Từ phòng khách lên lầu, Bạch Chi Âm đi vào phòng của Tiểu Thiên, nhìn chăn mền hỗn độn trê giường, cô dường như có thể tưởng tượng được lúc ấy Tiểu Thiên bị bắt đi một cách vội vàng thế nào.
Nhặt mô hình xe hơi rơi dưới đất lên, Bạch Chi Âm thấy sống mũi cay xè, nước mắt lập tức trào ra như thác đổ. Đây là món quà đầu tiên cô mua tặng Tiểu Thiên sau khi đi làm, nó đã rất cũ rồi nhưng cậu vẫn yêu thích không rời tay, ngay cả khi đi ngủ cũng ôm nó theo. Thế mà bây giờ nó lại rơi trong nhà, không biết cậu có vì chuyện này mà cáu kỉnh, không chịu ngủ, không chịu ăn cơm hay không? Người trong trại điều dưỡng có kiên nhẫn dỗ dành cậu không hay là lại giống như lần trước, quát mắng cậu một cách dữ dằn, thậm chí là nhốt cậu vào trong phòng tối, khiến cậu sợ tới nỗi không dám khóc la nữa.
Nhớ tới chuyện trải qua lần trước, Bạch Chi Âm lại thấy kinh hoàng. Đó là bài học mà Bạch Phi Dương đã dành cho cô lúc cô vừa tốt nghiệp đại học, muốn rời khỏi nhà họ Bạch. Chỉ một câu “chị ơi, em sợ lắm. Chị đừng bỏ mặc em!” của Tiểu Thiên qua điện thoại đã khiến cô từ bỏ ước mơ được tự do, ngoan ngoãn quay về nhà họ Bạch, ngoan ngoãn buôn lậu cho Bạch Phi Dương.
Lúc ấy, nhìn đứa em trai gầy trơ xương, cổ tay và hai chân vẫn còn những vết hằn do bị dây thừng trói lại, Bạch Chi Âm đã thề rằng cho dù mình có phải chịu bao nhiêu cay đắng đi nữa thì cũng sẽ không để Tiểu Thiên phải trải qua nỗi sợ hãi là đau đớn ấy. Nhưng hôm nay, bởi vì sự không cam tâm của cô, bởi vì sự tự tôn nhất thời của cô mà cô lại đẩy Tiểu Thiên vào trong nguy hiểm lần nữa. Nghĩ đến chuyện em trai phải chịu khổ vì mình, tim Bạch Chi Âm như bị ai đó bóp nát, nỗi đau từ từ lan ra toàn thân.
Cô ngồi phịch xuống bên chân giường, ôm chặt chiếc xe hơi vào lòng, nước mắt lại chảy dài trên gương mặt…
Không biết khóc bao lâu, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, Bạch Chi Âm vội vàng dùng mu bàn tay lau khô nước mắt. Cô quay đầu lại nhìn thì thấy người vừa đến chính là Bạch Vi Đức.
Cô khụt khịt mũi, chống thành giường đứng lên. Ai ngờ ngồi quá lâu nên hai chân cô tê rần như bị hàng ngàn mũi kim châm chích, khiến cô vừa đứng dậy đã muốn té ngã. May mà Bạch Vi Đức nhanh tay lẹ mắt nên kịp thời đỡ lấy cô, cô mới không bị ngã xuống.
Sau khi đứng vững, Bạch Chi Âm hắng giọng: “Cảm ơn anh.”
Bạch Vi Đức liếc nhìn chiếc xe hơi trong lòng cô: “Của Tiểu Thiên à?”
Bạch Chi Âm gật đầu, cổ họng như bị thít chặt. Có điều cô không quen để người khác nhìn thấy cảm xúc thật của mình nên nhanh chóng ép nước mắt vào trong.
Vẻ mặt kiềm nén cùng đôi mắt sưng đỏ của cô khiến tim Bạch Vi Đức như se thắt lại, đau đến nỗi anh ta không nghĩ ngợi nhiều liền đưa lên vuốt nhẹ đôi mắt cô. “Em khóc sao?”
Người Bạch Chi Âm cứng đờ, lòng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ: mất tự nhiên, chán ghét, thậm chí có chút ghê tởm. Cô vô thức nghiêng đầu qua để tránh thoát sự tiếp xúc của anh ta, điều này cũng khiến cho Bạch Vi Đức phát hiện ra hành vi của mình là không thỏa đáng.
Ngượng ngập rụt tay về, Bạch Vi Đức lùi ra sau một bước, hỏi cô: “Tiểu Thiên bị đưa đi rồi sao?”
Bạch Chi Âm gật đầu, không lên tiếng.
Bạch Vi Đức khẽ nhướng mày. “Là ý của ông nội à? Tại sao?”
Đương nhiên Bạch Chi Âm sẽ không ngốc đến nỗi nói ra chuyện của Thẩm Mục Phạm. Hơn nữa từ khi anh ta bỗng nhiên chạm vào cô, cô cảm thấy không khí giữa hai người cứ là lạ. Vì muốn nhanh chóng được rời khỏi đó nên cô đành phải cân nhắc, nói: “Không có gì, là do em không nghe lời nên ông nội mới dạy bảo em.”
Chân mày của Bạch Vi Đức càng nhíu chặt, sắc mặt âm trầm. “Ông ấy bảo em làm những chuyện em không muốn làm ư?”
Hai người đừng cách nhau không quá gần nhưng Bạch Chi Âm vẫn có thể cảm giác được lửa giận của anh ta. Còn chưa nghĩ ra lý do khiến anh ta tức giận thì đột nhiên tay của cô đã bị Bạch Vi Đức nắm chặt.
“Có phải ông ấy ép em phải đi coi mắt không?” Bạch Vi Đức giận đến nỗi trừng mắt lên.
Sức của anh ta rất mạnh, siết chặt tay Bạch Chi Âm làm cô thấy đau nên vội dùng tay còn lại gỡ tay anh ta ra. “Anh hai, anh làm em đau.”
Bạch Vi Đức nghe thế thì lập tức thả tay cô ra, cứ như là bị phỏng, rồi không ngừng nói: “Xin lỗi, anh xin lỗi, em có sao không, có phải rất đau không?”
“Không sao.” Bạch Chi Âm lùi ra sau một bước dài, muôn cách xa anh ta thêm chút nữa.
Nhận thấy sự né tránh của cô, Bạch Vi Đức thở dài một hơi, cố nén cảm xúc đang dâng lên trong lòng, khi anh ta lên tiếng nói chuyện thì đã khôi phục vẻ lạnh lùng như xưa. “Mặc kệ ông ấy bảo em làm gì, nếu không thích thì đừng làm.”
Dừng một chút, anh ta nói tiếp. “Em không cần lo lắng chuyện Tiểu Thiên, anh sẽ tìm nó về giúp em.” Nói xong, anh ta ra khỏi phòng, không quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng hơi gầy của Bạch Vi Đức, Bạch Chi Âm ngẩn ngơ tại chỗ, lòng rối như tơ vò, không cách nào hiểu rõ được. Khác với Bạch Tiêu Vi, trước nay Bạch Vi Đức vẫn tránh cô như tránh tà, né được là cứ né, nhưng hôm nay hành vi của anh ta quá bất thường, chẳng những quan tâm tới cô mà còn nói là sẽ giúp cô tìm Tiểu Thiên, hơn nữa… nhớ lại khi nãy anh ta sờ mặt mình, Bạch Chi Âm lập tức cảm thấy sống lưng tê dại, rùng mình một cái.
Cả nhà ai nấy đều quái lạ, xem ra cô phải nhanh chóng rời khỏi nhà họ Bạch mới được.
***
Mặc dù Bạch Vi Đức đã nói là sẽ giúp cô tìm Tiểu Thiên nhưng Bạch Chi Âm vẫn không dám ôm quá nhiều hy vọng. Ra khỏi phòng của Tiểu Thiên, cô lập tức liên lạc với Liên Hi, nói cho anh biết chuyện Tiểu Thiên bị đưa đi, nhờ anh điều tra nơi Tiểu Thiên bị bắt nhốt.
nghe những câu nói đặc sệt giọng mũi của cô, Liên Hi an ủi: “Cô đừng lo lắng quá. Hiện nay ông ta còn muốn lợi dụng cô nên sẽ không làm gì quá đáng với Tiểu Thiên đâu.”
“Chỉ mong là thế.” Bạch Chi Âm cười miễn cưỡng. Bây giờ chưa rõ đường đi nước bước tiếp theo, cô chỉ có thể hy vọng vào điều này.
Sau khi gọi điện thoại cho Liên Hi xong, Bạch Chi Âm vào nhà tắm tắm rửa một phen. Nhân lúc những người khác vẫn chưa thức dậy, cô không ăn sáng mà vội vàng rời khỏi nhà họ Bạch. Tuy lão già kia đã tin những gì cô nói nhưng một khi tin Thẩm Mục Phạm muốn cưới cô bị tung ra thì chắc chắn những người trong nhà họ Bạch sẽ không chịu ngồi yên, nhất là Bạch Tiêu Vi, thế nào cô ta cũng sẽ nói móc mỏ một trận.
Bây giờ cô đã không còn hơi sức nào mà tranh cãi với họ, cô phải nhanh chóng bắt giữ được Thẩm Mục Phạm trong thời gian ngắn nhất, khiến anh cam tâm tình nguyện giúp đỡ cô. Nếu cần thiết, cô không ngại dùng thân báo đáp. Có điều, với những gì cô hiểu biết về Thẩm Mục Phạm thì anh không phải là người dễ dàng bị dụ lên giường. Muốn lên gường với anh, e là một chuyện rất khó.
Bạch Chi Âm suy nghĩ suốt trên đường đi, cuối cùng đã định ra sách lược. Đầu tiên phải lấy được sự tin tưởng của anh, nghĩ cách tiếp cận, gần gũi với anh, sau đó thì gần quan được ban lộc.
***
Bạch Chi Âm lái xe đến thẳng trụ sở của tập đoàn Thẩm Thị. Cô tính thời gian, đoán anh sắp đến công ty thì gọi cho anh, anh vừa nghe máy thì dữ dằn hỏi “Anh đang ở đâu?”
“Trên xe”. Giọng Thẩm Mục Phạm có vẻ tươi cười. “Thế nào? Nhớ tôi rồi sao?”
“Nhớ cái đầu anh.” Bạch Chi Âm giả vờ như đang bừng bừng tức giận. “Anh nói bậy nói bạ gì với phóng viên đó? Chúng ta yêu nhau từ bao giờ? Sao anh có thể nói là chúng ta sắp kết hôn?”
“Tôi có nói sao?” Thẩm Mục Phạm hỏi ngược lại, giọng rất vô tội. “Rõ ràng tôi không hề nói gì cả.”
Lúc nãy Bạch Chi Âm giả vờ tức giận, bởi vì qua một buổi sáng suy nghĩ, cô phát hiện dường như Thẩm Mục Phạm rất thích chọc giận cô, cho nên cô phối hợp diễn trò với anh. nhưng bây giờ nghe những lời tỉnh bơ ấy, cô đã thật sự tức giận.
“Đúng là anh không nói gì cả, nhưng những lời anh nói còn khiến người ta suy nghĩ sâu xa hơn.” Bạch Chi Âm chỉ trích.
“Thế sao? Tôi chỉ nói thật thôi mà.” Thẩm Mục Phạm tiếp tục giả vờ không biết gì.
Nói thật? Bạch Chi Âm nhớ lại những gì anh nói, lúc ấy không thể không khâm phục khả năng ăn nói của anh.
Không nghe cô bản bác, Thẩm Mục Phạm khẽ mỉm cười rồi lảng sang chuyện khác. “Em đang ở đâu?”
“Dưới công ty của anh.” Bạch Chi Âm tức giận trả lời.
Thẩm Mục Phạm nhướng mày, miệng khẽ nhếch lên. “Đến tính sổ với tôi à?”
Bạch Chi Âm hừ một cái. “Chứ anh tưởng sao? Lẽ nào đến tìm anh ăn sáng?”
“Sao em biết là tôi còn chưa ăn sáng?” Nụ cười của Thẩm Mục Phạm càng tươi hơn, sau đó đưa điện thoại ra xa, nói nhỏ với tài xế phía trước. “Đến cổng chính của công ty.”
Tài xế lặng lẽ gật đầu, chuyển hướng từ cửa vào bãi đỗ xe sang hướng khác, chưa đầy một phút sau đã đến cửa chính của tập đoàn.
Thẩm Mục Phạm nhìn từ xa là đã thấy xe của Bạch Chi Âm, sau đó khi cô vừa tức tối nói ‘anh chưa ăn, chứ tôi đã ăn chắc’ thì đẩy cửa xe bước xuống, mỉm cười hỏi: “Em cũng chưa ăn sao? Đúng lúc chúng ta có thể cùng đi ăn.”
Bạch Chi Âm bĩu môi. Câu “Ai thèm đi…” còn chưa nói xong thì cửa phía bên kia của xe đã bị ai đó giật ra. Cô giật mình, quay đầu qua nhìn thì thấy Thẩm Mục Phạm đang cầm điện thoại và cười.
Bạch Chi Âm ngắt điện thoại, lườm anh một cái đầy trách móc. “Sao anh lại tự nhiên xuất hiện thế?”
“Lần sau dừng xe thì phải nhớ khóa cửa.” Thẩm Mục Phạm không trả lời câu hỏi của cô mà nghiêm túc răn đe. “Em làm thế này là rất nguy hiểm, lỡ như gặp phải người xấu…”
“Xấu bằng anh sao?” Bạch Chi Âm cắt đứt chương trình giáo dục an toàn của anh, đáp trả một cách mỉa mai. “Người xấu nhất tôi cũng gặp phải rồi, còn sợ gì nữa?”
Nghe ra vẻ oán trách trong lời nói của cô, môi Thẩm Mục Phạm khẽ cong lên. “Tối qua em mắng tôi là đồ khốn nạn, hôm nay lại nói tôi là kẻ xấu, rốt cuộc thì tôi đã làm gì mà khiến em hiểu lầm tôi sâu đến thế?”
“Hiểu lầm?” Bạch Chi Âm cười khúc khích vài tiếng. “Chủ tịch Thẩm thông mình như thế, làm chuyện gì cần tôi phải nhắc nhở anh sao?”
Thẩm Mục Phạm nghiêng đầu qua, giả vờ như nghiêm túc suy nghĩ, một lát sau vẫn lắc đầu. “Tôi thật sự không nghĩ ra được, hay là em nhắc một chút đi.”
Bạch Chi Âm thầm thở dài một hơi, xác định cứ nói năng bốp chát thế này thì có thể xúc tiến tình cảm thật. nhưng bây giờ cô rảnh đến thế, cho nên quyết định dùng một phương pháp khác.
“Tôi lười tranh cãi với anh.” Cô liếc xéo anh một cái. “Hôm nay tôi tới là có chuyện muốn nói với anh.”
“Xin chăm chú lắng nghe.” Thẩm Mục Phạm khiêm tốn trả lời.
“Tôi muốn nhờ anh hãy giải thích rõ ràng với báo chí là chúng ta không hề yêu đương, cũng không sắp kết hôn.”
Thẩm Mục Phạm nhướng mày, không phản đối cũng không đồng ý, mà chỉ nhắc lại. “Chẳng phải trước kia em bảo tôi theo đuổi em sao?”
“Là giả vờ theo đuổi chứ không bảo anh ám chỉ chúng ta sắp kết hôn.” Bạch Chi Âm sửa lại cho đúng.
“Có gì khác nhau à?” Thẩm Mục Phạm cười hỏi.
“Đương nhiên là khác chứ.” Bạch Chi Âm lại lườm anh. “Anh theo đuổi tôi, chứng tỏ tôi đáng để người ta thích, vì thế người ta sẽ chú ý đến tôi. Nhưng bây giờ anh nói muốn kết hôn với tôi thì còn ai dám theo đuổi tôi nữa?”
“Vậy ý của em là tôi có thể theo đuổi nhưng sẽ không thể cua được em?” Thẩm Mục Phạm chỉ ra trọng điểm của vấn đề.
Bạch Chi Âm gật đầu. “Đúng vậy, không cua được mới chứng tỏ tôi có giá, người ta sẽ nghĩ tôi là người mà ngay cả Thẩm Mục Phạm cũng không theo đuổi được, rất oách.”
Thẩm Mục Phạm khẽ nhướng mày lên, như cười như không mà nhìn cô. “Thế chẳng phải tôi sẽ rất mất mặt sao?”
Không đợi Bạch Chi Âm trả lời, anh vuốt cằm, nghiêm túc nói: “Xem ra, vì giữ được thể diện, tôi nhất định phải cua được em.”
Bạch Chi Âm đang đợi những lời này nhưng trên mặt thì vẫn bày ra vẻ chán ghét. “Đừng, tôi không muốn bị cáp đôi với anh đâu.”
Thẩm Mục Phạm nhìn cô từ đầu xuống chân. “Tôi tệ đến thế sao?”
“Không phải tệ, mà là vì quá tốt.” Bạch Chi Âm bĩu môi. “Nhờ phúc của anh, bây giờ tôi ở nhà thì bị mắng mỏ, ra ngoài thì bị theo dõi, đi làm thì bị phóng viên chặn lại, đến nỗi không còn biết đi đâu, ước gì có một cái động mà chui vào cho rồi.”
Thẩm Mục Phạm có thể đoán được sức ảnh hưởng của tin tức sáng nay nên mỉm cười. “Quá đến thế sao?”
“Sự thật còn khủng bố hơn ấy chứ.” Bạch Chi Âm xin anh tha cho mình. “Vậy nên cầu xin anh mau giải thích rõ đi, hãy cứu tôi khỏi cơn nước sôi lửa bỏng, nếu không tôi không thể ở nhà được nữa rồi. Anh có biết chị hai tôi tưởng anh muốn cưới tôi thật nên xúi ông nội đuổi tôi ra khỏi nhà, nói là dù sao thì tôi đã câu được anh rồi, còn lo không có chỗ đi sao.”
Cô vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Thẩm Mục Phạm. Thấy chân mày anh khẽ nhướng lên, liền tiếp tục giả vờ đáng thương. “Tôi đã sớm muốn dọn ra ngoài nhưng lúc trước anh ép giá của tôi, vì có tiền mua nhà, tôi đành phải dùng tiền đó để đầu tư, bây giờ ngay cả tiền đặt cọc thuê phòng còn không đủ nữa là. Cho nên xin anh đó, mau giải thích với mọi người đi.”
Thẩm Mục Phạm nghe thế thì im lặng một lúc rồi trầm ngâm nói. “Tôi chưa bao giờ làm chuyện tự tát vào mặt mình, nhưng tôi có thể giải quyết những khó khăn của em hiện nay.”
“Giải quyết thế nào?” Bạch Chi Âm hỏi.
Môi Thẩm Mục Phạm cong lên thành một nụ cười nhẹ. “Rất đơn giản, em dọn đến nhà tôi là được.”