Bẫy Văn Phòng

Chương 15




Trên đường đi làm, điện thoại của Đàm Bân đổ chuông liên tục.

Cô liếc nhìn màn hình, thấy Chu Dương gọi đến, bèn ngắt máy.

Vì cô chỉ còn cách công ty khoảng mười phút đi xe.

Nhưng điện thoại vẫn liên tục đổ chuông nên cô đành phải đeo tai nghe. Những cuộc điện thoại vào giờ phút này, thông thường đều không mang đến tin tốt lành gì.

“Cherie, có chuyện rồi!” Giọng của Chu Dương quả nhiên không phải là thói quen vào thẳng vấn đề như thường ngày.

Bốn phòng ban tiền mãi và hậu mãi tập trung ở cả một phòng, chuyện này rất ít khi xảy ra, hơn nữa, nét mặt ai cũng sa sầm, đăm đăm.

Nguyên nhân thực ra rất đơn giản.

Khách hàng là một doanh nghiệp ở Bắc Kinh, tối ngày hôm trước có tiến hành nâng cấp dịch vụ, trong quá trình kiểm tra thực nghiệm đã xuất hiện lỗi chưa rõ nguyên nhân.

Kỹ sư đã chuyển về trạng thái trước khi nâng cấp nhưng phát hiện ra gói dữ liệu sao lưu không thể phục hồi.

Kỹ sư rất hoang mang đã xin trợ giúp từ trung tâm bảo trì MPL, các kỹ sư hỗ trợ dây chuyền sản xuất của trụ sợ chính đặt tại châu Âu đã nhanh chóng can thiệp từ xa, hai mươi phút sau, họ buộc phải thoát ra, với lý do phát hiện ra phần mềm phi thương mại bất hợp pháp, từ chối hỗ trợ.

Kiểm tra lại nhật ký truy cập nửa tháng trước đây, quả thực có người nào đó đã cài đặt một bản phần mềm dùng thử mà không thông qua bất cứ mã sản phẩm quen thuộc nào của công ty cả, hơn nữa còn sử dụng mật khẩu thông dụng bí mật riêng của MPL.

Giám đốc kỹ thuật nửa đêm bị gọi đến để tìm cách thương lượng với dây chuyền sản xuất, trước tiên là phục hồi thiết bị của khách hàng, sau đó truy vấn nguồn gốc phần mềm phi pháp, nhưng kết quả là dây chuyền sản xuất không thèm để tâm làm theo. Trong cơn thịnh nộ, ông ấy đã viết một bức thư, gửi đến hòm thư của tổng giám đốc dây chuyền sản xuất, kịch liệt lên án hành vi không quan tâm đến lợi ích của khách hàng.

Không ngờ thái độ của tổng giám đốc dây chuyền sản xuất còn cứng rắn hơn nhiều, khi trả lời đã chỉ ra rất rõ, thiết bị thương mại đã bí mật cài đặt phần mềm dùng thử là vi phạm quy tắc từ trước đến nay của công ty, gây tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của công ty, cần phải nghiêm phạt người chịu trách nhiệm. Bức thư này không chỉ gửi kèm cho các giám đốc phụ trách các khu vực lớn mà còn gửi cho cả phó chủ tịch điều hành toàn cầu.

Hai bên tranh luận chẳng những không giúp ích được gì cho việc giải quyết vấn đề mà còn làm lỡ thời gian.

Những kỹ sư tại trụ sở công ty ở Trung Quốc đã rất nhiều lần cố gắng tìm hiểu nhưng vẫn không thể tìm ra nguyên nhân của sự cố.

Đến thời gian làm việc, thiết bị vẫn chưa được khôi phục. Giấy không bọc được lửa, CEO bên khách hàng biết được nguồn cơn sự việc, đã nổi trận lôi đình, cáo buộc MPL là giang hồ lừa đảo, viết một bức thư khiếu nại với những lời lẽ nghiêm khắc, lập tức fax đến văn phòng của Lưu Bỉnh Khang và Lý Hải Dương.

Lửa cháy đến chỗ Đàm Bân thì đã không thể cứu vãn được nữa.

©STENT

Nghe thấy tình tiết hoang đường như vậy, cô tức đến nỗi tay run cầm cập. Tâm huyết kinh doanh bao nhiêu năm mới gây dựng được lòng tin của khách hàng, giờ đành nhìn nó sụp đổ nhanh chóng trước sự việc quái lạ này.

Bây giờ lại đang trong giai đoạn tập trung thu mua của Phổ Đạt vô cùng nhạy cảm, tin tức này đồng nghĩa với việc tự động cung cấp công cụ tấn công cho các công ty khác.

Sự việc đã xấu tới mức không thể xấu hơn được nữa, nhưng cô lại bình tĩnh hơn bao giờ hết, ngay lập tức ngăn chặn sự chỉ trích lẫn nhau của bộ phận chăm sóc khách hàng và bộ phận kỹ thuật. Chỉ ra hai việc cần phải làm trước mắt.

Về đối ngoại, thông qua lãnh đạo cấp cao thuyết phục dây chuyền sản xuất phối hợp hỗ trợ, nhanh chóng khôi phục thiết bị trở lại vận hành bình thường và cố gắng xoa dịu khách hàng, giảm hậu quả ảnh hưởng xuống mức thấp nhất, còn những chuyện khác thì để sau rồi nói.

Về đối nội, lập tức tìm ra người cài đặt bản phần mềm dùng thử để làm rõ chân tướng sự việc.

Mười giờ sáng, tổng giám đốc dây chuyền sản xuất tận châu Âu đang ngủ thì bị dựng dậy, tham gia hội nghị khẩn cấp qua điện thoại của khu vực Trung Quốc.

Mười hai giờ, có chuyên gia kỹ thuật của dây chuyền sản xuất cuối cùng cũng đành nhượng bộ, truy cập từ xa thiết bị của khách hàng để chỉnh lý.

Đàm Bân lượn quanh chỗ đối tác để thỏa thuận một ngày trời, thực sự cảm thấy kiệt sức, nhưng may mắn là tình hình không tiếp tục xấu đi nữa.

Khách hàng sau khi trút hết cơn tức giận, bắt đầu nhìn thẳng vào thực tế, xem xét làm thế nào để giải quyết sự việc và truy cứu trách nhiệm, yêu cầu MPL giải thích về bản phần mềm dùng thử.

Yêu cầu này không phải là quá đáng, nhưng sự thực lại khiến tất cả mọi người rất bất ngờ.

Bộ phận kỹ thuật căn cứ vào nhật ký truy cập, nhanh chóng tìm được kỹ sư thực hiện việc lắp đặt và giám đốc dự án trực tiếp thi hành việc này.

Người kỹ sư kia quá hoảng sợ, đến mức nói lắp ba lắp bắp. Giám đốc dự án thì vẫn được coi là bình tĩnh, đưa ra một email được gửi từ nửa tháng trước.

Email này được chuyển lên màn hình lớn, Đàm Bân có cảm giác giống như bị giáng một đòn đả kích bất ngờ. Một email cực dài, được rất nhiều người trả lời và chuyển tiếp.

Cô đã không thể tập trung tinh lực để truy tìm nguyên nhân và hậu quả, chỉ nhìn thấy câu trên cùng: Qua xác nhận, hai mươi ngày sau dây chuyền sản xuất mới có thể chính thức chuyển hàng, có thể cài đặt bản phần mềm dùng thử trước để đợi chuyển tiếp.

Người gửi lại là Phương Phương.

Trong phần người nhận email, chỉ có tên giám đốc dự án.

Khi mọi người trong phòng họp lần lượt bỏ ra ngoài, sắc mặt của Đàm Bân trắng bệch, cô ngồi lặng lẽ rất lâu rồi mới gọi Phương Phương vào phòng họp.

Cô kiềm chế cơn tức giận, hỏi: “Cô có biết mình đang làm gì không? Cô có hiểu bản chất của vấn đề là gì không?”

Mặt Phương Phương đỏ bừng, cô vội biện bạch: “Đây không phải ý của tôi.”

“Thế thì là ai?”

“Là Young dặn dò.”

Phương Phương nói, nửa tháng trước, khi ký hợp đồng, nhóm bán hàng và bộ phận logistics[1] trong quá trình trao đổi đã xảy ra sơ suất, thời gian chuyển hàng thực sự của dây chuyền sản xuất muộn hơn hai mươi ngày so với thời gian ghi trong hợp đồng là ngày Hai mươi sáu tháng Chín.

[1] Có nghĩa là: hậu cần.

Trong đó có một vài tính năng mới, kế hoạch ban đầu của khách hàng là họ sẽ đưa vào sử dụng trước kỳ nghỉ Quốc khánh, sự chậm trễ này đã ảnh hưởng đến việc kinh doanh của họ, thế là họ uy hiếp đòi bồi thường theo điều khoản trong hợp đồng.

Giám đốc dự án không chịu được áp lực, đành đổ lỗi cho nhóm bán hàng.

Phương Phương đi hỏi Chu Dương nên làm thế nào, Chu Dương đang bị mục tiêu bán hàng bủa vây, liền quát Phương Phương: “Đây là vấn đề kỹ thuật, sao chẳng ai thông minh gì cả thế? Không phải là chậm hai mươi ngày sao? Bảo với bọn họ, cài đặt bản dùng thử trước, hàng đến rồi sẽ nâng cấp, chỉ có như thế thôi, ai biết được chứ?”

Thế là cô làm theo ý của Chu Dương mà gửi email đó.

Đàm Bân nghe mà cứ lắc đầu liên tục, ai cũng biết là không thể nhưng vẫn ôm chút hy vọng, khi xảy ra chuyện thì chỉ muốn giấu diếm, đã sai lại càng sai.

Cô nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: “Nếu như những lời cô nói là sự thật, vậy tại sao cô không gửi kèm cho cả Young?”

Phương Phương chầm chậm cúi đầu. “Lúc đó quá bận, tôi cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc sự việc thôi.”

Đàm Bân ngẩng đầu nhìn cô ta, nhất thời không còn gì để nói. Phương Phương hiển nhiên không có bất kỳ ý thức tự bảo vệ mình nào.

Cô lại gọi Chu Dương vào, anh ta thề thốt, không chịu nhận, ra vẻ phẫn nộ: “Tôi chưa từng nói thế, chắc chắn cô ta hiểu lầm ý tôi rồi. Quy tắc của công ty rất rõ ràng, làm sao tôi có thể quên được chứ?”

Phương Phương nhìn anh ta, nước mắt bắt đầu rơi. “Young, anh nói chuyện phải có lương tâm một chút chứ!”

“Không cần cô nhắc nhở, lương tâm của tôi vẫn nằm trong lồng ngực. Còn cô thì sao, xảy ra chuyện thì cắn linh tinh, tôi không thể không nghi ngờ nhân phẩm của cô.”

“Anh… anh…” Phương Phương tức đến mức toàn thân run lẩy bẩy. “Anh là đồ không biết xấu hổ!”

Chu Dương ôm cánh tay, cười mỉa. “Ồ, chửi rồi đấy, có phải là muốn hỏi thăm ông bà tôi không?”

“Được rồi, đừng nói nữa!” Đàm Bân quát cô ta. “Phương Phương, cô về trước đi, bình tĩnh lại rồi nói chuyện tiếp.”

Phương Phương đập cửa rồi bỏ đi.

“Cherie, tôi…” Chu Dương định nói gì đó.

“Anh đến nơi trực tiếp sản xuất nhé, trấn an tinh thần mọi người, có tiến triển gì thì báo cho tôi.” Đàm Bân rất mệt mỏi, thậm chí còn có cảm giác chán ghét, không muốn nói chuyện nhiều với anh ta.

Bốn giờ sáng, có tin từ nơi trực tiếp sản xuất gửi về, đã giải quyết được sự cố, thiết bị đã được khôi phục lại bình thường.

Đàm Bân không ngủ, vẫn ở trong phòng làm việc xử lý email. Nhận được điện thoại mới thở phào, uống một viên an thần rồi leo lên giường. Cô cần phải ép bản thân nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ, ngày mai sẽ phải đối mặt với sự việc còn khó khăn hơn nhiều, đó là giải quyết những vấn đề tàn dư và xử lý kẻ đầu trò.

Cơn phong ba lớn đã qua đi, cẩn thận dặn dò các bên, cần phải có người chịu trách nhiệm.

Ngồi trong văn phòng của Lưu Bỉnh Khang, tâm trạng của Đàm Bân hết sức chán nản.

“Cô cần nhớ bài học này, Cherie, quản lý team, đặc biệt là sale team là nhiệm vụ đầy thử thách, lơi lỏng thì sẽ xảy ra sai sót, chặt chẽ thì sẽ mất cân bằng.”

Lưu Bỉnh Khang đứng trước cửa sổ, quay lưng về phiá Đàm Bân nên cô không nhìn thấy vẻ mặt của ông ta, nhưng giọng nói của ông ta lại rất bình tĩnh.

“Tôi thành thật xin lỗi. Có lẽ tôi đã gây áp lực rất lớn cho bọn họ, cho nên mới có sự việc như ngày hôm nay.” Đàm Bân nói với vẻ mặt hết sức hổ thẹn.

Chuyện này bị đưa đến trụ sở chính, cô không rõ rốt cuộc đã gây ra phiền phức lớn như thế nào cho Lưu Bỉnh Khang. Lúc này thà rằng Lưu Bỉnh Khang nổi giận, như thế còn khiến người ta an tâm hơn là điệu bộ bình tĩnh thế này. Sự bình tĩnh và im lặng của ông chủ thường không phải là chuyện gì tốt cả.

“Không hoàn toàn là lỗi của cô. Ray Cheng vừa đi, tôi nên tìm cho mọi người một tổng giám đốc. Trẻ quá, cuối cùng vẫn là trẻ quá.”

Đàm Bân không nói gì, cô không muốn biện minh cho bản thân, cũng không muốn giải thích thêm nguồn cơn của sự việc, chỉ có thể để cho Lưu Bỉnh Khang trút hết nỗi bực bội.

Còn về chức vụ tổng giám đốc mới, Lưu Bỉnh Khang sớm đã tìm được người phù hợp, nhưng vào đêm trước khi nhậm chức, người đó nghe đồn MPL đang ở trong tình trạng tranh giành quyền lực nên sợ hãi mà rút lui. Trong lời nói của ông ta có chút lực bất tòng tâm, khiến Đàm Bân không thể không nghĩ rằng, có phải ông ta đang cảm thấy hối hận vì sự ra đi của Trình Duệ Mẫn hay không?

Cuối cùng, Lưu Bỉnh Khang hỏi: “Cô định đổi mới như thế nào?”

“Việc kinh doanh ở khu vực Bắc Kinh ngày càng mở rộng, Young một mình phụ trách toàn bộ khu vực này thực sự là rất khó khăn. Tôi muốn xin thêm một nhân viên phân phối.”

Đàm Bân suy nghĩ một buổi tối, mới quyết định đưa ra yêu cầu này.

Khu vực Bắc Kinh là con gà đẻ trứng vàng trong tay cô, cô không thể lại mạo hiểm để tất cả trứng trong một cái giỏ được.

Lưu Bỉnh Khang nhìn cô. “Vị trí giám đốc kinh doanh hiện nay là do một người đảm nhiệm, không hề có một nhân viên phân phối dư thừa, cứ coi như tôi phê chuẩn rồi thì cô tìm người thích hợp ở đâu?”

“Có một người.” Đàm Bân nói nhỏ.

“Ai?”

“Quản lý khách hàng, phụ trách tổng bộ Phổ Đạt ở Bắc Kinh Vương Dịch.”

“Cô ấy bằng lòng chuyển đến team của cô sao?”

“Chỉ cần ông đồng ý, tôi sẽ tìm cô ấy nói chuyện.”

Đàm Bân tin chắc, từ khi Phổ Đạt bắt đầu tập trung thu mua, vị trí của Vương Dịch đã trở thành bù nhìn, cô ấy đã không có việc gì để làm rồi.

Nếu là trước đây, cô sẽ không bao giờ nghĩ đến Vương Dịch. Bởi vì cô luôn cho rằng đa số phụ nữ thường thiếu cái nhìn tổng quát, quá chú ý đến tiểu tiết, tính ỷ lại cao, luôn có thiên hướng chối bỏ trách nhiệm.

Nhưng sau khi chính thức quản lý nhóm, cô mới thay đổi quan niệm của mình.

Tư duy đổi mới và logic của phụ nữ tuy hơi thiếu, nhưng họ lại làm việc chăm chỉ, có sự dẻo dai, trong nghịch cảnh càng dễ dàng thể hiện sự kiên cường, bình thường chỉ cần quan tâm nhiều hơn một chút là sẽ một lòng một dạ và không bao giờ phản bội. Cho nên cô bằng lòng cho Vương Dịch một cơ hội.

Còn Phương Phương, mặc dù từng hoàn toàn tin tưởng cô ta, song từ khi nhìn thấy email kia, Đàm Bân đã thấy trước được kết cục.

Công ty có quy định rõ ràng, cá nhân làm việc sơ suất, gây ra tổn hại nghiêm trọng về mặt kinh tế hoặc ảnh hưởng xấu đến công ty, hợp đồng lao động sẽ chấm dứt ngay lập tức.

Chu Dương từ đầu chí cuối không hề cầu xin cho nhân viên dưới quyền mình.

Phương Phương lại vào phòng họp, vừa nhìn thấy thần sắc của Đàm Bân, cô ta lập tức hiểu rõ sắp xảy ra việc gì.

Cô ta bắt đầu vùi đầu mà khóc, khóc không thành tiếng nhưng đôi vai thì rung lên bần bật.

Đàm Bân đặt hộp khăn giấy lên tay cô ta, không biết nói gì, chỉ cảm thấy nói gì lúc này cũng chỉ là sáo rỗng.

Phương Phương khóc rất lâu, cuối cùng cũng đã tĩnh tâm. Cô ta lau nước mắt rồi nhẹ nhàng nói: “Cherie, chị không cần phải nói nữa, tôi hiểu mình phải làm gì.”

“Tôi thực sự xin lỗi.”

“Không sao, làm sai thì phải trả giá, rời khỏi đây tôi cũng không thể chết đói được.”

“Cô yên tâm, tôi sẽ giành lấy khoản bồi thường tốt nhất cho cô.”

Phương Phương ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, nhưng lại gượng gạo nở nụ cười khiến Đàm Bân không nỡ nhìn.

Cô ta nói: “Cherie, hai năm qua chị đã dạy tôi rất nhiều, cảm ơn chị. Chị luôn bảo tôi phải nhiệt tình giúp đỡ mọi người, tin tưởng cùng thắng lợi, nhưng chị không hề nói với tôi rằng, không phải ai cũng là người tốt!”

Nét mặt Đàm Bân bỗng ảm đạm.

Giám đốc nhân sự gõ cửa bước vào, Đàm Bân biết rằng đã đến lúc cô ta phải rời khỏi chỗ này.

Cô ta nhẹ nhàng đóng cửa, ra khỏi phòng họp.

Cô cũng chưa từng nói với Phương Phương, làm việc ở công ty lớn, đừng bao giờ lấy việc người khác gặp khó khăn mà nghĩ cách giúp đỡ là một đức tính tốt đẹp, hãy làm theo quy trình, bảo vệ mình thật tốt mới là điều quan trọng nhất.

Về đến nhà, Đàm Bân cảm thấy toàn thân nhức mỏi, dùng cặp nhiệt độ đo, thân nhiệt là ba mươi tám độ.

Những ngày này cường độ làm việc thật ghê gớm, hầu như không có lúc nào đầu óc được nghỉ ngơi, sớm đã cảm thấy không ổn lắm, nhưng vẫn cố, đến bây giờ báo ứng quả thật đã đến.

Cô uống thuốc giảm sốt rồi ngủ mê mệt, khi tỉnh lại thì cảm thấy lạnh đến mức cuộn tròn người lại. Lại đo nhiệt độ thêm một lần nữa, nhiệt độ đã nhảy lên ba mươi chín độ ba.

Cần phải đến bệnh viện rồi. Xem đồng hồ, đã hơn mười hai giờ đêm. Cô cố bò dậy thay quần áo, gọi điện cho Thẩm Bồi trước, nhưng anh tắt máy. Lại gọi đến số máy nhà riêng, chuông reo rất lâu, một giọng nữ ngái ngủ nghe điện: “A lô?” Không nhận ra đó là giọng của mẹ Thẩm Bồi hay bà Vương.

Đàm Bân lưỡng lự một lát, không trả lời, lập tức bấm nút ngắt cuộc gọi. Người bị bệnh thường mất đi sự nhẫn nại, cô không còn đủ sức để nghe những lời nói châm chọc của người khác.

Văn Hiểu Tuệ lại sống ở Đông Thành, để một cô gái giữa đêm khuya đi nửa thành phố đến đây quả thực không an toàn chút nào.

Nhất thời cô không thể tìm thấy đối tượng nào có thể giúp đỡ.

Xuống đất đi thử vài bước, chân hơi run nhưng đầu óc vẫn có vẻ tỉnh táo. Thế là cô quyết định tự mình lái xe đến bệnh viện.

Đo nhiệt độ, thử máu một hồi trong phòng cấp cứu, rồi cô cầm đơn thuốc đi nộp tiền, lấy thuốc, nhưng cô đi không nổi nữa. Đầu óc càng lúc càng hỗn độn, tim đập mạnh, hai chân giống như bị đổ chì nóng, không thể nhấc lên nổi. Cô dựa vào tường, thở hổn hển.

Có người lướt qua chỗ cô, đi được năm, sáu bước thì quay lại.

“Ồ, là cô sao? Phải cấp cứu à? Sao lại có một mình vậy? Không có người nhà đưa đi sao?”

Đàm Bân mở mắt nhìn, thấy một góc áo blouse trắng đang bị gió lùa qua làm cho bay bay.

“Bị sốt sao? Nào, để tôi xem.” Đơn thuốc và bệnh án trong tay cô bị rút nhẹ.

Đàm Bân ngẩng đầu, nhìn thấy một khuôn mặt hình như đã từng gặp, nhưng quả thực không thể nhớ ra nổi đã gặp ở đâu.

“Anh là…”

“Hi, tôi sống ở khu hoa viên XX, thi thoảng nhìn thấy cô chạy bộ vào buổi sáng.” Người đó đưa tay đỡ lấy tay cô. “Quên rồi sao? Chủ nhân của Tom và Jerry đây…”

Tom và Jerry, hai con chó lông vàng đó. Ấn tượng của Đàm Bân đối với bọn chúng còn sâu đậm hơn đối với chủ nhân của chúng. Cô cười gượng gạo, chào hỏi một câu.

“Cô ngồi xuống, đưa đơn thuốc cho tôi, tôi đi lấy thuốc giúp cô.”

“Vậy thì phiền anh rồi, cảm ơn nhiều!” Đàm Bân không từ chối, bởi vì thực ra cô không gắng gượng được nữa.

Quá mệt, quá khó chịu, cô muốn tìm một nơi để đặt lưng xuống, ngủ một giấc.

Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy người đàn ông đó đang nói chuyện với mình, sau đó tay của anh ta chạm vào trán cô, tiếp theo cô thấy người mình bỗng nhẹ bẫng, hình như có người bế cô lên.

“Phòng truyền dịch còn giường trống không? Ở đây có người bị sốt cao.”

Lưng cô cuối cùng cũng được đặt xuống một nơi nào đó, một cảm giác thoải mái, dễ chịu khó nói thành lời. Đàm Bân liền thả lỏng cơ thể.

Bên tai hình như có tiếng người đang nói chuyện: “Bác sĩ Cao, đây là bạn anh à?”

“Vâng, cũng có thể coi là bạn.”

Cô thấy mu bàn tay hơi lạnh, sau đó một cảm giác đau nhói khiến cô tỉnh giấc, cố gắng mở mắt ra.

Y tá điều chỉnh tốc độ chảy của bình chuyền dịch, sau đó cúi xuống dặn dò: “Cô tự để ý nhé, khi nào chảy hết thì nhấn chuông gọi y tá”

Đàm Bân “ừm” một tiếng.

Bác sĩ Cao mà cô y tá nhắc đến đang đứng bên giường bệnh, hai tay đút trong túi áo blouse trắng, nhìn cô như đang suy nghĩ điều gì đó.

Y tá nói: “Bác sĩ Cao, anh dám ngang nhiên lạm quyền như thế, không sợ bị cắt tiền thưởng cuối năm sao?”

Bác sĩ Cao mỉm cười, không nói gì. Đợi khi y tá đi ra, anh cúi người hỏi Đàm Bân: “Đúng là cô đến đây một mình?”

Đàm Bân gật gật đầu.

“Xem ra nhiệt độ cơ thể trong một chốc một lát không thể hạ được, lát nữa cô về nhà thế nào đây? Có cần gọi điện cho chồng hoặc người thân của cô không?” Anh chàng bác sĩ lo lắng.

Đàm Bân cũng đang suy nghĩ về vấn đề này, cô móc điện thoại ra, định làm phiên Văn Hiểu Tuệ.

Màn hình điện thoại lại chỉ toàn một màu đen.

“Hết pin rồi?”

Đàm Bân mệt mỏi nhắm mắt lại, cố gắng cử động cằm.

“Đọc cho tôi số điện thoại, tôi đến phòng trực ban gọi giúp cô.”

Số điện thoại? Đàm Bân nhíu mày. Trí nhớ thường ngày cô đều để ở trong điện thoại và máy tính, đột nhiên bị hỏi đến, đầu óc cô đột nhiên trống rỗng. Ánh đèn trước mặt càng lúc càng tối, ý thức cũng càng trở nên mơ hồ. Nhưng sâu trong tiềm thức vẫn còn chút tri giác. Hình ảnh trước đây lại xuất hiện trước mắt cô.

Anh nói: “Trên này có số điện thoại của tôi, ngày nào đó cô không có tiệc tùng muốn tìm người ăn một bữa cơm, lúc nào cũng có thể call cho tôi. Đây có được tính là thành ý không?”

Số điện thoại này lại không có trong danh bạ. Cô cố ý không lưu vào điện thoại, chỉ vì để mỗi lần ấn những con số đó, lòng cô lại háo hức chờ đợi, tim đập rộn ràng.

Trước khi hoàn toàn rơi vào hôn mê, cô chỉ có thể nhớ ra số điện thoại này.

Không biết bao lâu sau cô mới có thể mở mắt ra, trước mắt cô là một trần nhà lạ lẫm.

Đàm Bân ngoảnh đầu nhìn tấm rèm hoa trắng ở cửa sổ bị kéo ra một nửa, ánh nắng xuyên qua lớp vải mỏng, chiếu xuống nền nhà.

Một người ngồi trên ghế bên cạnh giường, tay chống vào má, hình như đang ngủ gật, quần áo nhăn nhúm.

Cô thử gọi một tiếng: “Trình Duệ Mẫn?”

Anh không có bất kỳ phản ứng nào. Cô liền đặt tay lên đùi anh.

Người anh nóng rực giống như chiếc bàn là, toàn thân run lên, tay buông thõng. Quả nhiên là Trình Duệ Mẫn.

Đàm Bân nhìn thấy trên cằm anh lún phún những cọng râu đen nhánh, đôi mắt hơi trĩu xuống.

Xem ra anh đã thức cả đêm.

“Em khát, muốn uống nước.” Giọng cô hơi nghẹn lại.

Trình Duệ Mẫn lấy một cốc nước, mang đến cho cô.

Khi nằm xuống, Đàm Bân mới thấy hoàn hồn, mắt cô đảo đi đảo lại nhìn toàn bộ căn phòng.

Trong phòng được trang trí bởi hai màu đen trắng, rất hiếm gặp, bởi căn phòng khá rộng nên không cảm thấy kỳ lạ, ngược lại lại thấy tương đối độc đáo. Bức tường phía đầu giường được dán giấy, đó là một bức tranh thủy mặc vẽ những dây leo chằng chịt rủ xuống tường.

Cô ngửa mặt lên hỏi: “Đây là gì thế?”

“Hoa tử đằng.” Trình Duệ Mẫn ngồi trước mặt cô, nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Có phải em sốt đến lú lẫn rồi không?”

Giọng của Trình Duệ Mẫn rất nhẹ nhàng: “Không phải lú lẫn, mà là sốt đến phát ngốc. Hôm qua nhận được điện thoại, anh còn tưởng gặp phải tên lừa đảo, sau đó nghe thấy tên em nên vẫn cứ liều đến, khi nhìn thấy em, anh giật mình. Ôi chao, sốt hơn bốn mươi độ mà một mình đến bệnh viện, em nói xem như thế có ngốc không?”

Đàm Bân thở nhẹ một cái. “Vì sao mỗi lần em dính đen đủi đều gặp được anh thế?”

“Đúng thế, anh cũng không hiểu.” Trình Duệ Mẫn mỉm cười. “Nhưng mà nợ em có một cốc cà phê, sao lãi suất lại cao thế này? Nghĩ đi nghĩ lại, anh nhận ra đây chính là một vụ làm ăn thua lỗ, anh vẫn đang phải trả nợ.”

Đàm Bân trợn mắt nhìn anh. “Đầu tư luôn gắn liền với rủi ro, nhà đầu tư phải hết sức cẩn trọng. Anh phải sớm biết điều đó mới đúng chứ!”

“Quá muộn rồi.” Trình Duệ Mẫn đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc trước mặt cô. “Đã bị lún sâu rồi, cho dù bây giờ có tiếp tục đầu tư cũng không thu lại được nữa.” Anh nói đầy ẩn ý.

Đàm Bân đưa mắt nhìn đi chỗ khác, cảm thấy trong lòng vô cùng nhẹ nhõm.

Liệu một con bướm vỗ cánh ở Brasil có thể gây ra cơn lốc ở Texas[2]? Bắt đầu từ một cốc cà phê dẫn đến ngày hôm nay cũng không phải là điều mà ban đầu cô có thể tưởng tượng ra.

[2] Hiệu ứng cánh bướm: cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc.

Mặc dù một phần công việc hằng ngày của cô là dự tính mục tiêu của một, ba hoặc năm năm sau, nhưng cô lại không thể dự đoán được hướng xu hướng tâm lý của khách hàng. Trình Duệ Mẫn là người giúp cô làm việc này. Có một số điều không cần nói quá rõ ràng, bản thân hai người đều hiểu. Nhưng vỏ bọc này luôn được giữ nguyên vẹn, không ai dám chọc thủng nó.

Ai tiết lộ điểm mấu chốt của bản thân trước thì người đó là người chịu thua. Đây là quy ước của đàm phán thương mại. Trong chuyện tình cảm cũng vậy.

Trong lúc cô đang suy tư, chợt có tiếng gõ cửa, một phụ nữ trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi bê hai bát cháo và thức ăn bước vào.

Đàm Bân đã từng gặp chị ta, người giúp việc có giọng nói sang sảng, vì thế cô cũng khẽ mỉm cười.

Giọng chị ta vẫn sang sảng như thế: “Cô đói chưa? Tiểu Trình nói hôm nay cô chỉ có thể ăn được cháo trắng và dưa chua, cô gắng ăn nhé, đợi ngày mai tôi sẽ làm mấy món xào cho cô.”

Đàm Bân đang đo nhiệt độ, không tiện duỗi tay ra, chỉ nghiêng nghiêng đầu về phía chiếc tủ bên giường, nói: “Cảm ơn chị, lát nữa tôi ăn.”

Đợi cô ta đi ra, Đàm Bân chợt nhớ tới một chuyện. “Hôm nay là thứ mấy?”

“Thứ Bảy.”

“Ồ, đúng rồi, tuần này chỉ có bốn ngày làm việc. Đúng là lú lẫn thật rồi, suýt nữa thì gọi điện xin nghỉ phép.”

Trình Duệ Mẫn bảo cô lấy nhiệt kế ra, anh đưa lên ánh điện xem, không nói gì.

“Bao nhiêu độ?” Đàm Bân hỏi.

“Ba mươi tám phẩy hai độ.”

Đàm Bân thở phào, chắp hai tay lại. “Thiên linh linh địa linh linh, vẫn còn may. Tối qua em còn tưởng mình sắp chết, hai mươi năm qua em chưa bao giờ sốt cao như vậy.”

Trình Duệ Mẫn tựa vào giường, nhìn cô như muốn nói điều gì.

Đàm Bân đợi anh lên tiếng.

Anh lại cúi đầu cười cười, tóc mái lòa xòa, che cả trán.

Đàm Bân liếc anh. “Không nói thì thôi.”

“Không có gì.” Trình Duệ Mẫn chỉ cười. “Anh thật sự bái phục em, sức sống thật mãnh liệt, sốt đến mức này mà còn vui đùa như vậy. Được, em tự ăn cháo đi, anh ra ngoài một lát. Nếu em thấy chán thì bảo chị Lý tìm mấy quyển sách cho em đọc nhé!”

Chị giúp việc mang nước vào, nhân tiện mang cả một tập tạp chí.

Đàm Bân lật giở một hồi, đều là tuần báo thương mại, nhìn đã thấy mệt, liền vứt sang một bên.

Chị ta vừa lau bụi trên các vật dụng vừa nói chuyện với cô, câu được câu chăng.

Đàm Bân chán nản hỏi: “Bao giờ thì anh ấy quay lại?”

“Ai? Cô nói Tiểu Trình à? Cậu ấy ở phòng bên cạnh. Cả đêm cậu ấy không ngủ, vừa ăn một chút liền nôn ra cả, nói đầu óc choáng váng, vừa mới nằm nghỉ.”

Đàm Bân ngồi bật dậy.

Chị ta chạy đến giữ cô lại. “Cô định làm gì vậy? Nằm xuống, nằm xuống, cậu ấy không sao, để cậu ấy nằm ngủ một giấc sẽ ổn thôi.”

Đàm Bân nhớ ra anh mới xuất viện không lâu, trong lòng thấy áy náy.

Sau chị giúp việc ra ngoài, căn phòng trở nên vô cùng yên tĩnh, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng máu của cô đang chảy trong huyết quản của mình.

Đàm Bân lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau đó bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Ánh nắng trên sàn đã thay đổi góc độ, có lẽ bây giờ đã là một giờ chiều.

Phòng bên có người đang nói chuyện điện thoại, cách một vách tường nên nghe không rõ lắm, nhưng đích thực là tiếng của Trình Duệ Mẫn, anh chỉ mới ngủ được hơn ba tiếng.

Đàm Bân căng tai lắng nghe, quả thực không thể nằm được nữa, cô trở mình ngồi dậy. Đôi chân mỏi rã rời, cô bám vào tường, chầm chậm đi ra.

Cửa phòng bên cạnh chỉ khép hờ, hiếm khi nghe thấy tiếng anh nói chuyện rất lớn, anh nói bằng tiếng Anh: “Đương nhiên tôi biết, nhưng xin lỗi, tôi không thể không nhắc nhở anh, đây là Trung Quốc, có quy tắc thị trường đặc thù, vấn đề chúng tôi phải đối mặt bây giờ là tồn tại, sau đó mới là phát triển…”

Liên quan đến bí mật doanh nghiệp của người khác, Đàm Bân cảm thấy không nên nghe, liền nhẹ nhàng trở về phòng.

Cô trốn trong nhà vệ sinh, xả nước ấm lên mặt.

Cô muốn tìm kem dưỡng da nhưng tìm mãi mà không thấy.

Màu sắc chủ đạo trong phòng vệ sinh này cũng là hai màu đen trắng, nhìn giống với một phòng mẫu trong tạp chí nhà ở. Trên kệ chỉ đặt một vài đồ trông khá đơn giản, xà phòng tắm, kem cạo râu và hai lọ kem dưỡng da nam.

Cuối cùng cô đành bóp một ít kem dưỡng da nam, bôi lên mặt.

Cô nói thầm, phải mau chóng về nhà thôi.

Sau khi chải tóc. buộc lại, cảm thấy trong người sảng khoái hơn, cô liền mở cửa, ra khỏi phòng vệ sinh.

Căn biệt thự đã yên tĩnh trở lại, cô bước đến phòng bên cạnh, đứng chôn chân ngoài cửa.

Đây là một căn phòng khá rộng, bốn bức tường bao quanh đều là những tủ sách cao chạm trần. Ở giữa căn phòng bày một bộ sofa kiểu Mỹ.

Trình Duệ Mẫn đang nằm trên sofa, một tay đặt trên trán, một tay buông thõng, có vẻ đang ngủ say.

Trên mặt anh vẫn lưu lại vẻ tức giận, điện thoại vứt trên thảm trải.

Đàm Bân ngẩn ngơ nhìn anh một lát rồi rón rén đi vào, nhặt điện thoại lên, để sang một bên.

Tiếng động nhỏ vẫn khiến Trình Duệ Mẫn thức giấc, anh mở mắt định ngồi dậy thì Đàm Bân giữ anh lại. “Đừng động đậy.”

Tạm thời Trình Duệ Mẫn không dậy được, nhấc đầu lên là lại choáng váng.

Cô ngồi xuống, ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh rất lâu, đưa tay vuốt hàng lông mày rậm rạp của anh. “Duệ Mẫn, anh cần phải có một kỳ nghỉ dài. Nếu sợi dây bị căng quá, sớm muộn cũng sẽ đứt.”

Trình Duệ Mẫn nghiêng đầu nhìn cô, không nói gì.

“Một ông chủ như anh đã làm việc quá mệt mỏi rồi, cũng phải bắt nhân viên của anh làm hết chức trách của họ đi chứ, anh vắt kiệt sức lực của bản thân làm gì?”

Trình Duệ Mẫn bật cười. “Em nói không sai, nhưng em lại quên mất một điều kiện tiên quyết vô cùng quan trọng. Anh cũng có sếp, nếu sếp của anh cũng nghĩ như em thì sao?”

Đàm Bân nghe câu nói này của anh, không biết trả lời sao.

Trình Duệ Mẫn hơi nhổm dậy. “Đàm Bân.”

“Sao cơ?”

“Qua đây, nằm với anh một lát.”

Đàm Bân cúi xuống, cắn môi, không nói gì, trong lòng đấu tranh dữ dội.

“Đàm Bân?” Trong giọng nói có ý thỉnh cầu.

Nhìn cặp mắt thâm quầng của anh, Đàm Bân mềm lòng, chậm rãi nằm cạnh anh, hai tay để hai bên người một cách nghiêm túc.

May mà chiếc sofa kiểu Mỹ rất rộng rãi, mềm mại, hai người lớn nằm sát nhau mà không hề cảm thấy chật chội.

Trình Duệ Mẫn ngẩng lên nhìn cô. “Em căng thẳng thế làm gì, sợ anh làm chuyện gì không đứng đắn sao?”

Đàm Bân nhắm mắt lại. “Em không sợ anh, em sợ em không kiềm chế được, sẽ không đứng đắn với anh.”

Vậy là hoàn toàn có thể biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Anh thở nhẹ, mỉm cười một cái, xoay người ôm chặt lấy cô. Mặt anh và mặt cô đều nóng ran.

Đàm Bân hơi cựa quậy, lại bị ôm chặt hơn, vì thế cô không cựa quậy nữa. Bốn phía giống như một hồ nước vây lấy người cô, vẫn là mùi cơ thể anh.

Sau đó hồi lâu, anh cúi đầu hôn cô, đôi môi mềm mại, ấm áp mang chút cảm giác mát mẻ đang nhẹ nhàng di chuyển trên môi cô.

Trong phòng nghe rõ tiếng tích tắc của đồng hồ, còn có tiếng thở của hai người. Đàm Bân nghe rõ nhịp đập của trái tim mình, giống như tiếng trống, càng lúc càng nhanh.

“Đàm Bân!” Cuối cùng anh cũng nói nhỏ bên tai cô: “Cho anh một cơ hộ nhé!… Hãy cho anh một cơ hội công bằng, anh không muốn buông em ra.”

Qua chuyện xảy ra lần trước, một tên ngốc cũng có thể hiểu được mối quan hệ giữa cô và bạn trai đang có vấn đề.

Căn phòng yên tĩnh như vậy, tối tăm như vậy, ngoài ánh mắt của anh, cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác. Đôi mắt anh rất gần cô, đen mà sâu, phản chiếu rõ ràng hình ảnh của cô.

“Để em giải quyết chuyện của em trước đã.” Đàm Bân quay mặt đi, giọng nói hơi nghẹn lại. “Xin lỗi, hãy cho em thời gian.”

Trình Duệ Mẫn nhìn cô chăm chú hồi lâu, cuối cùng buông tay ra. “Anh hiểu rồi, anh sẽ đợi.”

Con người và mọi chuyện trong quá khứ đều đã có nền tảng kỷ niệm suốt hai năm, giờ phải từ bỏ cũng khó tránh khỏi nỗi đau đớn như bị xẻ thịt lột da.

Đàm Bân ngồi dậy. “Em muốn về nhà.”

“Em vẫn đang sốt đó.”

“Hôm qua điện thoại hết pin, em phải về sạc, sợ để lỡ việc gì đó.” Cô cố gắng tìm một lý do.

“Em về thì ai chăm sóc em?”

“Em có bạn.”

Trình Duệ Mẫn im lặng, một lát sau nói: “Được, anh đưa em về.”

Sau khi ngủ tiếp hai tiếng, anh không để ý đến sự phản đối của Đàm Bân, kiên quyết lái xe đưa cô về.

Trên đường, hai người đều cố gắng duy trì không khí thoải mái, Đàm Bân kể cho anh nghe chuyện xảy ra ngày hôm qua.

“Chỉ vì chuyện này thôi sao?” Nhân lúc đèn đỏ, Trình Duệ Mẫn đưa tay khẽ véo má cô. “Những chuyện em trải qua quả thực quá ít, cử trải qua mấy lần em sẽ quen thôi.”

Đàm Bân bị đả kích liền đẩy tay anh ra, “hừm” một tiếng. “Anh, một chút đồng cảm cũng không có!”

Trình Duệ Mẫn mỉm cười. “Anh nhớ có một người, lúc vừa mới thăng chức, dường như căm ghét đến tận xương tủy chuyện phân chia quyền lực, bây giờ thì người đó cũng học theo người ta rồi.”

“Lúc đó thật sự là còn quá ngây thơ.” Đàm Bân hơi đỏ mặt. “Tối hôm kia, em nghĩ đi nghĩ lại, đã không thể hoàn toàn tín nhiệm họ, bản thân lại không thể ngày ngày trông chừng họ, chỉ có một cách duy nhất là để bọn họ tự kiểm soát. Anh có cách nào hay hơn không?”

“Nhất thời anh không nghĩ ra, coi như đó là một kế tạm thời đi. Nhưng rất tiếc, cách này luôn phải hy sinh lợi ích của công ty.”

“Chuyện gì cũng có cái giá của nó. Cuối cùng em cũng đã hiểu, thế nào gọi là biết rõ không thể làm nhưng vẫn cứ phải làm.”

“Đúng vậy, chỉ khi nào lên tới một vị trí tương ứng thì mới biết những khó khăn ở vị trí đó.” Trong lời nói của Trình Duệ Mẫn có rất nhiều cảm xúc. Giống như bây giờ anh mới thực sự lý giải được, sự đọ sức giữa phạm vi toàn cầu với khu vực Trung Quốc mãi mãi gian khổ thế nào. Nếu thời gian có thể quay lại, mối quan hệ của anh với Lưu Bỉnh Khang ở MPL cũng sẽ không thể như nước với lửa như vậy.

Lại nhắc đến Phương Phương, thần sắc của Đàm Bân có chút gì đó không vui.

Trình Duệ Mẫn hơi nhíu mày suy nghĩ. “Nếu không có chỗ nào tốt hơn, hãy nói cô ấy gửi một bản CV qua mail, chỗ anh vẫn còn tuyển trợ lý thị trường.”

Đàm Bân rất bất ngờ. “Em không có ý đó, không muốn làm anh khó xử.”

Trình Duệ Mẫn vẫn mỉm cười. “Anh vẫn chưa đến nỗi công tư bất phân, nếu không thì đã bất chấp thủ đoạn lừa em lâu rồi.”

Đàm Bân lườm anh một cái, thầm nghĩ lần trước ở Đường Cô, offer mà anh cứ đưa ra đó rốt cuộc là chuyện gì?

Trình Duệ Mẫn chỉ chú tâm lái xe, biểu hiện trên gương mặt không hề thay đổi. “Nói ra thì rất mâu thuẫn, người đã từng vấp ngã rồi lại đứng dậy luôn có đánh giá tương đối khách quan về bản thân, rất sáng suốt và thực tế. Nhưng anh không hề hy vọng em sẽ rơi vào cảnh ngộ đó, bị ép buộc phải đối diện với chính mình, đó là một điều rất tàn nhẫn, anh thích nhìn dáng vẻ hăng hái, hăm hở, dương dương tự đắc của em hơn.”

Đàm Bân nhướn mày. “Em luôn tỏ ra rất khiêm tốn, có dương dương tự đắc bao giờ đâu!”

“Xem này, lời nói bộc lộ bản chất rồi. Em trong mắt người khác và em trong mắt mình luôn có một khoảng cách.”

“Xì.” Đàm Bân không biết nói gì nữa.

Ngay từ đầu, anh đã thích dạy bảo cô, lần nào cũng khiến cô tức giận mà không nói được gì.

Đến nơi, Đàm Bân tháo dây an toàn. “Em vào nhà đây, anh cũng đừng làm em lo lắng, về nhà nghỉ ngơi đi.”

Trình Duệ Mẫn tắt máy. “Anh đưa em lên.”

“Không cần, em không sao.”

Anh không nói thêm gì nữa, liền xuống xe, mở cửa cho cô, cầm túi xách và túi thuốc của cô, sau đó bước nhanh vào trong thang máy.

Đàm Bân đành vào cùng anh.

Trong thang máy, anh ôm eo cô, Đàm Bân cố giằng ra nhưng không thoát được, đành để mặc anh.

Những con số trên bảng điều khiển thay đổi, thang máy đang đi lên, đến tầng Đàm Bân ở, “ting” một tiếng, cửa liền mở ra.

Cửa vừa mở, Đàm Bân lập tức sững người.

Thẩm Bồi đang ngồi trước cửa nhà cô, thần sắc vô cùng tiều tụy.

Ba người ngơ ngác nhìn nhau. Chỉ có điều Đàm Bân nhìn Thẩm Bồi, Thẩm Bồi lại nhìn người bên cạnh cô, Trình Duệ Mẫn.

Người đầu tiên có phản ứng là Trình Duệ Mẫn, mặt anh không đổi sắc, anh gật đầu chào Thẩm Bồi: “Chào anh!”

Bàn tay ôm eo Đàm Bân càng siết chặt.

Thẩm Bồi đứng lên, nhìn chằm chằm Trình Duệ Mẫn, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Người đàn ông trước mặt thân hình cao to, dung mạo xuất chúng, đứng bên Đàm Bân quả thực rất đẹp đôi.

Ánh mắt của Thẩm Bồi phút chốc chứa đầy thái độ thù địch. Nhưng vì luôn giữ thái độ đúng mực nên anh cố nở một nụ cười khiên cưỡng. “Rất vui được gặp anh.”

Hai người đàn ông vẫn tỏ ra khá điềm nhiên, chỉ có Đàm Bân cảm thấy lúng túng, khó xử, mong có một khe hở để cô có thể chui xuống.

Cô hỏi Thẩm Bồi: “Sao anh lại ở đây vậy?”

Ánh mắt của Thẩm Bồi chuyển từ Trình Duệ Mẫn sang phía cô, anh đi đến, cố gắng kéo cô lại phía mình. “Em bị bệnh thế, sao không về nhà? Anh tìm em cả buổi tối.”

Lòng bàn tay anh đẫm mồ hôi. Thấy anh lo lắng như thế, Đàm Bân không biết phải giải thích thế nào, thấy vô cùng khó xử. Cô chỉ biết quay sang Trình Duệ Mẫn, nói lí nhí: “Anh về đi, em xin lỗi.”

Tay của Trình Duệ Mẫn đang ôm eo cô dần buông ra. Anh cười cười, không nhìn cô nữa, đưa túi sách và thuốc trong tay cho Thẩm Bồi. “Cô ấy vẫn đang sốt, anh nhớ cho cô ấy uống nhiều nước và nghỉ ngơi. Tôi có để một mẩu giấy trong túi, trong đó có ghi liều lượng và cách uống thuốc.”

Thẩm Bồi gật gật đầu. “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”

“Anh đi đây.” Trình Duệ Mẫn vội vàng lùi lại phía sau một bước. Cánh cửa thang máy lúc trước luôn mở, đúng lúc này lại khép lại, khiến vai anh va vào đánh “thình” một cái.

Âm thanh này khiến Đàm Bân giật thót tim, cô co rúm người lại.

Anh xoa xoa vai, bước vào trong thang máy, miệng vẫn giữ nụ cười. “Tạm biệt.”

Cửa thang máy từ từ đóng lại trước mặt Trình Duệ Mẫn, chỉ còn lại hai người đứng trên hành lang nhìn nhau, không nói gì.

Đàm Bân không chịu nổi áp lực này, nghĩ đến tình cảnh thảm thương tối qua, lòng cô lại trở nên cứng rắn. Cô giật tay ra khỏi tay Thẩm Bồi, lấy chìa khóa, mở cửa.

Thẩm Bồi đi theo cô vào trong phòng ngủ, ngồi bên cạnh giường, cúi đầu không nói gì. Trên người anh là chiếc áo khoác ngoài dày xộc xệch, bên trong là một chiếc áo mùa hè, áo khoác và quần đều bám đầy bụi, bụi trên má anh cũng dày thành lớp, nếu có vuốt tay qua chắc cũng sẽ để lại mấy đường.

Đàm Bân hỏi: “Sao anh biết em bị bệnh?” Sau đó, cô liền nghĩ đến bác sĩ Cao, câu trả lời không cần nói cũng đã rõ, cô đổi câu hỏi khác: “Sao anh lại đến đây? Mẹ anh có biết anh ra ngoài không?”

Thẩm Bồi ngẩng lên, ánh mắt nhìn cô như có lửa đốt khiến lòng cô thấy thấp thỏm.

Anh vẫn không trả lời.

Cô thở dài, lấy khắn ướt cẩn thận lau mặt, lau ngón tay cho anh.

“Anh đã đi những đâu? Ở đâu mà người đầy bụi thế này?”

Thẩm Bồi đột nhiên đẩy cô ra, đứng dậy không nóí gì, chạy thẳng vào phòng tắm.

Đàm Bân vứt khăn ướt xuống, thẫn thờ hồi lâu, cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, lập tức cởi áo ngoài, chui vào trong chăn.

Cơ thể cô dần ấm trở lại, vừa mới mơ mơ màng màng, chợt nghe thấy một âm thanh lớn trong buồng tắm, cô giật nảy mình, lúc đó cô mới phát hiện Thẩm Bồi đã ở trong phòng tắm quá lâu.

“Thẩm Bồi?” Cô nhảy khỏi giường, gõ mạnh vào cửa phòng tắm.

Phía sau cánh cửa là những âm thanh kỳ lạ, dường như là tiếng thở phì phò đầy đau khổ.

Cô không để ý chuyện gì nữa, cứ thế đẩy mạnh cửa, xông vào.

Thẩm Bồi ngã xuống trước bồn tắm, hai tay ôm đầu, toàn thân cuộn tròn lại như hình hài bào thai, run lập cập như chiếc lá trong gió.

Áo khoác ngoài vứt trên sàn, chiếc áo phông trên người anh đã cởi một nửa.

Đàm Bân lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô định ôm lấy Thẩm Bồi thì anh lại cố giãy giụa khỏi tay cô.

“Em đi ra đi!” Anh nói trong tiếng nức nở.

“Tiểu Bồi, anh thư giãn chút đi, em giúp anh!” Đàm Bân động viên anh.

“Em đi ra đi, Đàm Bân!” Giọng nói Thẩm Bồi yếu ớt. “Xin em đấy, anh không thể cả đời thế này được, xin em đấy!”

“Được, em ra!”

Cô lặng lẽ bước ra, lắng nghe động tĩnh bên trong phòng tắm như đang chịu đựng hình phạt, hai hàm răng không khống chế được, va vào nhau lạch cạch.

Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nước chảy, cô tựa vào tường, ôm chặt lấy mặt, sống lưng rịn mồ hôi.

Thời gian cứ dài lê thê như thế, giống như đang dừng lại, mỗi tiếng động nhỏ cũng giống như đang đâm vào da đầu cô.

Cuối cùng trong buồng tắm cũng im lặng, tiếp theo là tiếng mặc quần áo sột soạt.

Thẩm Bồi mở cửa đi ra, ngồi xuống chiếc ghế mềm trước bàn trang điểm. Trên người vẫn mặc bộ quần áo đó, mái tóc là ướt nước, đang nhỏ từng giọt.

Đàm Bân lấy máy sấy, sấy khô tóc cho anh.

Tóc mới mọc cũng đã dài được hơn ba phân, vẫn mềm mại, đen nhánh, vết thương đáng sợ trước đây ẩn hiện dưới lớp tóc dày, dừng như không nhìn thấy gì nữa.

Máy sấy được cô bật cỡ to nhất, gió thổi ra cũng đã khá nóng, vậy mà mặt của anh vẫn lạnh như băng.

Trong tiếng gió phù phù đơn điệu, Thẩm Bồi ngẩng lên, nhìn vào gương, cười cười. Đó là nụ cười yếu ớt nhất mà Đàm Bân từng thấy, nhưng nụ cười ấy lại rất rạng rỡ, cứng rắn khiến người ta động lòng.

Trong mắt anh không còn sự hoảng loạn, sợ hãi, mà đã sáng trong trở lại.

“Đàm Bân.”

“Sao anh?” Đàm Bân tắt máy sấy.

“Chúng ta chia tay nhé!” Anh nói rất rõ ràng.

Chiếc máy sấy rơi xuống, trước khi nó chạm đất Đàm Bân đã kịp tóm lấy dây cắm.

Sắc mặt cô trở nên trắng bệch.

Mấy hôm nay, trong lòng cô không chỉ một lần có ý định này, nhưng cùng một câu nói như thế, do chính miệng Thẩm Bồi nói ra vẫn khiến cô bất ngờ, không có cơ hội cứu vãn nữa.

Anh không cho cô cơ hội nói lời tạm biệt.

“Chỉ có thể như thế này sao?” Sau khi im lặng hồi lâu, Đàm Bân mới ngước mắt lên.

“Anh nghĩ chỉ có thể như vậy.” Thẩm Bồi quay đầu lại nhìn cô, thần sắc bình thản, nhẹ nhàng. “Đàm Bân, đừng tự lừa dối bản thân nữa, em đang lãng phí thời gian của mình đấy.”

“Phịch” một tiếng, chiếc máy sấy trong tay Đàm Bân cuối cùng vẫn rơi xuống đất. Cô cúi người nhặt lên, dây điện quấn quấn quanh cánh tay.

“Em luôn chờ đợi một người, bây giờ đã đợi được người ấy, bản thân em có lẽ không biết, ánh mắt em nhìn anh ta giống như đứa trẻ nhìn thấy kẹo vậy.”

Đàm Bân nhìn anh, mím chặt môi.

Cô đã từng nghĩ đến cảnh tượng này, nhưng không ngờ khi phải thực sự đối mặt lại đau đớn, tàn nhẫn thế này. Có lẽ chỉ vì người nói chia tay không phải là cô.

Trong giọng nói của Thẩm Bồi chất chứa sự tuyệt vọng, nhưng không hề nghe thấy bất kỳ ý trách cứ nào, anh luôn là người rất ôn hòa.

“Tối qua mẹ anh nói em gọi điện, chưa nói gì đã cúp máy. Anh có dự cảm chẳng lành, nhưng không thể nào liên lạc được cho em, anh đến tìm em cũng không thấy. Anh đợi em ở ngoài cửa, nhưng mãi không thấy em về. Chẳng phải em hỏi anh đã đi đâu sao? Sau đó anh đến bảo tàng Thiên niên kỷ, nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Anh nằm ở đó, cứ nghĩ mãi. Đàm Bân, những chuyện mà trước đây anh nghĩ mãi không ra, đột nhiên lúc đó lại hiểu hết.

Đàm Bân im lặng lắng nghe.

“Lúc ở Cam Nam, dân du mục đưa anh về phía nam, không có thuốc, cũng không có thức ăn, để giúp anh sống sót, họ cắt thịt đùi dê, luộc chín cho anh ăn…”

Đàm Bân rùng mình một cái, đây là lần đầu tiên Thẩm Bồi kể cho cô nghe chuyện anh ở Cam Nam.

Tính anh vốn rất sạch sẽ, đặc biệt không chịu được mùi hôi của thịt dê, bình thường anh không ăn thịt dê, thỉnh thoảng khi đi qua hàng bán thịt dê nướng, ngửi thấy mùi vị đó là anh lập tức có phản ứng.

“Phản ứng của anh, em cũng có thể đoán ra, ăn xong liền nôn, nôn rồi lại bị bắt ăn, khoảng thời gian đó thật khó sống, anh không muốn kiên trì thêm chút nào, muốn từ bỏ, nhưng anh luôn nhớ rằng, anh đã từng hứa với em một việc, anh không thể cứ đi cho xong một cách ích kỷ như thế, anh phải trở về gặp em, anh luôn nhớ đến em, nhớ đến từng sự việc sau khi anh quen em, nghĩ đến những điều đó, anh mới có thể sống tiếp.”

Đàm Bân cúi đầu, nước mắt bất giác chảy giàn giụa.

“Nhưng tối qua anh bỗng nhận ra, từ trước tới nay em chưa từng khóc trước mặt anh, một lần cũng chưa. Em biết như vậy thể hiện điều gì không?” Thẩm Bồi cười, nụ cười có chút chua xót. “Ngay từ đầu anh đã không bước vào được trong trái tim em, đến tận bây giờ em cũng chưa từng cho anh cơ hội làm điều đó.”

“Thẩm Bồi, anh nói như thế không công bằng chút nào.” Đàm Bân phản đối.

Những kỷ niệm đẹp đẽ, ấm áp trước đây đều lắng đọng trong trái tim cô.

“Đúng, có lẽ là như vậy. Có lẽ trước đây em từng yêu anh, nhưng bây giờ không còn yêu nữa. Em có ước vọng sống của em, nhưng anh không giúp gì được cho em,” Anh nói liền một mạch. “Vì vậy, chúng ta nên chia tay thôi.”

“Thẩm Bồi!” Đàm Bân ngẩng lên, môi run run. “Anh đã từng hỏi, từ sau khi anh mất tích, em đã nghĩ những gì, đúng không?”

“Đó đã là những chuyện của quá khứ rồi, không còn chút ý nghĩa nào nữa. Đàm Bân, anh hiểu em, thế giới của em không dung nạp những người yếu đuối, đơn giản như thế.”

Cuối cùng anh đã nghĩ thông suốt, sau khi bước ra khỏi mới có thể nhìn thấu cô như thế.

Nhưng mấy ngày nay cô đã phải trải qua biết bao đau đớn, hoảng sợ, âu lo, thất vọng, giày vò, biết bao đêm dài mất ngủ, những điều này anh mãi mãi không thể biết.

Điều cô cần không hề nhiều, chỉ là khi mệt mỏi thì có một bờ vai chắc chắn cho cô tựa vào.

Đàm Bân ngoảnh mặt đi, rõ ràng cô định cười, nhưng nước mắt lại chảy đầm đìa hai bên má, rơi xuống áo.

“Em xin lỗi!” Cô nói. “Thẩm Bồi, là em đã phụ lòng anh, xin lỗi anh!”

Thẩm Bồi mỉm cười. “Bây giờ em nói những lời này thì còn ý nghĩa gì? Em đã lựa chọn rồi thì nên kiên trì theo đuổi, con người ích kỷ một chút cũng không phải là tội lỗi.”

Lời nói của anh vẫn chứa đựng sự oán hận, dù sao anh cũng không phải là thánh nhân. Đàm Bân có thể nhận ra điều đó.

Thẩm Bồi nói rất dúng, sự day dứt, áy náy lúc này, hôm nay, ngày mai, ngày kia có lẽ sẽ còn tồn tại, khiến cô thấy xấu hổ, nhưng cuối cùng nó cũng sẽ tiêu tan theo thời gian.

Anh đã nghĩ thông suốt rồi.

Thẩm Bồi chậm rãi đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt tóc mai của cô. “Em gọi điện cho anh ta đi, sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, gặp khó khăn thì cũng đừng một mình gánh chịu. Anh nói cho em điều này, giá trị tồn tại của một người đàn ông chính là được cần đến.”

Đàm Bân nhìn anh, biết rằng không thể cứu vãn được nữa, cô đã mất anh thật rồi.

Toàn thân cô không cử động được, chỉ có nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Thẩm Bồi chăm chú nhìn cô, ánh mắt không nỡ rời xa, nhưng cuối cùng anh cũng buông tay, nhẹ nhàng đóng cửa, ra về. Bóng dáng anh cứ nhòa dần trong mắt cô.

Cô không thể ý thức được rằng, Thẩm Bồi chỉ để lại cho cô một hình ảnh kiêu ngạo, từ phút giây đó, anh mờ dần đi trong cuộc đời cô.

Hôm đó, Đàm Bân ngồi tựa vào giường thẫn thờ rất lâu, khi nhìn thấy trời dần tối mới nhớ ra phải sạc pin điện thoại. Vừa mở máy, cô thấy hiện lên vô số cuộc gọi nhỡ, từ tối qua cho đến chiều nay, đều là số của Thẩm Bồi.

Cô chậm rãi xem từng cuộc gọi, từng giọt nước mắt nóng hổi cứ thế chảy xuống, rơi vào cả màn hình điện thoại.

Sau đó cô không tìm được anh nữa.

Điện thoại của anh cũng tắt máy, điện thoại bàn cũng không gọi được. Cô thử gọi điện cho cha mẹ anh, tên cô vừa hiện lên, đầu dây bên kia liền cúp máy.

Trình Duệ Mẫn cũng không liên lạc với cô nữa, chỉ nhắn cho cô một tin vào tối hôm đó, nhắc cô đi truyền nước.

Đàm Bân cảm ơn sự im lặng của anh.

Cả tuần đó, tâm trạng cô trầm mặc khác thường, cô không nói một lời thừa thãi nào, tất cả sức lực đều dồn vào cả công việc.

Cần phải để đầu óc tập trung vào những chuyện vụn vặt vẫn luôn giày vò người ta kia để tìm hướng giải quyết, đó mới là liều thuốc giảm đau tốt nhất cho cô lúc này.

Phương Phương sắp từ chức, thư ký hỏi ý kiến của Đàm Bân xem có nên tổ chức một bữa tiệc chia tay Phương Phương không.

Đàm Bân nhất quyết không đồng ý, ép một người bị tổn thương nặng nề phải cố tỏ ra vui cười trứơc mặt mọi người là một việc quá tàn nhẫn.

Lần cuối Phương Phương đến văn phòng, Đàm Bân và cô hẹn gặp nhau tại nhà hàng Starbucks, Đàm Bân hỏi cô về dự định sau này.

Cô không cho Phương Phương địa chỉ website của công ty Trình Duệ Mẫn. Liên quan đến mối quan hệ phức tạp xung quanh Trình Duệ Mẫn, cô không thể không cẩn thận, vì anh mà cũng vì bản thân mình. Cô chỉ gợi ý cho Phương Phương có một công ty như thế đang tuyển người.

Phương Phương cúi đầu, cười cười: “Cám ơn chị, không cần đâu. Tôi không muốn làm việc ở ngành này nữa, muốn thử công việc khác, hoặc đi học tiếp, rồi về trường làm giáo viên.”

Đàm Bân thở dài. “Có một câu nói thế này, nơi nào có người, nơi ấy có giang hồ. Môi trường trong trường học có chắc đã lành? Chưa chắc. Có lợi ích là có sự tranh chấp, mâu thuẫn.”

“Tôi hiểu, chỉ là cho bản thân một nơi để mơ mộng mà thôi. Cherie, tôi định đến công ty Hữu Bang.”

“Cô đi làm bảo hiểm?” Đàm Bân hết sức ngạc nhiên.

“Đúng vậy. Tôi vừa tốt nghiệp đã đi làm ngay, ngoài MPL, tôi không biết bên ngoài thế nào. Mấy hôm nay tôi cũng đi phỏng vấn vài nơi, tôi phát hiện bản thân dường như không có một chút năng lực sinh tồn nào. Vì vậy tôi mới định thử xem, đặt mình vào vị trí thấp nhất, xem mình có thể chịu đựng được không, nếu được, có lẽ tương lai chẳng phải sợ điều gì nữa.”

Đàm Bân vỗ nhẹ lên khuôn mặt trẻ trung của cô, nhất thời không biết nói sao.

Trương Ái Linh[3] đã từng nói, nổi tiếng phải nhân lúc còn sớm. Bây giờ xem ra vấp ngã cũng phải nhân lúc còn sớm, ít nhất ngã rồi phải biết đứng dậy, mới có dũng khí và vốn liếng để làm lại từ đầu.

[3] Trương Ái Linh (1920-1995): nữ nhà văn Trung Quốc với những tác phẩm nổi tiếng như Sắc giới, Tình yêu khuynh thành.

“Tôi đi đây.” Phương Phương đứng dậy. “Có lời gì muốn nói với tôi trước khi từ biệt không?”

“Có.” Đàm Bân nhìn cô. “Phương Phương, hãy nhớ lấy câu này, bất luận là trong công việc hay tình yêu, phải biết nghĩ cho người khác, nhưng lại phải sống cho chính mình. Còn nữa, thất bại nhất thời chỉ có nghĩa là tạm thời không thành công, không được dễ dàng từ bỏ niềm tin.”