Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 4 - Chương 16




Viêm Hồng Sa ở lại trong phòng đợi cùng Mộc Đại, mặt trời dần đi xuống, không ai qua về, cũng không có người nào gọi điện thoại, Viêm Hồng Sa bắt đầu đứng ngồi không yên, liên tục mở điện thoại lên xem.

Mộc Đại nhìn cô.

Viêm Hồng Sa lập tức nói: “Chắc chắn là không sao đâu, cô yên tâm đi.”

Mộc Đại nói: “Nếu có tin tốt thì đã sớm tới rồi.”

Viêm Hồng Sa không nói gì nữa.

Ai cũng bằng lòng làm chim báo hỉ sớm mang tin tốt về, nhưng với tin xấu thì đều lần lữa càng muộn càng tốt.

Viêm Hồng Sa càng lúc càng bồn chồn, lúc cửa phòng bật mở, cô gần như là phi ra, Mộc Đại lại rất bình tĩnh, ngồi yên chỗ cũ, hơi ngẩng đầu, dường như đã đợi lâu vậy rồi, cô cũng chẳng còn mấy kỳ vọng vào niềm vui bất ngờ nữa.

Người vào là La Nhận, Mộc Đại nghe thấy tiếng anh bảo Viêm Hồng Sa gọi điện cho đám Một Vạn Ba, giục hai người họ mau sớm trở về.

Sau đó đi vào, đón lấy ánh mắt cô.

Câu đầu tiên nói với cô là: “Máu tôi đã nghĩ cách đưa đi xét nghiệm rồi, chắc hai ngày nữa là có kết quả.”

Máu? Mộc Đại hồi lâu mới hiểu ra anh nói đến chuyện xét nghiêm kháng thể HIV, nhưng kỳ lạ làn, hiện giờ đối với cô, cô đã chẳng còn quan tâm lắm đến chuyện này nữa.

Cô gần như tức cười mà nghĩ, làm sao để không để ý đến một phiền phức, có hai cách, hoặc là giải quyết nó, hoặc là dùng một phiền phức lớn hơn đè chết nó.

La Nhận không muốn giấu giếm cô: “Bên Tống Thiết, tôi cảm thấy, ông ta không nói láo.”

***

Tuy chuyện xảy ra gấp gáp, không thể chuẩn bị dụng cụ kiểm tra thật giả phát hiện nói dối, nhưng trước khi gặp Tống Thiết, La Nhận đã định sẵn một biện pháp đơn giản để tiến hành kiểm tra nói dối với ông ta.

Từng nét mặt, ánh mắt, động tác chân tay, thời gian phản ứng, chia tách câu hỏi và cố ý hỏi đi hỏi lại một câu, anh lấy những cách chuyên dùng để đối phó tra hỏi những tội phạm kỳ cựu xảo quyệt, áp dụng lên Tống Thiết, đúng là dùng dao mổ bò để giết gà.

Tống Thiết là một người bình thường trung thực, hơn bốn mươi tuổi, chưa từng gặp phải chuyện lớn gì nên lúc lúc lại căng thẳng.

Ông ta nói: “Tôi vốn không chơi mạt chược, hôm đó là bị đồng nghiệp kéo đi, ầm ĩ đến tận nửa đêm…”

Trong giọng nói có phần uể oải không nói rõ ra được, cảm thấy nếu hôm đó ngoan ngoãn về nhà thì đã chẳng gặp phải chuyện phiền toái này.

Đêm đó, chơi mạt chược đến tận hơn hai giờ đêm mới kết thúc, ông ta thua không ít, tâm trạng ủ rũ, rầu rĩ đi dọc theo bờ sông về nhà.

Gió đêm ào ào, cả con đường gần như như không có người, đèn đường đã tối đi nhiều, xa xa là cây cầu vượt sống, trên cầu cứ cách một đoạn thì có đèn, nếu nhìn thoáng qua từ xa thì giống như một chuỗi ngọc lớn không theo thứ tự xếp lơ lửng trên mặt sông vậy.

Lúc đó cũng rất khéo, Tống Thiết vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy có gì đó rơi từ trên cầu xuống, nhưng không rơi vào nước mà đập lên con đề dưới gầm cầu, đánh phịch một tiếng.

Trong lòng Tống Thiết run lên, một ý nghỉ nảy ra trong đầu: Không phải là người đấy chứ?

Cố hết sức căng mắt ra nhìn, trên cầu mờ mờ ảo ảo, giống như còn một người khác.

Ông ta không rõ tình huống lắm nên đứng sững như trời trồng tại chỗ một lúc rồi mới lại đi về phía trước, đi không được mấy bước, đằng trước có tiếng bước chân lạch bạch, một cậu nhóc đầu húi cua mặt tái nhợt chạy như bay về phía bên này, sượt qua người ông ta.

Lúc đó Tống Thiết rụt người lại tránh, nhưng có để ý tới tướng mạo của cậu nhóc đầu húi cua, theo bản năng, ông cảm thấy nếu trên cầu lớn thực sự xảy ra chuyện gì, người hớt ha hớt hải chạy như vậy, nói không chừng chính là thủ phạm.

Bởi vậy nên, trình tự điều tra hình sự hôm sau chính là: Có người báo án – cảnh sát xem xét hỏi thăm xung quanh – Tống Thiết cung cấp manh mối, ông ta miêu tả chân dung, là một cậu trai đầu húi cua.

Đó cũng là lí do vì sao cảnh sát cho rằng hai nhân chứng không thông đồng bịa đặt lời khai: Mã Siêu và Tống Thiết không quen biết nhau, lúc Tống Thiết nhắc tới “tình nghi”, chỉ có thể nêu tra đại khái đặc điểm ngoại hình và quần áo.

Sau khi Mã Siêu bị tìm ra, chỉ nhắc tới Mộc Đại – mà lúc cảnh sát nhắc tới chi tiết này với Tống Thiết, ông ta lập tức nhớ ra: “Cô gái đó à? Tôi cũng trông thấy!”

Ông ta lải nhải với La Nhận: “Ban đầu tôi không nói chi tiết với cảnh sát là bởi vì tôi nghĩ không phải là cô gái đó, bởi vì cô ấy…nói thế nào nhỉ…”

Tống Thiết tiếp tục đi dọc theo bờ sông, lúc đi qua cầu, Mộc Đại từ trên cầu đi về phía bên này, Tống Thiết chú ý tới cô rất lâu.

Cô gái này, nhìn giống như một nữ sinh dịu dàng ít nói, tóc rất dài, hai tay đút trong túi áo, chậm rãi đi ngang qua trước mặt ông.

Tống Thiết nói: “Nhìn thế nào trông cũng giống một cô gái tốt đẹp trong sạch, sao có thể nửa đêm đi lung tung bên ngoài được chứ, bao nhiêu là nguy hiểm. Nếu là loại con gái đầu gấu thì đã bình thường – cũng vì không phải nên tôi mới chú ý tới cô bé đó, có ấn tượng rất sâu với khuôn mặt cô ấy.”

Lúc đó ông ta còn nghĩ: Thằng nhóc đầu húi cua kia chạy từ trên cầu xuống có phải là cướp của cô ấy cái gì không? Hoặc là làm chuyện gì xấu?

Nghĩ lại: Không đúng, cô gái này vẻ mặt trầm tĩnh thế cơ mà, không giống như bị hoảng sợ.

Chỉ trong khoảng thời gian một ý nghĩ đó thôi, hai người đã mỗi người một nẻo.

***

Mộc Đại không ngắt lời, nghe xong, cũng không có câu hỏi gì.

Nhưng Viêm Hồng Sa lại không kìm được: “… Tống Thiết đó, là thấy Mộc Đại từ trên cầu đi xuống?”

“Tống Thiết tới cục cảnh sát nhận dạng, ông ta nói là cùng một người, hẳn là không nhận sai.”

Viêm Hồng Sa lẩm bẩm: “Vậy thì không ổn rồi… Mộc Đại nói với cảnh sát đêm đó mình đang ngủ, không hề ra ngoài.”

Vừa nói vừa lo lắng nhìn về phía Mộc Đại.

Mộc Đại cắn môi: “Tôi đúng là đang ngủ, không đi ra ngoài.”

Giọng nói hơi phiêu hốt, bản thân cũng cảm thấy không đủ sức thuyết phục, tay buông bên người nắm chặt lấy mặt ghế sofa.

Nếu đêm đó cô quả thực xuất hiện trên cầu, vậy thì rõ rồi, trong lúc ngủ say, đã xảy ra chuyện mà cá nhân cô không khống chế được.

Điều đó chứng tỏ tình trạng gọi là nhân cách phân liệt của cô đã đến một mức độ mà chính cô cũng không thể cảm nhận hay nắm bắt được, cũng chứng tỏ, cô thật sự đã giết người.

Ngón tay Mộc Đại nắm lại đến phát xanh, cứng rắn lặp lại: “Tôi đang ngủ, tôi không ra ngoài.”

Giọng nói cô khác thường, Viêm Hồng Sa lo lắng đến độ chân tay có phần luống cuống, cũng may, đúng lúc đó tiếng gõ cửa vang lên.

Là Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa quay lại.

Viêm Hồng Sa cấp tốc kéo hai người vào.

Đón lấy ánh mắt như dò hỏi của mọi người, Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa lúng túng liếc nhau, lần lữa một chút, Tào Nghiêm Hoa xoa tay: “Chuyện này, có phần không lạc quan cho lắm…”

***

Nửa đêm, Mộc Đại thực sự không ngủ được, cô đứng dậy, lần mò trong bóng tối, ngồi vào sofa.

Nghe thấy tiếng động, Viêm Hồng Sa thò tay quờ quạng bật đèn, nhập nhèm mở mắt, thấy Mộc Đại đang ôm đầu gối, nép trong sofa ở góc phòng.

Viêm Hồng Sa khẽ gọi cô: “Mộc Đại?”

Mộc Đại nói: “Tôi không ngr được, trằn trọc mãi, cũng quấy nhiễu cô ngủ. Tôi ra sofa ngủ là được.”

Viêm Hồng Sa không biết phải nói gì, đành một lần nữa nằm xuống, trở mình vào trong, mắt mở trừng trừng, trong đầu lại đặc quánh, lát sau, cô chợt nghĩ đến điều gì, lôi điện thoại để dưới gối ra, bật chế độ im lặng, tìm số của La Nhận trong WeChat, nhắn tin cho anh.

“Có đó không?”

Không ngờ anh nhắn lại rất nhanh: “Có.”

Xem ra mọi người đều không ngủ được, thấy chữ “Có”, Viêm Hồng Sa giật mình, lại không biết phải nhắn gì tiếp.

Lát sau, La Nhận lại nhắn thêm câu nữa: “Mở cửa đi.”

Viêm Hồng Sa lập tức phản ứng lại, vội xoay người xuống giường, chạy ra cửa, lúc đi ngang qua sofa, cô liếc nhìn Mộc Đại, động tĩnh lớn vậy mà Mộc Đại lại chẳng ngẩng lên nhìn cô cái nào.

Thật đúng là một đứa bé đáng thương, Viêm Hồng Sa nghĩ, đáng thương quá.

Cô mở cửa, nhìn thấy La Nhận.

Đầy một bụng lời, lại chẳng biết phải nói rõ thế nào, chắc anh hiểu cả rồi, Viêm Hồng Sa đưa tay chỉ vào phòng, trên mặt tỏ ra phiền muộn bất đắc dĩ.

La Nhận cười, đưa chìa khóa cho cô: “Cô qua phòng tôi ngủ đi.”

Viêm Hồng Sa cũng không do dự, nhận lấy chìa khóa chuồn vội.

***

La Nhận ngồi xuống bên cạnh Mộc Đại.

Nói: “Em đừng lo lắng quá, không phải Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa đã nói, trên cầu còn một nhân chứng thứ ba sao, chúng ta mau sớm nghĩ ra cách tìm được cô ấy, vẫn còn cơ hội.”

Mộc Đại nói: “Cơ hội không lớn. Em có cảm giác, giống như hôm nay lúc ngồi đợi trước khi mọi người trở về vậy, em đã cảm thấy là không có tin tức gì tốt rồi.”

La Nhận cười: “Déjà-vu à? Từ bao giờ học được cái bộ thần thần bí bí thế, bị Thần Côn dạy hư rồi à… Đúng rồi, chú ấy đi ải Hàm Cốc rồi, em biết không?”

Mộc Đại sao buồn quan tâm Thần Côn đi đâu.

“La Nhận, là hai đối một rồi.”

“Không phải em đã sớm biết có hai nhân chứng chỉ điểm em rồi sao?”

Mộc Đại lắc đầu: “Cảm giác không giống nhau, sau khi mấy người đi kiểm chứng, cảm giác không còn như trước nữa.”

Cô hạ giọng xuống thật thấp: “Hiện giờ, đến cả chính em cũng không kìm được mà nghĩ, đêm đó, có thật là em đã đi lên cầu không. Dù sao…hai người kia cũng không có thù oán gì với em, vì sao phải hại em chứ, đúng không.”

“Nhưng mà, nếu em thật sự ở trên cầu, em nghĩ đi nghĩ lại cũng không thấy giống bất kì nhân cách nào trong ba cái bác sĩ Hà nói.”

Cô giơ bốn ngón tay lên với La Nhận: “Tức là, còn có một nhân cách thứ tư, rất nguy hiểm, có thể vô duyên vô cớ giết người.”

La Nhận nói: “Mộc Đại, em đừng nghĩ lung tung.”

“Không phải nghĩ lung tung, thực ra trong lòng anh cũng nghi vậy đúng không, La Nhận, còn cả Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba nữa, dù mấy người không bói ra miệng nhưng em nhìn ra được.”

La Nhận cân nhắc lời nói: “Mộc Đại, em phải hiểu là, đây không phải là chuyện có tin tưởng hay không.”

“Ừ, em biết.”

La Nhận nói: “Tôi đã dạy em rồi, chưa tới phút cuối chưa ngừng lại, bây giờ Hoàng Hà còn chưa cạn nước cơ mà – vẫn còn nhân chứng thứ ba.”

Mộc Đại nhoẻn cười.

“Nếu như, em nói là nếu như, nhân chứng thứ ba cũng xác nhận là em ở trên cầu thì sao.”

La Nhận không trả lời mà nói sang chuyện khác: “Đêm nay em không ngủ được đúng không?”

“Không ngủ được.”

“Vậy cùng tôi lái xe ra ngoài hóng gió chút đi.”

***

Mộc Đại mặc đồ ngủ đi dép lê, La Nhận hỏi: “Em mặc thế à?”

Khựng lại rồi nói tiếp: “Tùy em, em là lớn nhất.”

Mộc Đại theo sau La Nhận xuống dưới tầng, trong quầy lễ tân dưới tầng một, anh chàng trực đêm đã ngủ đến quên trời quên đất, đẩy cửa kính ra, hơi lạnh đặc thù của ban đêm ập tới.

La Nhận khởi động xe, trên đường không còn xe cộ, cũng không có người, xe đi xuyên qua ngõ phố, chạy qua cây cầu lớn, lắc lư gào thét trên con đường đất ngoại ô, xa xa, Mộc Đại thậm chí còn trông thấy bóng dáng đài tượng ngựa, vèo một cái đã bị quăng ra phía sau.

Huyện Nam Điền có lẽ cũng bị quăng lại sau lưng rồi.

Nơi này, đúng là không nên tới.

Mộc Đại cất lời: “Em tới Nam Điền thực ra là vì muốn gỡ bỏ vướng mắc, bắt đầu lại cuộc sống lần nữa. Giống như khi bị bẩn bộ quần áo vậy, em muốn đi tắm, hoặc là lộn ngược ra mặc lại.”

“Ai ngờ hiện giờ chỗ nào cũng là vết rách, tắm thế nào lộn thế nào cũng vô dụng.”

La Nhận hỏi: “Muốn dừng lại ở đâu?”

“Không muốn dừng lại, hoặc là lái đi tiếp, hoặc là lái vòng về, nhưng đừng dừng lại.”

Đã hiểu, La Nhận không nhắc lại nữa, nhấn ga.

Chợt nhớ tới đêm ấy đi ngắm sao trên sa mạc ở Tiểu Thương Hà, lao vụt như chớp trên sa mạc, phóng lên đồi, lao xuống dốc.

Nơi đây dù sao cũng là thành thị san sát, dù là phố huyện thì cũng không trổ tài được.

Mộc Đại hỏi lại câu hỏi kia một lần nữa.

“Nếu, nhân chứng thứ ba cũng xác nhận là em ở trên cầu thì sao?”

La Nhận trầm mặc hồi lâu rồi mới nói: “Tự làm tự chịu thôi.”

Mộc Đại nghiêng đầu nhìn ra ngoài, ngắm khuôn mặt mơ hồ của mình trên cửa sổ xe.

“Biết rồi.”