Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 3 - Chương 20




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên trên à?

La Nhận nở nụ cười lạnh, chợt ngồi thụp xuống đất lăn sang một bên, tay phải vung lên, dao găm phi thẳng về hướng đó.

Phập một tiếng trầm đục, hẳn là đã đâm trúng, nhưng còn chưa kịp quay đầu, trên đỉnh đã có tiếng gió ập tới – bất kể là cái quái gì, xem ra có vẻ cũng giống như người rừng, từng bị đánh, cũng từng bị đâm.

La Nhận nhanh chóng xoay người lại, ngắm lúc người kia nhào tới, tay phải vươn tay bóp chặt, một chiêu khóa họng.

Một đòn trúng đích, vậy nhưng…

Ở khoảng cách gần sát, có thể nhìn thấy khuôn mặt như đầu lâu kia, và cả mái tóc bạc mọc thành cụm, nhưng đó cũng không phải điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là…

Cổ họng người kia đã bị cắt, nơi máu thịt lật ra, có một lớp màu vàng sậm ngả đỏ bọc lấy, như hổ phách, nhưng lớp đó lại mềm mềm, âm ấm, lại có thể theo lực bóp của anh mà lõm vào thịt, hơn nữa còn bắt đầu phát ra ánh sáng óng ánh.

Có độc hay không vậy? Da trần tiếp xúc vào có bị làm sao không?

Ý nghĩ của La Nhận lập tức xoay chuyển, bóp chặt cổ bà ta vứt sang bên cạnh rồi nhanh chóng thu tay, xoay người đứng dậy, người nọ thoắt cái lùi lại, lúc lui tới bên tường, cơ thể cứ như thằn lằn, nháy mắt bám tường leo lên.

La Nhận nhìn chằm chằm vào cổ họng của bà ta, óng ánh sáng trong, có những vệt đỏ sẫm như dùng bút vẽ lên, ngang dọc lộn xộn, không thành kết cấu gì, như một đống dây nhợ.

Người kia dán sát người vào vách đá, từ trên cao như xuống, hai con mắt sâu hoắm nhìn xoáy vào La Nhận, nơi cổ họng hơi phập phồng.

Một vài sợi âm thanh mỏng manh gần như không thể nghe thấy vang lên, tựa như gió, nhưng cũng giống như một thứ sợi kim loại căng chặt, sượt qua tai, không thể nào bắt giữ.

Trong đầu La Nhận xẹt qua ý nghĩ.

Người bị cắt họng đứt khí quản có thể nói được sao?

Nếu có thể, âm thanh bà ta phát ra là tần số gì? Bà ta dựa vào thứ sóng âm kỳ dị khác người này để liên lạc với người rừng sao?

Liên lạc với người rừng?

Con ngươi La Nhận chợt co thít lại, quả nhiên, trong phút chốc, ngoài động vọng vào tiếng bước chân nặng nề, La Nhận không kịp suy nghĩ gì nhiều, nhanh chóng rút ra ngoài, khóe mắt vừa liếc thấy bóng dáng người rừng xuất hiện, lập tức tung ra một cước, rùn người đạp xéo sang, trúng mạnh lên đầu gối người rừng.

Chỗ đau bị đạp phải, người rừng gào lên đau đớn, ngã bổ nhào về phía trước, gần như cùng thời khắc đó, sau đầu có tiếng gió ập lại, La Nhận chờ chính là khoảnh khắc này, dùng hết sức lực co người lại ngồi thụp xuống, lúc đứng dậy, đúng như dự đoán, người kia đụng phải người rừng ngã lăn ra cùng một chỗ.

Lợi dụng kẽ hở này, La Nhận rảo bước vọt nhanh ra ngoài.

***

Tào Nghiêm Hoa trơ mắt nhìn Một Vạn Ba ăn hết hai quả táo, lúc ném hạt ra, bụng gã rất không đúng lúc kêu rột rột hai tiếng.

Hai tiếng này làm Một Vạn Ba nguôi giận đi không ít.

Tào Nghiêm Hoa tận dụng nắm chặt lấy cơ hội rã băng quan hệ với Một Vạn Ba: “Tam Tam, chúng ta phải mau nghĩ cách…”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt chợt biến đổi: “Cậu nghe thấy không?”

Nghe thấy, rất xa, hình như là tiếng nổ súng, hai phát.

Tào Nghiêm Hoa kích động: “Là anh Tiểu La!”

Hai tay gã nắm thành quyền: “Bắn chết được người rừng tốt quá!”

Một Vạn Ba vừa ăn xong hai quả táo, lập trường hơi nghiêng ngả: “Lúc trước người rừng cũng từng trúng đạn, La Nhận đã nói, loại súng này chỉ bắn được gà rừng thôi, lực sát thương không đủ.”

Tào Nghiêm Hoa sốt ruột: “Loại…động vật này, bị thương có khi nào sẽ trở nên nóng tính điên loạn hơn không? Vậy chúng ta…”

Chẳng phải là sẽ càng nguy hiểm hơn sao?

Một Vạn Ba cũng ý thức được tình thế hung hiểm, con người khi bị thương tính tình còn có thể đại biến, huống chi cái loại người rừng không thể giao tiếp cùng này.

Hắn nỗ lực nghĩ theo chiều hướng tốt: “Nó bắt chúng ta về, lại cho chúng ta táo ăn, không giống như muốn giết chúng ta.”

“Người ra chăn lợn cũng cho lợn ăn đấy, cuối cùng không phải là vẫn mổ lợn à?”

So sánh này thật sự khiến Một Vạn Ba nghẹn lời.

Hắn cố vùng vẫy: “Biết đâu nó có vài phần kính trọng chúng ta thì sao?”

Lúc này miệng lưỡi Tào Nghiêm Hoa thật sự sắc bén lạ thường: “Vì sao? Coi trọng nhan sắc của chúng ta à?”

Câu này chợt nhắc nhở Một Vạn Ba, hắn bật thốt: “Chỉ có hai chúng ta là chưa từng tấn công nó.”

Tào Nghiêm Hoa nghe không hiểu.

Một Vạn Ba nói: “Anh nghĩ mà xem, lão Viêm và người rừng có thù máu, lúc chúng ta đến nhà đá, cô chủ nhỏ đang đánh nhau sống mái với người rừng, Hồng Sa cầm xẻng vung qua, bị ném đi, La Nhận bắn nó hai phát súng, thế nhưng!”

Nói đến đây, giọng điệu nhấn mạnh, nhìn Tào Nghiêm Hoa, ánh mắt ý bảo: Anh hiểu chưa?

Tào Nghiêm Hoa nghe ra: “Thế nhưng, hai người chúng ta, từ đầu tới cuối đều tỏ ra…thân thiện với nó?”

Nếu không tấn công có thể coi là thân thiện.

Ngẫm lại cũng đúng, hai người họ từ đầu đến cuối đều chưa từng làm gì người rừng, đến cả lông trên người người rừng cũng không động vào một cọng, hơn nữa, sau khi bị bắt vào hang động, vẫn luôn ngoan ngoãn nằm ngủ, mặc dù không thể nhịn tiểu, nhưng lần đó gã còn mỉm cười thân thiện với người rừng.

Là vậy sao?

Tào Nghiêm Hoa nhìn Một Vạn Ba.

Một Vạn Ba nói: “Anh Tào, khả năng này là cơ hội của chúng ta đấy, nếu nó trở về không tấn công chúng ta thì chúng ta cứ tiếp tục thân thiện, thân thiện đến khi đầu óc nó mê muội…”

Tào Nghiêm Hoa nghiêm túc gật đầu.

Bốn lạng còn bạt được ngàn cân cơ mà, nói không chừng, việc hàng phục người rừng này còn phải dựa vào gã và Tam Tam ấy chứ!

***

Mộc Đại đợi đến sốt ruột, cuối cùng La Nhận cũng xuất hiện.

Cô thở phào một hơi dài nhẹ nhõm.

La Nhận hơi bị trầy da, may mà không có gì đáng ngại, Mộc Đại lấy bông thấm cồn ra sát trùng vết trầy cho anh, La Nhận lúc vươn tay ra thì hơi sửng sốt.

Trên ngón tay phải của anh có dính ít…

Nhìn như nhựa cây, màu son, giông giống hổ phách.

Mộc Đại cũng trông thấy: “Gì vậy?”

La Nhận ngắn gọn kể lại chuyện xảy ra trong hang động, Viêm Hồng Sa sợ đến suýt nhảy dựng: “Anh cũng gặp rồi? Là…ma à?”

Cô vội vàng kể lại những gì mình thấy.

La Nhận buồn cười: “Ma mãnh gì chứ, lúc tôi ném bà ấy ra, bà ấy có trọng lượng.”

Mộc Đại muốn cầm tay anh xem, La Nhận vội né ra: “Đừng sờ vào, có thể có độc đó.”

Mộc Đại cắn môi, chợt nhớ tới điều gì, lấy từ trong túi áo ra miếng hổ phách kéo xuống từ trên người người rừng.

La Nhận nhận lấy, bỏ vào tay so sánh: “Màu sắc giống nhau, chỉ là miếng này là thể cứng, nhưng lúc anh bóp cổ người kia, lớp hổ phách đó lại mềm, còn như có độ ấm nữa…”

Viêm Hồng Sa bỗng hét lên: “Nhìn kìa! La Nhận, anh nhìn đi!”

Không cần cô nhắc nhở, ai cũng nhìn thấy.

Lúc miếng hổ phách son tới gần, lớp vụn dính trên ngón tay khẽ động đậy, hướng về phía mặt dây chuyền hổ phách.

Như bị nam châm hút vậy, hoặc là như trong ngày mưa, giọt mưa trên cửa kính bỗng bị hút vào giọt nước lớn.

Lớp hổ phách bám trên tay La Nhận không thấy đâu nữa.

Da dầu Mộc Đại căng lên, đánh một cái vào tay La Nhận hất miếng hổ phách kia đi: “Đừng cầm nó!”

Thứ cô mang theo người lâu vậy lại có thể động đậy.

La Nhận nhìn miếng hổ phách rơi trên mặt đất: “Trong túi còn nước không? Lấy một chai ra đi.”

Mộc Đại nhanh chóng lấy một chai nước ra, mở nắp, La Nhận cẩn thận nhặt sợi dây đeo treo hổ phách lên, bỏ dây chuyền vào miệng chai.

Tõm một tiếng, chìm tới đáy, do khúc xạ trong nước mà nhìn từ ngoài vào, trông như một con mắt màu đỏ máu.

Cần nước để chứa đựng…

Mộc Đại và Viêm Hồng Sa liếc nhau.

Quả nhiên, sau đó La Nhận nói: “Hai người còn nhớ không, thanh Hung Giản thứ nhất và thứ hai đều mượn vật liệu bên ngoài để dựng lại một số cảnh tượng? Thanh thứ nhất là con rối dây câu, thanh thứ hai là dùng xương thú vẽ dưới đáy nước.”

Viêm Hồng Sa gật đầu: “Ý anh là, thanh thứ ba này cũng đã vẽ tranh ở đâu đó, chỉ là chúng ta chưa tìm ra mà thôi.”

La Nhận đáp: “Nếu chúng ta đã sớm tìm ra rồi, chỉ là chưa nghĩ tới thôi thì sao.”

Mộc Đại lấy làm khó hiểu: “Tìm ra?”

Suốt cả đường, có thấy bức vẽ nào đâu?

La Nhận nhặt một nhánh cây lên, gạt phẳng mặt bùn trước mặt, vẽ mấy đường.

Trùng trùng điệp điệp, giống như một đống dây nhợ.

La Nhận nói: “Lúc đầu anh cũng không nghĩ tới, nhưng lúc ở trong hang động, giao đấu với người kia, hổ phách son trên cổ bà ta chợt phát ra ánh sáng óng ánh, hiện ra một chữ thế này.”

Mộc Đại có chút khó tin, cái này cũng gọi là chữ?

“Chữ hiện trên thanh Hung Giản thứ nhất và thứ hai đều là thể chữ cổ giáp cốt văn, bởi vậy nên lúc rảnh rỗi, anh đã tìm xem một số chữ giáp cốt văn, trong đó có một chữ để lại ấn tượng rất sâu. Là chữ này, mới nhìn thì rất lộn xộn, nhưng có thể chia ra thành hai phần để nhìn.”

Anh vẽ nửa phần trên của chữ sang bên cạnh, trông giống một cái bánh quai chèo.

“Cái này giống sợi dây, là ý treo hoặc trói.”

Lại vẽ nửa phần dưới ra: “Cái này là một người bị dây thừng trói toàn thân.”

“Hợp lại với nhau, một người bị trói toàn thân bị treo lên, là chữ Điếu (treo).”

Viêm Hồng Sa rụt người lại, bỗng nói: “Nội tôi là bị treo lên.”

Trong lòng La Nhận khẽ thở dài, nhìn Mộc Đại: “Còn gì nữa không, còn thứ gì bị treo lên nữa?”

Còn gì nữa? Mộc Đại mù mờ: “Tảo… Tảo Tình Nương?”

“Là Tảo Tình Nương.”

Tảo Tình Nương trong tiệm Liên Thù là một cái tượng đất để trưng bày, bởi vậy nên có đế để đặt xuống, nhưng theo phong tục, Tảo Tình Nương là để cầu trời, vậy nên phải treo lên.

Tảo Tình Nương bị treo lên, kỳ thực chính là một cảnh tượng.

Mỗi lần Tảo Tình Nương được treo lên, ngay sau đó sẽ là một cuộc tập kích, lần đầu tiên, lão Viêm bị người rừng bắt đi nhưng bị Mộc Đại và La Nhận chạy tới liên hợp ngăn lại, lần thứ hai, trong cuộc tập kích của ong vò vẽ, lão Viêm rốt cuộc không thể thoát được nữa.

Có chút không giống với hai thanh Hung Giản trước đó, nó không giết người xong rồi mới dựng lại cảnh, mà là tung đầu mối ra trước.

Mộc Đại trầm ngâm: “Tức là, thanh Hung Giản thứ ba không ám trên người rừng mà là ám trên cái người mà anh gặp được?”

La Nhận gật đầu.

“Kết hợp những gì anh và Hồng Sa nhìn thấy lại, người kia là một phụ nữ, khí quản cổ họng đã bị cắt, máu thịt lật ra ngoài, bà ấy chính là người mà lão Viêm giết trước kia.”

“Vậy nhưng không rõ xuất phát từ nguyên nhân gì, lúc bà ấy chưa hoàn toàn tắt thở, Hung Giản đã bọc cổ họng bà ấy lại, nhưng Hung Giản vốn là vô hình, bởi vậy nên phải mượn một thứ ở thể rắn để bịt kín lại vết thương, miếng hổ phách rất có thể là nằm trong giếng báu, cũng có thể là của người phụ nữ kia đeo.”

Viêm Hồng Sa xen vào: “Chắc là bà ấy đeo rồi. Đá quý trong giếng báu đều là nằm trong đá thô, dù đã đào ra thì cũng phải giao cho thợ thủ công cắt đá ra gọt giũa mới nên được.”

La Nhận nhớ lại dáng vẻ của người phụ nữ kia lúc ở trong động.

“Da rất trắng, trắng bệch, có thể vừa là do mất máu quá nhiều, vừa là do quanh năm không ra nắng, bà ta ở dưới đất, nhưng anh đoán, trước đây bà ấy cũng từng ở dưới giếng một khoảng thời gian dài.”

Anh nhìn Mộc Đại cười: “Thân pháp của bà ấy rất nhanh, có phần giống với bích hổ du tường của em, chắc là do ở dưới giếng thời gian dài, tập leo lên leo xuống thành quen.”

Mộc Đại cảm thấy kì quái: “Lúc trước không phải chúng ta đã suy đoán là người rừng đã chứng kiến quá trình, đợi ông…nội Viêm Hồng Sa đi khỏi rồi kéo bà ấy lên sao?”

La Nhận lắc đầu: “Tính theo tuổi tác, lúc đó người rừng còn nhỏ, với bản tính của động vật, nếu thấy được quá trình, nhất định sẽ nhảy ra ngăn cản hoặc cắn xé, nếu lúc đó không ngăn cản, vậy tức là nó không nhìn thấy.”

“Hơn nữa, với một người vừa mới bị cắt họng mà nói, sao đã biết dùng cách khác để liên lạc tin tức và nói chuyện được, cần phải có thời gian.”

Người phụ nữ kia nhất định là đã ở dưới giếng một khoảng thời gian dài, tuyệt vọng trăn trở tìm cách leo lên, vì có Hung Giản kéo dài sinh mệnh cho nên không chết, lại do dưới đất lạnh lẽo, mất máu, không có gì ăn, bảo khí xâm nhập nên biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ.

Bà thử đi thử lại cách phát ra tiếng, mãi cho đến một ngày, nữ người rừng đi ngang qua, chợt nghe thấy từ dưới đất vọng lên…âm thanh.




Chợt nghĩ ra là phải lấy hình giáp cốt văn các chữ của Hung Giản cho mọi người hình dung:

Đây là chữ “ (Đao)” – dao, đao:

dao

Đây là chữ “ (Thủy)” – nước

shui

Còn đây là chữ “ (Điếu)” – treo:

201308180301242751p

(Cái chữ xoắn quẩy bên trái mới là chữ được nhắc đến trong truyện nhé)