Quả nhiên việc Thẩm Mục Phạm hủy bỏ hôn ước đã gây nên phong ba.
Thạch Hiến Minh – Chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn Thiên Vinh ôm cháu
gái đang “khóc lóc kể lể” vào lòng an ủi rồi đi tìm Thẩm Mục Phạm để
“nói chuyện”. Ông ta dùng chuyện ngưng hợp tác với Thẩm Thị để uy hiếp,
buộc anh phải thực hiện hôn ước. Có điều Thẩm Mục Phạm vẫn chẳng đếm xỉa tới.
Tập đoàn Thiên Vinh bị mất mặt. Trong cơn giận dữ, nhà họ
Thạch đã rút lại số vốn đầu tư vào các dự án của Thẩm Thị, còn kêu gọi
các tập đoàn lớn bắt tay nhau tẩy chay Thẩm Thị. Trong nhất thời, cổ
phiếu của Thẩm Thị gặp rắc rối, những vị chú bác của nhà họ Thẩm cũng
bắt đầu bàn tán phê bình vì tai họa mà Thẩm Mục Phạm gây ra từ việc hủy
hôn.
“Mục Phạm, theo lí mà nói thì bọn ta không có quyền hỏi tới
chuyện hôn nhân của cháu, nhưng cháu không thể vì chuyện tư mà làm liên
lụy tới việc công ti được.” Người thân A nói.
“Đúng thế đấy.”
Người thân B hùa theo. “Chúng ta và Thiên Vinh hợp tác với nhau bao
nhiêu năm nay, quan hệ rất phức tạp. Bây giờ bọn họ muốn rút vốn lại
khiến cho bên ngoài đồn là chúng ta sắp sập rồi.”
“Đúng vậy. Đúng vậy.” Những người khác cũng gật đầu phụ họa.
Thẩm Mục Phạm đưa mắt quét một vòng những vị thân thích đang ôm ý đồ xấu xa
kia, khẽ nhếch miệng lên. “Nếu các chú các bác đã sợ công ti sụp đổ thì
chi bằng để tôi mua lại số cổ phiếu trong tay các vị theo giá tốt nhất.
Thế nào?”
Mọi người im lặng. Sau đó thì xôn xao.
“Cháu nói gì vậy chứ, bọn ta cũng chỉ lo cho an nguy của công ti thôi mà.”
“Đúng thế. Thẩm Thị là tâm huyết của ba cháu, bọn ta cũng không muốn nó xảy ra chuyện gì.”
“Nó sẽ không có chuyện gì cả.” Thẩm Mục Phạm ngắt lời mọi người, từ từ đứng dậy, ánh mắt hung dữ nhìn thẳng vào ông chú họ đang phát ngôn tích cực
nhất. “Tôi có thể biến Thẩm Thị từ đen thành trắng thì cũng có thể giữ
nó yên ổn cả đời.”
Mọi người đều im bặt, lục tục cúi đầu xuống giả vờ bận bịu, chỉ chừa lại ông chú kia đang run run đối mặt với ánh mắt
nguy hiểm của anh. Thế là một cuộc họp “khởi binh hỏi tội” đã được sắp
đặt sẵn liền bị hủy hoại bởi một ánh mắt lẫm liệt.
***
Mặc
dù Thẩm Mục Phạm chưa bao giờ nhắc tới nhưng Bạch Chi Âm vẫn biết được
việc tập đoàn Thiên Vinh chèn ép Thẩm Thị từ nhiều nguồn tin khác nhau.
Vì thế, cô rất lo lắng: “Công ti sẽ không có việc gì chứ?”
Thẩm Mục Phạm đang làm bánh kem cho cô, tay vừa đánh trứng vừa đáp bâng quơ. “Không sao, em đừng lo.”
“Nhưng…”
“Đưa cái khuôn cho anh.” Thẩm Mục Phạm ngắt lời cô.
Bạch Chi Âm ừ một tiếng, đưa khuôn cho anh rồi hỏi nhỏ: “Hay là chúng ta hoãn chuyện cưới xin của mình lại.”
Thẩm Mục Phạm làm như không nghe thấy, chỉ chăm chú đổ hỗn hợp trứng vào
trong khuôn, làm tan bọt khí rồi đặt vào trong lò nướng, nhấn nút hẹn
giờ. Sau khi làm xong mọi chuyện, anh mới tháo găng tay cách nhiệt ra,
đưa tay vòng qua eo cô, nhìn cô từ trên xuống dưới. “Hỏi em chuyện này
nhé. Nếu anh biến thành một kẻ nghèo mạt vận thì em sẽ làm sao?”
Bạch Chi Âm liếc xéo anh một cái. “Anh nghĩ em chỉ yêu tiền của anh à?”
“Anh biết là không phải, nhưng anh vẫn muốn biết em sẽ làm thế nào?”
Bạch Chi Âm mím môi, suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc trả lời. “Nếu anh thật
sự trở thành một kẻ nghèo mạt vận thì em sẽ cùng anh gầy dựng lại sự
nghiệp. Em tin với năng lực của anh, cho dù bắt đầu từ con số 0 thì anh
vẫn có thể làm nên một Thẩm Thị khác.”
“Tin tưởng anh thế cơ à?” Thẩm Mục Phạm thở dài một hơi. “Làm lại từ đầu rất khó. Anh không nỡ để em chịu khổ.”
Bạch Chi Âm xùy một tiếng. “Thế có gì là khổ? Chỉ cần được ở bên cạnh anh thì dù có cơm trắng muối vừng em cũng thấy vui.”
“Được rồi.” Thẩm Mục Phạm hôn thật mạnh lên má cô, cất cao giọng. “Chỉ bằng
những lời này của em, anh sẽ để em được hưởng phúc cả đời.”
Đương
nhiên Bạch Chi Âm biết với năng lực của bọn họ, cho dù không có Thẩm Thị thì cũng không đến nỗi phải ăn cơm trắng muối vừng thật. Chì có điều cô không muốn vì chuyện riêng mà ảnh hưởng tới sự phát triển của công ti.
Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Thẩm Mục Phạm ôm cô, cười nói: “Ngốc quá, em quên là trước nay anh chưa từng làm ăn lỗ vốn à? Chẳng phải lúc đầu anh đã nói với em là anh và Thạch Vận Nhã đã lén thỏa thuận với nhau sao?
Anh vì cô ta mà mang tiếng xấu thì cô ta phải nhân lúc Thiên Vinh chèn
ép Thẩm Thị để giúp anh mua lại số cổ phiếu trong tay mấy vị chú bác
không an phận kia. Hơn nữa cô ta là người kế thừa của Thiên Vinh, Thẩm
Thị sẽ tiếp tục hợp tác với Thiên Vinh thôi, chút tổn thất lúc này sẽ
được bù đắp lại. Cho nên lần mua bán này, anh không lỗ đâu.”
Nghe
anh nhắc tới Thạch Vận Nhã đã mấy lần, Bạch Chi Âm không khỏi tò mò: “Cô ta bỏ nhiều công sức, tổn hại danh dự, thua thiệt tiền bạc như vậy là
để làm gì chứ?”
Thẩm Mục Phạm cười sang sảng, đưa tay điểm nhẹ lên mũi cô. “Giống như em thôi. Vì muốn câu được một ông chồng tốt.”
***
Sau khi được Thẩm Mục Phạm giải thích xong, Bạch Chi Âm lại yên tâm lo cho
cái bụng mình. Nhưng khi cô đang dưỡng thai thì chợt có một vị khách
không mời mà đến.
Bạch Chi Âm lẳng lặng nhìn ông lão ngồi đối diện mình. Tuy đây là lần đầu tiên gặp mặt nhưng cô hoàn toàn không lạ gì
ông ta. Thẩm Viễn Dương, chủ tịch tập đoàn Vân Dương ở Đài Loan, nguyên
quán ở Ninh Ba, từng là thượng tướng không quân của Quốc Dân Đảng, đồng
thời cũng là ông ngoại của Thẩm Mục Phạm.
Khi cô quan sát ông thì
ông cũng quan sát cô. Dung mạo còn xinh đẹp hơn cả trong ảnh, khí chất
nhã nhặn, tự tin khéo léo, không hề có vẻ rụt rè khép nép của con gái
riêng. Đặc biệt là đôi mắt, linh động hoạt bát, vừa nhìn là biết đó là
một cô gái trí tuệ, thảo nào mà cháu ngoại của ông lại chung tình với cô thế.
Khẽ tằng hắng vài cái, Thẩm Viễn Dương phá tan cơn im lặng.
“Cháu Bạch, mạo muội gọi cháu ra ngoài thế này, hi vọng cháu không
trách.”
Bạch Chi Âm lắc đầu.
“Xin tự giới thiệu một chút, ông là Thẩm Viễn Dương, là ông ngoại của Mục Phạm.”
“Chào ông.” Bạch Chi Âm mỉm cười, không hề lên tiếng gọi “ông ngoại” như ông mong muốn.
Mắt Thẩm Viễn Dương ánh lên sự thất vọng nhưng mặt lại không tỏ vẻ gì. “Mục Phạm chưa từng nhắc đến ta với con sao?”
“Không có.” Bạch Chi Âm thành thật trả lời.
Lần này, vẻ thất vọng trong mắt ông đã hiện lên rất rõ ràng, nửa là trả
lời, nửa như lẩm bẩm với mình. “Ta cũng nghĩ nó sẽ không nhắc đến ta.”
Về chuyện giữa Thẩm Mục Phạm và Thẩm Viễn Dương, Bạch Chi Âm chỉ điều tra
được đại khái, biết rằng mẹ anh là con gái của Thẩm Viễn Dương, được
sinh ra trước khi ông ta sang Đài Loan, mãi đến 18 tuổi mới được đón về
bên ấy nhưng 20 tuổi thì đột nhiên về lại Thượng Hải, không lâu sau thì
sinh Thẩm Mục Phạm.
Bạch Chi Âm không dám hỏi rõ nguồn cơn trong ấy, chỉ thăm dò. “Có phải giữa ông và Mục Phạm có hiểu lầm gì không?”
Cô vốn không mong là Thẩm Viễn Dương sẽ trả lời, nào ngờ ông ta lại kể rõ. “Nó trách ông làm chuyện có lỗi với bà ngoại và mẹ nó.”
Thẩm Viễn Dương thở dài một hơi, từ từ kể lại chuyện xưa: “Bà ngoại nó tên là Vân Vãn, là con gái của quản gia nhà ta…”
Cũng giống nhau bao câu chuyện tình yêu khi đó, chuyện tình giữa Thẩm Viễn
Dương và Vân Vãn gặp phải sự phản đối kịch liệt của người nhà. Vì muốn
chia rẽ bọn họ, cha của Thẩm Viễn Dương đã đuổi cả nhà Vân Vãn đi khỏi
Từ Khê, còn tìm một người vợ môn đăng hộ đối với ông. Đêm thành thân,
đau đớn vì mất người yêu, Thẩm Viễn Dương nhân bóng đêm lén chạy khỏi
nhà, xuống phía Nam đi lính, gia nhập đội quân chống Nhật.
Có lẽ
ông trời đã định, sau khi chiến tranh bùng nổ, Thẩm Viễn Dương đóng quân ở Hàng Châu thì gặp lại Vân Vãn. Trải qua ly biệt, tình cảm của hai
người càng nồng, cho nên tự ý đến với nhau, còn có một đứa con, chính là mẹ của Thẩm Mục Phạm, Thẩm Khâm.
“Đó là những ngày tháng vui vẻ,
hạnh phúc nhất trong đời ta.” Như chìm vào trong hồi ức, gương mặt già
nua của Thẩm Viễn Dương cũng mang theo vẻ ngọt ngào. “Tiểu Khâm vừa xinh xắn vừa thông minh, mới 7 tháng mà đã biết gọi ba…”
Đáng tiếc,
khi ông nghĩ rằng mình sẽ luôn hạnh phúc với vợ đẹp con xinh thì Quôc
Dân Đảng gặp thất bại trong cuộc nội chiến. Tưởng Giới Thạch bắt đầu
tính toán cho tương lai nên phái tâm phúc tới Đài Loan trước, sau đó lần lượt rút dần quân đi. Đám tướng lĩnh cũng lo lắng cho tương lai nên
đồng loạt thu thập đồ đạc, theo Tưởng Giới Thạch sang đài Loan. Và Thẩm
Viễn Dương cũng đã làm một chuyện khiến bản thân hối hận suốt đời.
Vì sợ liên lụy đến người nhà nên ông ta dẫn cha mẹ, Vân Vãn và con gái lên chiến thuyền sang Đài Loan. Nhưng cha mẹ ông ngoan cố không cho dẫn mẹ
con Vân Vãn theo.
“Vì đứa con gái thấp hèn này mà con bỏ nhà ra
đi, vứt bỏ cha mẹ không đoái hoài, ta tuyệt đối không để con dẫn nó sang Đài Loan.” Cha ông có thái độ rất kiên quyết.
Mẹ ông thì không
đếm xỉa tới sự van nài của ông mà dùng cái chết để uy hiếp. “Con mà dẫn
mẹ con nó lên thì mẹ lập tức đập đầu chết tại đây.”
Thẩm Viễn
Dương rơi vào thế khó xử. Một bên là cha mẹ có công sinh thành, nuôi
nấng mình. Một bên là vợ con mình yêu thương. Giữa lúc cân nhắc, Vân Vãn đã thay ông quyết định.
“Trăm thiện hiếu làm đầu. Anh cứ đưa ba mẹ đi trước đi, đợi yên ổn rồi thì sang đón em và Tiểu Khâm.” Cô rất hiểu chuyện.
Thẩm Viễn Dương do dự cân nhắc rồi trinh trọng hứa hẹn. “Em hãy chăm sóc cho mình và Tiểu Khâm, đợi anh sang đón em.”
Nhưng bọn họ không thể nào ngờ được rằng từ đây, hai người hai phương trời cách biệt…
Bởi vì sợ có người phản bội cho nên rất nhiều tướng lĩnh vừa sang Đài Loan
là đã bị theo dõi sát sao. Trải qua hơn nửa năm cố gắng, Thẩm Viễn Dương mới có thể móc nối, nhờ người đi đón mẹ con Vân Vãn.
“Người đó không tìm được bọn họ, nơi bọn họ sống đã bị chính phủ tiếp quản rồi.”
“Ông không đi nơi khác tìm họ sao?” Bạch Chi Âm hỏi.
“Có tìm rồi.” Thẩm Viễn Dương hổ thẹn cúi đầu. “Nhưng buông xuôi qua sớm.”
Mấy năm đầu, ông luôn nghĩ cách tìm bọn họ nhưng cuối cùng vẫn không chống
lại được sự thử thách của thời gian và hiện thực nên đành cưới vợ sinh
con, một tay sáng lập tập đoàn Vân Dương.
“Sau này ông không còn gặp lại bọn họ nữa sao?” Bạch Chi Âm lại hỏi.
Thẩm Viễn Dương lắc đầu. “Năm 73, bọn họ liên lạc với ta.”
Lúc ấy là khoảng thời gian đất nước đang rung chuyển, Vân Vãn từng là vợ
của quan chức cấp cao trong Quốc Dân Đảng nên bị liệt vào hàng tư bản,
chịu sự giày vò rất nhiều. Để bảo vệ con gái, bà cố gắng liên lạc với
thuộc hạ cũ của Thẩm Viễn Dương, bỏ số tiền lớn để móc nối quan hệ, đưa
Thẩm Khâm sang Đài Loan.
“Tại sao bà ấy lại không đi cùng?” Bạch Chi Âm không hiểu.
“Vì không có tiền.” Trước khi đi, Thẩm Viễn Dương từng để lại một khoản
tiền lớn nhưng số tiền ấy và ngôi biệt thự sớm đã bị sung vào công quỹ,
chỉ còn lại một cặp đĩa sứ được Vân Vãn cố gắng giữ lại.
“Đó là tín vật định tình ta tặng cho bà ấy, cặp đĩa sứ thời Ung Chính.” Thẩm Viễn Dương nói.
Bạch Chi Âm trợn tròn mắt. “Chiếc đĩa Phú quý bình an thời Ung Chính?”
Thẩm Viễn Dương gật đầu. “Đúng vậy, chính là cái đĩa mà lúc trước Mục Phạm
đi đấu giá. Năm ấy bà ngoại nó đã bán cặp đĩa này để gom đủ số tiền đưa
mẹ nó sang Đài Loan.”
Bạch Chi Âm lập tức hiểu ra. Thảo nào mà anh luôn tìm kiếm chúng trên thị trường, thảo nào mà anh biết Phú quý bình
an là có một cặp, còn không tiếc mọi giá để gom cho đủ. Có lẽ anh đã
nghe được chuyện này từ mẹ mình.
Bạch Chi Âm còn nhớ Thẩm Mục Phạm từng nói anh từng ở Thượng Hải với bà ngoại một thời gian. Cô rất muốn
biết tại sao Thẩm Khâm lại trở về Thượng Hải.
“Ông nói mẹ của Mục
Phạm được đưa sang Đài Loan nhưng…” Cô dừng một chút, thăm dò. “Cháu
nghe Mục Phạm nói anh ấy lớn lên ở Thượng Hải.”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt của Thẩm Viễn Dương trở nên ảm đạm, miệng bật thốt lên lời tự trách mình. “Đều tại ta cả…”
Bởi vì cảm thấy có lỗi với mẹ con Vân Vãn nên Thẩm Viễn Dương rất yêu
thương Thẩm Khâm, ước gì có thể cho cô toàn bộ thế giới này để bù đắp
tình thương của người cha trong bao năm qua. Nhưng mặt khác, người sống
nội tâm như Thẩm Khâm lại khó có thể hòa nhập vào gia đình mới. Cô mong
nhớ người mẹ đang chịu khổ ở đại lục, lại nhạy cảm phát hiện được sự thù ghét của mẹ kế và hai đứa em cho nên tính tình càng thêm hướng nội,
thường lén rơi lệ một mình.
Thẩm Viễn Dương thấy mà đau lòng, rất
muốn cô được vui vẻ nên ra sức khuyến khích cô ra ngoài xã giao, quen
biết thêm nhiều bạn bè nhưng cô vẫn cứ lắc đầu, suốt ngày nhốt mình
trong phòng đọc sách.
Có lẽ là duyên phận. Vào năm Thẩm Khâm tốt
nghiệp đại học, Thẩm Trường Thanh – con trai một người anh họ của Thẩm
Viễn Dương từ Hongkong sang Đài Loan chơi, vừa gặp đã thương Thẩm Khâm
và nhanh chóng có được trái tim cô.
Thấy nụ cười ngày càng tươi
tắn trên mặt con gái, Thẩm Viễn Dương cũng mặc cho bọn họ qua lại với
nhau, cũng ám chỉ Thẩm Trường Thanh rằng chỉ cần con gái bằng lòng thì
ông sẽ không phản đối cuộc hôn nhân này.
“Chú tư, cảm ơn chú.”
Thẩm Trường Thanh hưng phấn xoa tay, trịnh trọng hứa hẹn. “Chú yên tâm,
cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, yêu cô ấy cả đời.”
Đáng tiếc, cuối cùng lới hứa hẹn chỉ thực hiện được một nửa.
Đến chết, người Thẩm Trường Thanh yêu vẫn chỉ có Thẩm Khâm, nhưng lại không thực hiện được lời hứa sẽ chăm sóc cô cả đời.
Nhà họ Thẩm là thế lực xã hội đen có tiếng ở Hongkong, quyền lực lớn thì kẻ thù cũng càng nhiều. Lúc Thẩm Trường Thanh vừa về tới Hongkong, chuẩn
bị xin phép cha mẹ đến cầu hôn thì cha anh bị huynh đệ trong bang phái
phản bội, bị kẻ thù ám sát.
Nhà họ Thẩm rối loạn. Để trấn dẹp nội
loạn, bình ổn giang sơn của cha, thân là con trai độc nhất, Thẩm Trường
Thanh không thể không bắt tay với một bang phái khác, cưới con gái của
đại ca bên đó làm vợ.
“Chú tư, cháu thật sự rất yêu Tiểu Khâm,
ngoại trừ cô ấy ra thì cháu sẽ không chạm vào người phụ nữ nào khác. Xin chú hãy cho cháu thêm chút thời gian, đợi cháu ổn định chuyện trong
bang xong thì sẽ ly hôn ngay.”
Dưới sự cầu xin van nài, bảo đảm
của Thẩm Trường Thanh, Thẩm Viễn Dương đã mềm lòng, đồng ý giúp anh ta
che giấu chuyện hôn nhân.
“Cha của Trường Thanh vừa qua đời, bây
giờ các con kết hôn thì không thích hợp cho lắm nên hãy đợi thêm một
thời gian đã.” Ông nói với con gái mình như thế.
Thẩm Khâm là
người hiểu lý lẽ nên đương nhiên không ý kiến, còn an ủi Thẩm Trường
Thanh cứ lo chuyện ở Hongkong, chuyện cưới xin không gấp gáp gì. Còn
Thẩm Trường Thanh thì cứ chạy tới chạy lui giữa hai nơi để giải mối
tương tư.
Nếu Thẩm Khâm không có thai thì có lẽ kết cục đã khác đi.
Được biết con gái đã có thai, Thẩm Viễn Dương không thể ngồi yên được nữa.
Ông có thể cho Thẩm Trường Thanh thời gian nhưng tuyệt đối không thể để
cho cháu ngoại mình lại rơi vào tình cảnh con riêng nữa.
Trong lúc ông gọi điện thoại thúc ép Thẩm Trường Thanh ly hôn thì Thẩm Khâm ở
ngoài cửa đã nghe hết tất cả. Bất ngờ là cô không hề khóc lóc om sòm mà
rất bình tĩnh nghe bọn họ giải thích. Bình tĩnh giống như bầu trời bình
yên trước cơn bão lớn, khiến người ta lo sợ.
Thẩm Trường Thanh ở
bên cạnh bầu bạn với cô suốt một tuần, không ngừng cam đoan sẽ ly hôn
trước khi con trai ra đời, dù phải trả bất cứ cái giá nào.
“Bọn ta cứ ngỡ con bé đã bằng lòng, không ngờ nó đã sớm có ý định khác.” Thẩm
Viễn Dương nhớ lại. “Sau khi Trường Thanh đi, ta thấy biểu hiện của nó
rất bình thường thì còn lấy làm may mắn là nó đã nghĩ thông suốt, không
đâm đầu vào ngõ cụt.”
Cho nên khi Thẩm Khâm đề nghị được sang Nhật Bản ngắm hoa anh đào thì Thẩm Viễn Dương lập tức đồng ý ngay mà không
do dự. “Cũng được, ra ngoài cho khuây khỏa, muốn mua gì thì mua, đừng sợ tốn tiền của ba.”
Sợ không có ai chăm sóc cô, Thẩm Viễn Dương còn phái một nữ trợ lý trong công ti đi theo. Nhưng một tuần sau khi đến
Nhật Bản, nữ trợ lý đột nhiên hoảng hốt báo cáo. “Không thấy cô chủ đâu
cả. Hộ chiếu và hành lý của cô ấy cũng biến mất theo.”
Thẩm Viễn
Dương giật mình, lập tức phái người bay sang Nhật. sau khi điều tra thì
mới biết cô đã rời khỏi Nhật, về lại Đại Lục sau khi quá cảnh sang
Hongkong. Mãi đến khi Thẩm Mục Phạm 12 tuổi thì cô mới chủ động liên lạc với Thẩm Viễn Dương, mà lúc đó cô đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối,
muốn gửi gắm con trai lại cho ông.
Thẩm Viễn Dương nói cho Bạch
Chi Âm biết Thẩm Trường Thanh chưa bao giờ bỏ ý định tìm kiếm Thẩm Khâm. Nhận được tin tức của cô, anh lập tức sang Thượng Hải, ở bên cạnh cô
trong khoảng thời gian sau cùng.
“Mục Pham và mẹ nó đã phải chịu
khổ rất nhiều.” Thẩm Viễn Dương nghẹn ngào nói. “Ta không chăm sóc tốt
cho mẹ con nó, càng phụ bà ngoại nó.”
Hai thế hệ, hai mối tình,
khiến người khác phải thổn thức. Ai đúng? Ai sai? Chẳng qua là gặp được
người không nên gặp vào lúc không thích hợp mà thôi.
Thẩm Viễn
Dương đưa ngón tay cái lên lau giọt nước mắt trên khóe mắt, sau khi ổn
định lại càm xúc thì đưa cho Bạch Chi Âm một tài liệu. “Đây là quà tân
hôn ta tặng cho các con.”
Bạch Chi Âm liếc sơ qua tập tài liệu, là một bản chuyển nhượng quyền sở hữu cổ phần, chỗ Người chuyển nhượng đã kí tên Thẩm Viễn Dương. Rõ ràng là ông muốn trao cổ phần của tập đoàn Viễn Dương cho Thẩm Mục Phạm.
“Cháu không thể nhận cái này được.” Cô đẩy nó về lại chỗ cũ.
“Ta có thể gọi con là Tiểu Âm không?” Thẩm Viễn Dương đột nhiên hỏi.
Được sự đồng ý của cô, ông cười khẽ một tiếng. “Tiểu Âm, ta đưa cái này
tuyệt đối không phải vì bồi thường cho những sai lầm mà mình đã phạm.
Những gì ta nợ bọn họ có trả cả đời cũng không hết được. Ta chỉ muốn
đượcnhư một ông già bình thường, yêu thương con cháu mình, cho nó những
thứ quý nhất. Cho dù nó không thiếu thì ta vẫn muốn cho.”
Giọng
nói khàn khàn của ông khiến Bạch Chi Âm mềm lòng, nhưng cuối cùng cô vẫn dằn lòng nói. “Xin lỗi, nhưng ông hãy đích thân đưa cho anh ấy đi.”
Cô biết làm thế sẽ khiến ông buồn lòng nhưng với cô mà nói, cảm xúc của Thẩm Mục Phạm càng quan trọng hơn.
Bởi vì trò chuyện khá lâu nên khi Bạch Chi Âm về tới nhà thì Thẩm Mục Phạm đã tan ca, đang ngồi trên sô pha xem TV.
Nhìn gương mặt khôi ngô của anh, Bạch Chi Âm nhớ tới những lời Thẩm Viễn
Dương đã nói lúc chiều, không khỏi thấy thổn thức. Nếu Thẩm Viễn Dương
kiên trì dẫn Vân Vãn lên thuyền, nếu Thẩm Khâm không bỏ đi thì sẽ không
để lại nhiều tiếc nuối như hôm nay.
Có đôi khi, chúng ta cho rằng
lùi một bước là vì tốt cho đối phương nhưng lại không nghĩ rằng, ở bên
nhau mới là kết cục hoàn mĩ nhất của tình yêu.
Cô khụt khịt mũi, tiến lên ôm lấy Thẩm Mục Phạm. “Ông xã, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì thì chúng ta cũng phải ở bên nhau.”
Thẩm Mục Phạm lẳng lặng nhìn cô, trong mắt ánh lên vẻ gì đó. Qua một lúc
sau, anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô. “Có được trái tim em,
trọn đời không xa nhau.”