Bẫy Tình, Tình Bẫy?

Chương 50




Bạch Chi Âm biết không nên bới móc tới cùng nhưng con quái vật ‘ganh tị’ đang thét gào trong lòng khiến cô không kiềm được phải mở miệng hỏi. “Đi Mỹ làm gì vậy anh?”

“Một người bạn của anh bị bệnh, anh phải đi thăm cô ấy.” Thẩm Mục Phạm nhẹ nhàng bình thản trả lời.

Được rồi, câu chuyện đến đây chấm dứt vậy. Bạch Chi Âm ra lệnh cho bản thân, nhưng đầu lưỡi cứ như không nghe lời cô, cô nghe được cả đống câu hỏi thăm dò của bản thân. “Bạn nào vậy? Em có biết người đó không? Là nam hay nữ?”

Thẩm Mục Phạm dừng động tác vuốt ve lưng cô lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đôi mắt đen tuyền đầy mị hoặc chăm chú nhìn Bạch Chi Âm không hề chớp mắt.

Bạch Chi Âm bị Thẩm Mục Phạm khiến cho chột dạ, hoảng hốt quay mặt đi, cơ thể từ trong ngực anh xoay người lại, đưa lưng về phía Thẩm Mục Phạm, lầu bầu. “Ngủ đi, em mệt rồi.”

Thẩm Mục Phạm không nói gì, trong phòng yên lặng đến mức chỉ còn tiếng hít thở của hai người.

Lưng nằm cứng ngắc nên cảm thấy hơi mỏi, Bạch Chi Âm khẽ cử động. Vừa định xê dịch cơ thể một chút thì đã bị Thẩm Mục Phạm ở phía sau ôm chặt lấy.

Bạch Chi Âm sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, chợt nghe Thẩm Mục Phạm nói nhỏ bên tai. “Anh đi gặp một người tên là Đường Đường, là người con gái mà anh thích trong nhiều năm.”

Những lời này như chiếc dùi trống đánh vào lòng Bạch Chi Âm, rất đau, cứ nghĩ đến lại khiến vành mắt cô cũng cay xè. Nhưng con người thật là một sinh vật kì lạ, càng đau đớn thì lại càng buộc bản thân phải vờ như thật bình tĩnh. “Ngày mai khi nào anh đi, có muốn em tiễn anh không?”

Đưa bạn trai của mình đi gặp người thầm thương trộm nhớ, thật sự là rất rộng lượng, rộng lượng đến mức muốn tự vỗ tay khen chính mình.

Thẩm Mục Phạm nắm chặt tay cô, nhỏ giọng dò hỏi. “Em sẽ không bực mình chứ?”

Bực mình, đương nhiên là bực mình rồi. Nhưng câu trả lời lại là. “Em thì có gì mà phải bực mình chứ.”

Thật ra, nếu Bạch Chi Âm có thể nghe lại lần nữa câu nói vừa nãy, có lẽ sẽ nghe thấy giọng điệu của mình chua lét. Nhưng giấm chua này lại khiến Thẩm Mục Phạm rất thích. Khóe miệng chậm rãi kéo thành hình cung, anh cọ cọ bên tai cô. “Em ghen à?”

“Ai thèm ghen.” Bạch Chi Âm không chịu thừa nhận.

Thẩm Mục Phạm xốc lưng cô lên, kéo cô quay người lại, cùng cô trán kề trán, giọng nói thêm chút tươi cười. “Ngoan nào, anh biết là em ghen mà.”

“Đã nói là em không có ghen.” Bạch Chi Âm giãy giụa muốn thoát khỏi Thẩm Mục Phạm, lại bị anh ôm chặt thắt lưng, ra lệnh: “Em đừng loay hoay nữa, ngoan nghe anh lời nói đã.”

Thẩm Mục Phạm nhìn vào mắt cô, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên rất nghiêm túc. “Năm năm trước, anh gặp Đường Đường ở Mĩ rồi yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cô ấy chỉ xem anh là một người bạn, anh cũng không thổ lộ tình cảm nên quan hệ giữa anh và cô ấy là quan hệ bạn bè mà thôi. Đương nhiên, anh thừa nhận anh vẫn thích Đường Đường, cũng từng nghĩ có lẽ sẽ không gặp được người nào khiến anh rung động nữa, cho đến khi… anh gặp em.”

Gặp phải tiểu hồ ly quỷ kế đa đoan, cho dù biết cô trong lòng có tính toán riêng, anh vẫn vui vẻ cam tâm tình nguyện nhảy vào cái bẫy cô bày ra, còn vắt óc suy nghĩ tìm cách khiến cô phải thật sự yêu anh. Cái gọi là số phận đã định, đại khái là như thế.

Hiếm khi anh thổ lộ tình cảm nhưng người được thổ lộ lại đơ người nhìn anh, ngơ ngác hỏi. “Anh nói vậy là có ý gì?”

Môi Thẩm Mục Phạm khẽ mấp máy, dở khóc dở cười. “Anh nói rõ ràng như vậy, sao em lại không hiểu.”

Anh nói thế mà rõ ràng hả? Bạch Chi Âm nghi hoặc trừng mắt nhìn Thẩm Mục Phạm.

Thẩm Mục Phạm đỡ trán, cười bất lực. Người phụ nữ này thông minh như Gia Cát, thế mà khi gặp chuyện tình cảm thì đầu óc lại trì trệ. Thở dài một tiếng, anh nói trắng ra. “Anh đã từng thích cô ấy, nhưng bây giờ người anh yêu là em.”

Lúc này Bạch Chi Âm đã hiểu ra. Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên, không hề chớp mắt, chăm chú nhìn anh, ánh mắt như đang cố nâng đỡ vật nặng, trong nháy mắt nước mắt từng hạt từng hạt tuôn rơi.

“Sao lại khóc?” Thẩm Mục Phạm nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi cô. “Bị anh làm cho cảm động rồi sao?”

Bạch Chi Âm không lên tiếng, nước mắt cứ lã chã rơi.

Thấy cô càng khóc nhiều hơn, Thẩm Mục Phạm thở dài hôn đi những giọt nước mắt của cô, còn đôi tay to khỏe nhẹ vuốt tóc cô, yên lặng an ủi cô.

Những nụ hôn dịu dàng của anh khiến Bạch Chi Âm dần dần ngừng khóc, cô nằm trong ngực anh một chốc lại khóc thút thít, hơi thở cũng dần thông thuận, nhưng động tác vuốt tóc cô vẫn không ngừng.

Căn phòng vẫn rất yên tĩnh, giống như đã trôi qua một thế kỉ, Bạch Chi Âm đột nhiên nao nao trong lòng. Có một chuyện trong đầu cô vẫn giằng co không ngừng, nhiều lần đấu tranh, cô buột miệng hỏi.

“Thẩm Mục Phạm…” Cô kéo nút thắt áo ngủ của Thẩm Mục Phạm, vì khẩn trương nên lắp bắp nói. “Nếu em và cô ấy cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?”

Cô biết vấn đề này rất ấu trĩ, ngu ngốc, không có nghĩa lí gì. Nhưng cô vẫn muốn biết, muốn biết sự so sánh trong lòng anh, ai quan trọng hơn.

Động tác vỗ về trên lưng chợt ngưng lại, Bạch Chi Âm vểnh tai lên, chuẩn bị tâm lí sẽ bị cười nhạo. Nhưng mà sau đó, Thẩm Mục Phạm chậm rãi nâng khuôn mặt cô lên, trong mắt ánh lên sự nghiêm túc. “Với anh, em là quan trọng nhất.”

Không phải là đáp án “quan trọng hơn” mà cô mong muốn, nhưng lại đủ để cô phải rơi lệ. Không có cân đo đong đếm, anh trực tiếp nói ra lời khẳng định.

Thật vất vả mới ngừng được nước mắt, bây giờ lại trào dâng lần nữa… Cô đưa tay nâng khuôn mặt anh, chủ động hôn lên. “Thẩm Mục Phạm, em cũng đã yêu anh mất rồi.”

Chỉ một câu nói nhưng đủ làm cho tim Thẩm Mục Phạm đập thình thịch, ý cười từ môi ngập tràn đến trong ánh mắt. Anh hôn lên môi cô, giọng nói ấm áp, trong veo. “Anh biết.”

Anh đã nói sẽ dạy cô thế nào là yêu, nhưng giờ phút này anh mới thấy, việc học cách yêu, còn có cả anh nữa.

Sau một hồi triền miên dây dưa, Thẩm Mục Phạm kể lại với cô sơ lược về bệnh tình và tình hình bây giờ của Đường Đường, cuối cùng cười hỏi cô. “Nếu em không muốn anh đi, anh sẽ không đi.”

“Không cần đâu, em cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi như vậy.”

“Phải không?” Thẩm Mục Phạm cười nhìn cô.

Nhìn thấy nụ cười trêu ghẹo trên mặt Thẩm Mục Phạm, Bạch Chi Âm lập tức nhớ đến vẻ mặt lúc nãy, chỉ muốn tự vả vào mặt mình nên chỉ có thể khụt khịt, nhỏ giọng nói. “Có gì đâu, em thật sự không sao cả, mà sau này không phải cô ấy cũng đã có bạn trai rồi sao, anh đi thì cũng không sao.”

“Ý em là nếu cô ấy không có bạn trai thì anh đi sẽ có sao à?” Thẩm Mục Phạm trêu cô.

Bạch Chi Âm trừng mắt liếc anh một cái. “Em mặc kệ anh.”

Thẩm Mục Phạm bật cười, nhẹ cắn chóp mũi cô. “Hay là em đi cùng anh đi? Tiện thể đi gặp mặt Mục Sanh luôn.”

“Không được, ngồi máy bay lâu như vậy, em sợ mình ăn uống không ngon miệng.” Thật ra là cô lo lắng ngày có kinh nguyệt đang gần đến, căn cứ theo kinh nghiệm hồi xưa, ngồi máy bay đường dài sẽ đến sớm hơn. Vả lại vốn dĩ cô còn định mấy ngày này tìm cớ trốn qua bên chỗ Nghiên Hi, bây giờ vừa vặn Thẩm Mục Phạm phải đi ra ngoài, trái lại cô đã có được lí do chính đáng.

Thẩm Mục Phạm cũng lo ngại cho cơ thể của cô nên không thuyết phục thêm, chỉ bắt phải hứa. “Anh đi hai ngày rồi sẽ về, em ở nhà phải ngoan ngoãn. Mặt khác chuyện Tiểu Thiên em không cần phải vội, anh đã tìm người chăm sóc em ấy, Bạch Phi Dương không có cơ hội làm bậy đâu.”

Nghĩ nghĩ một lúc, anh lại lo lắng dặn dò. “Lúc anh không có ở đây, em không được lén liên lạc với nhà họ Bạch, anh sẽ sai Lí Khả theo dõi bên đó, nếu ra khỏi nhà hay làm gì đó, sẽ mang theo hai người, còn có…”

“Được rồi, em đã biết.” Bạch Chi Âm cắt ngang mấy lời nói dong dài của anh. “Em sẽ nghe lời, không đi bất cứ đâu, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về.”

Thẩm Mục Phạm sờ sờ mũi, cũng biết bản thân hơi dong dài. Có lẽ đây là vẻ mặt khác của anh, cho nên làm sao cũng không yên tâm được.

***

Không đi máy bay đường dài, vậy mà kinh nguyệt lại đến sớm mấy ngày. Nhìn thấy màu đỏ sậm dính trên quần, Bạch Chi Âm mệt mỏi ngồi sụp xuống, khóc không ra nước mắt. Ông trời thật tàn nhẫn, cô chỉ muốn một đứa con, vì sao lại khó khăn đến vậy?

Bác sĩ an ủi cô. “Thời kí trứng rụng tương đối dễ dàng thụ thai, nhưng không phải chắc chắn sẽ được. Cô còn trẻ, đừng nóng vội.”

Sao lại không vội cho được? Theo lời nói dối của cô về chu kì mang thai, thì bây giờ cũng đã ba tháng, trước đó vài ngày Thẩm Mục Phạm còn vuốt vuốt vòng eo mảnh khảnh của cô nói. “Em yêu, không phải là em ăn quá ít đấy chứ, sao không mập lên chút nào vậy?”

Trong lòng cô hoảng lên, qua quýt trách cứ. “Ba tháng đầu sẽ không thấy rõ, qua đoạn thời gian này sẽ mập ra.” Trơ mắt nhìn tia hi vọng bị dập tắt, lại một tháng trôi qua nữa, cô dù muốn giấu cũng không giấu được.

Bạch Chi Âm buồn bã hai ba ngày liền ăn uống không ngon miệng, chu kì kinh nguyệt cũng bị rối loạn. Hai ngày đầu chỉ có vài vệt đỏ, cô nghĩ qua hai ngày sẽ bình thường, nào biết ngày thứ ba lại không có.

Bác sĩ giải thích. “Có thể cô bị áp lực quá lớn, ảnh hưởng đến việc điều hòa bài tiết hooc môn, không có vấn đề gì. Cô lại theo dõi một thời gian, nếu kinh nguyệt còn như vậy, sẽ kiểm tra một lần.”

Cô không có tâm trạng ăn cơm, người làm tưởng cô ốm nghén, làm tròn bổn phận gọi điện báo cáo cho Thẩm Mục Phạm. Buổi tối, khi anh gọi điện về, giọng điệu gấp đến độ không biết làm sao. “Thím Trương nói hai ngày này em không chịu ăn gì cả, có phải có chỗ nào không thoải mái?”

“Không có gì đâu, chỉ là không muốn ăn gì cả.”

“Có nôn không?” Thẩm Mục Phạm lại hỏi.

Bạch Chi Âm lắc đầu. “Không có.”

Thẩm Mục Phạm nghe cô trả lời miễn cưỡng, đoán là tâm trạng cô không tốt, dịu dàng dỗ dành. “Muốn ăn cái gì thì nói với thím Trương. Trong nhà không có thì bảo tài xế chở em đi ăn, nếu còn thật sự không muốn ăn, thì cũng không nhất thiết phải ép uổng bản thân.”

Cô còn tưởng rằng anh sẽ giống như mọi người với thím Trương, vất vả khuyên cô nên vì đứa bé, không muốn ăn cũng phải ăn. Nào biết anh làm mọi chuyện đều vì cô đầu tiên, khiến cổ họng cô trào dâng một cảm giác nóng bỏng, dũng khí trước nay chưa từng có. Hãy nói đi, anh ấy sẽ tha thứ cho mày.

Cắn chặt răng, Bạch Chi Âm hít sâu một hơi. “Mục Phạm, có một chuyện em muốn nói với anh, thật ra…”

“Anh, thì ra anh ở đây.” Đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng gọi trầm ấm, đánh gảy lời cô. Sau đó Thẩm Mục Phạm dường như đem điện thoại dời ra một chút, cuộc nói chuyện của bọn họ loáng thoáng truyền tới, hình như là đang nói chuyện Đường Đường xuất viện.

Bạch Chi Âm nắm chặt ống nghe, câu nói “Em không mang thai” chực chờ trong cổ, ngăn cô hít thở không thông. Thời gian một giây rồi một giây trôi qua, dũng khí thật vất vả muốn nói dần dần cũng biến mất không còn.

Qua một hồi lâu, trong ống nghe lại truyền đến giọng nói của Thẩm Mục Phạm, “Xin lỗi em, vừa nãy Mục Sanh lại đây. Đúng rồi hồi này em muốn nói gì với anh?”

“Không có gì.” Co cắn môi, cười khổ. “Anh về rồi nói sau.” Chuyện này vẫn là nói trước tiếp là tốt nhất.

Cho dù không nhìn thấy cô, nhưng Thẩm Mục Phạm vẫn rất tinh ý cảm nhận ra cô có tâm sự, cẩn thận hỏi. “Thật sự không có chuyện gì sao?”

“Thật sự không có gì mà, chỉ muốn hỏi khi nào thì anh về?”

Thẩm Mục Phạm nở nụ cười. “Em nhớ anh.”

Bạch Chi Âm ừ một tiếng, chạm rãi nói. “Rất nhớ, rất nhớ anh.”

Thẩm Mục Phạm cười càng sâu. “Ngày mai anh sẽ trở về.”

“Chuyện Đường Đường đã đâu vào đấy rồi à?” Cô kinh ngạc. Anh đi chỉ có ba ngày, trừ thời gian đi trên đường, thời gian anh ở lại Houston rất ngắn.

“Chuyện của cô ấy đã có người khác lo, bây giờ anh chỉ cần có trách nhiệm với em thôi.” Đây là kết quả Thẩm Mục Phạm nghiệm được khi đến Mỹ. Thời điểm mà máy bay rời khỏi Hồng Kong, trong trái tim, tâm trí anh chỉ toàn là Bạch Chi Âm, lo lắng cô ăn có ngon miệng không, lo cô ở nhà một mình có xảy ra chuyện gì không, ngay cả khi nhìn thấy Đường Đường ở trên giường bệnh, anh cũng chỉ lo cô ngủ một mình có ngon hay không.

Trong nháy mắt, anh giật mình hiểu ra, tình cảm của anh đối với Đường Đường đã trở thành quá khứ. Cuộc sống, sinh mệnh của anh đã bị người con gái tên Bạch Chi Âm bắt mất, gắn bó mật thiết.