Từ Thiên, ông chủ của khách sạn Thiẻn Hải.
Sở dĩ khách sạn Thiên Hải có thế trở thành khách sạn cao cấp nhất ỞThiẽn Hải, thậm chí không ai dám đến gây sự ở đây là vì ông chủ của nó, Từ Thiẽn.
ông chủ của khách sạn Thiên Hải có lai lịch cực kỳ kh ủng bố, dù là đỏ đốc nhìn thấy ông ta thì cũng phải kính nế ba phần, thậm chí còn có lời đồn đãi, đối phương chính là người của Long Vương Điện.
Chính vì tin đồn đẵi này mà người của các gia tộc lớn ở Thiên Hải đều kính trọng Từ Thiên.
Ai dám động vào người của Long Vương Điện chứ?
Trung Quốc có một câu danh ngôn rằng, thà động vào Diêm Vương chứ đừng động vào Long Vương Điện!
Chỉ một câu đơn giản đã nói lên độ đáng sợ của Long Vương Điện ở Trung Quốc!
Lúc này, Từ Thiên trực tiếp đi tới, híp mắt nhìn Diệp Phàm, nói: “Người anh em, cậu còn trẻ tuổi mà đã tài giỏi như vậy, là một nhản tài, chỉ là cậu không biết nếu đến khách sạn Thiên Hải gây chuyện thì sẽ có hậu quả thế nào à?”
“Không biết, cũng không muốn biết!”
Diệp Phàm quét mẳt nhìn Từ Thiên, lạnh lùng nói.
“Tất cả những kẻ tới đảy gảy chuyện đều bị dìm xuống sông hết rồi!”
Từ Thiên bình tĩnh hỏi.
“Ông muốn dìm tỏi xuống sông hà?”
Diệp Phàm nhìn Từ Thiên.
“Đây là luật của khách sạn Thiên Hải, không ai có thế phá vỡ!”
Từ Thiên lạnh lùng nói.
Khi mọi người nghe những lời Từ Thiên nói, trong lòng thầm than Diệp Phàm xui ghê.
Đẳc tội nhà họ Bạch còn chưa tính, hiện giờ ngay cả ỏng chủ của khách sạn Thiên Hải cũng đăc tội rồi.
Lần này thì đúng là chết chắc rồi!
Từ Thiên vừa dứt lời, một trong hai người mặc trường sam màu xám phía sau liền vọt về phía Diệp Phàm.
Người đàn ông này ra đòn còn nhanh hơn, dữ dội hơn cả Hắc Ưng, anh ta ra đòn có sức mạnh đá nứt vàng bể!
Ầm!
Tuy nhiên, Diệp Phàm chỉ tiện tay ra một đòn đã đánh người này bay ra ngoài.
Phụt!
Người đàn ông mặc trường sam màu xám ngã xuống đất phun ra máu, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi nhìn Diệp Phàm.
Nhưng Từ Thiên không quan tâm đ ến vết thương của thuộc hạ, mà nhìn chằm chằm vào bàn tay phải vừa ra đòn của Diệp Phàm, nói chính xác là nhìn chiếc nhẫn ban chỉ (nhẫn ngón cái) bằng ngọc bích trên tay phải của Diệp Phàm.
Chiếc nhẫn ngọc này được chạm khắc một con rồng vàng, trông cực kỳ quý phái.
“Đây… Đảy là nhẫn ban chỉ của Long Vương!”
Từ Thiên nhìn chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ tay phải của Diệp Phàm thì biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin nối, toàn thân run lên, hai hạt châu trong tay rơi thẳng xuống đất.
Mà những người khác nhìn vẻ mặt của Từ Thiên thì không hiếu ra làm sao, ngay cả thuộc hạ của ỏng ta cũng khỏng biết ông chủ nhà mình bị làm sao.
Nhưng Diệp Phàm lại phát hiện đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm nhẫn ban chỉ trẽn tay mình, cho nên anh cũng đoán được là chuyện gì.
Chiếc nhẫn ban chỉ này là do Ngũ sư phụ của hẳn đưa cho hắn, nghe nói là tín vật của Điện chủ Long Vương Điện.
Theo lời Ngũ sư phụ của hắn nói, người có thể nhận ra chiếc nhẫn ban chỉ này chỉ có người đến từ Long Vương Điện.
Mà vẻ mặt của người đàn ông trước mặt hình như đã nhận ra chiếc nhẫn ban chí này, vậy rất có thể ông ta chính là người của Long Vương Điện.
“Ông còn muốn muốn dìm tôi xuống sông nữa không?”
Ngay sau đó, Diệp Phàm xoay chiếc nhẫn ban chỉ trên tay phải, nhìn về phía Từ Thiên.
Xoạt!
Lúc này Từ Thiên mới tỉnh táo lại, nhìn Diệp Phàm bằng ánh mắt kinh hãi.
Tên này có nhẫn ban chỉ của Long Vương, vậy chẳng phải cậu ta là…
Nghĩ đến đảy, Từ Thiên toát mồ hôi hột, sẳc mặt trở nên tái nhợt, cả người không ngừng run rấy.
Giờ phút này, Từ Thiên chỉ muốn quỳ xuống trước mặt Diệp Phàm, nhưng lại bị ánh mắt của đối phương ngăn lại.
Từ Thiên nhanh chóng hiểu ra, ông ta lên tiếng: “Chuyện hôm nay chỉ là ân oán cá nhân giữa hai người, họ Từ tôi sẽ không can dự vào.”
“Đi thôi!”
Ngay lập tức, Từ Thiên dẫn thuộc hạ của mình rời khỏi đây.
Thấy Từ Thiên đột nhiên thay đối ý định rồi cứ vậy mà rời đi, tất cả những người có mặt ở đây đều sửng sốt, họ không biết rốt cuộc đã đã xảy ra chuyện gì trong vài giây ngắn ngủi vừa rồi, tại sao ông chủ của khách sạn Thiên Hải lại có thế dễ dàng bỏ qua cho Diệp Phàm như vậy?
Mà Diệp Phàm thì liếc mắt nhìn về phía Bạch cảnh Thiên: “Hôm nay không có ai cứu được mày đâu!”
“Tao là cậu cả nhà họ Bạch đấy, mày dám đụng vào tao hả?”
Bạch Cảnh Thiên mặt mũi u ám nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Tao nói, hôm nay mày chết châc
rồi!”
“Trước giờ tao nói được là làm được!”
Diệp Phàm hờ hững nói, từng bước đi về phía đối phương.
“Cậu chủ đừng sợ, tôi đã liên hệ với đô đốc của Thiên Hải rồi, ông ta sẽ nhanh chóng dẩn người tới đây thôi.”
Lúc này, một thuộc hạ bên người Bạch Cảnh Thiên lên tiếng.
Cộp cộp cộp!
Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay.
Đô đốc Sài Quyền của Thiên Hải dẫn một số lượng lớn binh lính phòng hộ của Thiên Hải chạy vào, vội đến mức trẽn trán đổ đầy mồ hôi.
Sau khi nhận được tin có người muốn giết cậu cả nhà họ Bạch, Sài Quyền không dám chậm trễ, lập tức huy động người chạy tới đây.
Hôm nay Tống đốc không có ở đây, nếu cậu cả nhà họ Bạch mà xảy ra chuyện gì ớ đất Thiên Hải, chẳc chân nhà họ Bạchsẽ không bỏ qua cho Đô đốc như ông ta đâu.
Mặc dù ông ta là Đô đốc của Thiên Hải, nhưng trước mặt nhà họ Bạch giàu có nhất quận Giang Nam, ông ta chẳng là cái thá gì hết!
Lúc này, Sài Quyền đang thở hổn
hến.
“Cậu chủ, là Đô đốc của Thiẽn Hải đấy, chúng ta an toàn roi!”
Tên thuộc hạ nhìn đám người Sài Quyền đến thì vội kêu lẻn với Bạch Cảnh Thiên.
“Các người mau bầt thằng ranh này
lại cho tôi!”
Bạch Cảnh Thiên nhìn Sài Quyền, trực tiếp quát lớn.
“Xin lỗi cậu Bạch, tỏi tới chậm rồi!”
Sài Quyền nhìn Bạch cảnh Thiên rồi nhanh chóng cúi đầu, sau đó nhìn về phía Diệp Phàm đang quay lưng lại và hét lẽn: “Người đâu, mau bắt kẻ hành hung này lại!”
Toán binh lính lập tức định lao về phía Diệp Phàm, kết quả lúc này Diệp Phàm đã quay người lại, nhìn Sài Quyền: “Các người muốn bắt tôi hả?”
Xoạt!
Khi Sài Quyền nhìn thấy là Diệp Phàm, ông ta sợ đến mức suýt thì không đứng vững nổi.
“Chết tiệt, sao lại là ông lớn này vậy?”
Sài Quyền than thầm trong lòng.
Ban ngày ông ta mới vì một lời nói của đối phương mà đánh gẫy chân một chân của hai đứa con trai xong, ai ngờ buổi tối lại gặp nữa, đúng là mầm tai họa!
“ừm, tôi không biết là cậu!”
Ngay lập tức, Sài Quyền lúng túng
ông ta không ngờ được đêm nay lại là trâu bò đánh nhau, một bên là cậu cả nhà họ Bạch, một bên là Bách Hoa Lâu, còn ông ta thì bị kẹp ờ giữa, cả hai đều không phải con người!
“Ông muốn cùng hắn xen vào chuyện của tỏi với nó à?”
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“ừm, tôi không xen vào ân oán cá nhản giữa hai người nữa, tạm biệt.”
“Đi thôi!”
Sài Quyền nói không chút do dự, nói xong liền dẫn người rời đi, ông ta không đắc tội người của cả hai bên, cho nên chỉ có thế lề phép đi trước.
“Sao các người lại chạy sạch thế? Quay lại cho tôi!”
Thấy nhóm người Sài Quyền đột nhiên rời đi, sắc mặt của Bạch cảnh Thiên lập tức thay đối, gã hét lên.
“Đi chết đi!”
Diệp Phàm nhìn Bạch cảnh Thiên lạnh lùng nói, giọng nól lạnh băng như của Diêm vương vậy, tuyên bố án tử hình cậu cả nhà họ Bạch!