Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 2 - Chương 30




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện gì đã xảy ra? Vì sao đốt di thể của chú lại xuất hiện một người phụ nữ thế này?

Hệ thống truyền hình là truyền hình trực tiếp, chẳng lẽ tức là, lúc này đang có một người phụ nữ bị thiếu sống sao?

Viêm Hồng Sa cảm thấy máu huyết toàn thân lập tức nóng lên, như thể cũng bị lửa nung đến sôi trào, cô lao ra khỏi phòng theo dõi, chạy về phía lò hỏa táng, hét lớn: “Có người, trong đó có người…”

Nhân viên hỏa táng vẫn đang đứng bên ngoài lò lửa, Viêm Hồng Sa tiến lên, lắp bắp: “Có… Có…”

Đang nói, cô đột nhiên cảm thấy không đúng.

Viêm Hồng Sa cúi đầu nhìn.

Trong quần nhân viên hỏa táng, ở vị trí xương cụt, nổi lên một bọc, dường như đang động, như là…

Như là có cái đuôi.

Sau đó, hắn chậm rãi giơ bàn tay đeo găng đen lên kéo chụp vải xuống, nhìn lên cổ hắn, lông xù, nhìn tiếp lên miệng…

Viêm Hồng Sa thét lên một tiếng, chính là tiếng hét ban nãy, đánh thức cả chính cô dậy.

Người trong mơ kia, mọc một cái đầu chó.

***

Tào Nghiêm Hoa bị cơn ác mộng này dọa cho toát mồ hôi lạnh đầy người, vốn định an ủi cô, hiện giờ chính mình lại tim đập thình thịch.

La Nhận cúi đầu nhìn bức vẽ trong tay, đúng là chỉ mới vẽ được một nửa, vẽ một căn nhà đang bốc cháy, trong ngọn lửa hiện ra một người phụ nữ đau đớn đến độ mặt mày dữ tợn, mà dưới góc phải, chỉ có lác đác vài nét bút, như có gì đó đang ngồi.

Anh trả lại bức vẽ cho Một Vạn Ba.

La Nhận có cảm giác, giấc mơ của Viêm Hồng Sa và bức vẽ của Một Vạn Ba thật ra là cùng một cảnh tượng, chỉ có điều trong tranh là trực tiếp, còn trong mơ thì lại vòng vo, trộn lẫn với ý nghĩ của Viêm Hồng Sa nên bị phức tạp hóa.

Biết giấc mơ của mình có thể là một với tranh Một Vạn Ba vẽ, Viêm Hồng Sa cực kỳ kinh ngạc, hỏi: “Vì sao tôi cũng thấy được? Không phải chỉ có mấy người mới có thể thấy sao?”

Mộc Đại nói: “Dù là mơ nhưng cô vẫn là nhìn thấy từ trong lửa.”

Nói đến đây, bỗng chợt nghĩ đến, kim mộc thủy hỏa thổ, năm người, năm thuộc tính, dường như có ngụ ý gì đó.

La Nhận không lên tiếng, Một Vạn Ba cau mày, hẳn là cũng hoang mang giống cô, còn Tào Nghiêm Hoa thì lại chạy vội về đệm của mình, hí hửng lắc lắc cái túi nylon đựng đất cát, nhìn không chớp mắt.

Gã có một cảm giác cấp bách không nguyên do, cảm thấy đến Viêm Hồng Sa mới gia nhập còn thấy được, mình tư lịch lâu đời như vậy, thế mà chẳng thấy gì cả, thực sự là…

Lẽ nào lại có cái lý ấy!

***

Sáng hôm sau, mọi người cùng quây lại xem bức vẽ của Một Vạn Ba, bức này là hắn vẽ lại cảnh tượng từ ảnh nước, dựa theo hoàn cảnh, căn cứ vị trí, khoảng cách xa gần, nét bút các thứ mà một lần nữa điều chỉnh vẽ tiếp, sau khi đã sửa sang, xem cái là hiểu ngay.

Trong hình là một cái sân, nhà ở đã bị lửa lớn nuốt trọn, khuôn mặt người phụ nữ lờ mờ hiện ra trong lửa, vẻ mặt đau đớn, ánh mắt căm hận.

Góc phải bên dưới hình là một cụm chuối tây vừa ra lá, bên cạnh có một con chó.

Đương nhiên, cũng có thể là sói hay chó săn gì đó.

Chỉ có bóng lưng con chó, không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng không biết vì sao mà lại khiến người xem lạnh hết cả sống lưng, cảm thấy con chó này ung dung ngồi vậy, như là đang thảnh thơi thưởng thức thảm trạng bị thiêu của người phụ nữ kia.

Viêm Hồng Sa run lẩy bẩy nói: “Đây không phải chó nuôi trong nhà đâu chứ? Nhà tôi mà nuôi một con chó như vậy, chẳng bằng đánh chết luôn cho rồi.”

Lại đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ: “La Nhận, giấc mơ của tôi có phải là một điềm báo không? Tôi vốn định tới phụ cận tìm một đài hóa thân hỏa táng chú tôi trước, có phải là, trong lúc hỏa táng sẽ xảy ra chuyện gì không?”

La Nhận lắc đầu, chỉ vào bức vẽ ý bảo họ xem.

Người phụ nữ kia, tuy rằng gần như bị vùi trong lửa lớn, nhưng dưới cổ vẫn có thể nhìn được một chút.

“Xem kiểu dáng quần áo của cô ấy đi, vạt phải ấy, kiểu dáng này ít nhất là thời dân quốc, thậm chí là còn trước nữa, cả đây nữa…”

Anh chỉ vào mép tranh, trong ngọn lửa lộ ra một đoạn cổng tò vò hình cung (*): “Nếu phục dựng lại cái cổng tò vò này, hẳn là cùng loại với kiểu cửa hông chúng ta hay thấy trong vườn cây công viên. Còn nữa, trong sân trồng chuối tây như vậy, không giống với phong cách hiện giờ…”

(*) Là cái cổng thế này này:

timg

Anh trầm ngâm đôi chút: “Theo đó mà nói, cũng phải là tám mươi đến một trăm năm trước rồi.”

Lâu vậy sao? Muốn tra cũng không thể tra được nữa.

Mộc Đại hỏi Một Vạn Ba: “Chỉ có một bức ảnh nước này thôi à? Tôi nhớ lần trước có hai bức mà.”

Lần trước, Một Vạn Ba vẽ ra hai bức, giấu đi một bức, nhưng sau đó mọi người đều chia ra ai cũng nhận được thông tin.

Một Vạn Ba vội vàng thanh minh cho mình, lần này hắn cũng chẳng có gì phải giấu giếm, trong ảnh nước, hắn thật sự chỉ vẽ được một bức này thôi.

La Nhận không nói gì, ánh mắt dừng lại thật lâu trên con súc sinh chẳng biết là chó hay sói ở góc hình kia, anh nhớ là lúc vẽ ảnh nước ở Tiểu Thương Hà cũng có một con súc sinh như vậy. (*)

(*) Nói xíu, spoil là cái con này nó súc sinh thật đấy nhưng ở đây gọi súc sinh không phải là để mắng chửi mà là để chỉ con vật nuôi trong nhà, mọi người đừng trách nhầm bạn Nhận là chưa hiểu rõ đầu đuôi đã đi chửi con chó.

Lúc đó, Tào Nghiêm Hoa đã lý giải rằng xem hình không thể chỉ nhìn bề nổi mà phải xem ý nghĩa ẩn sâu bên trong, cái con súc sinh không biết là chó hay sói này là đại biểu cho một thế lực tà ác.

Quả nhiên, lại nghe thấy Tào Nghiêm Hoa eo éo: “Tôi cảm thấy, con chó này, thực ra không phải là chó, mà là một thủ pháp nghệ thuật cường điệu. Em Hồng Sa không phải là thấy một người có đầu chó sao? Điều này chứng tỏ, đây là một kẻ lòng lang dạ sói, mặt người dạ thú!”

“Thấy ánh mắt cô gái này không? Căm hận như thế tám phần mười chính là hận con cầm thú này. À, tôi biết rồi!”

Tào Nghiêm Hoa bỗng nhiên như ngộ ra điều gì, kích động đến độ hai mắt sáng rỡ: “Hai bức hình này phải cùng xem, có nhớ bức vẽ đầu tiên là con chó này ngồi bên Hung Giản không, tám phần mười là bị Hung Giản ám, sau đó phóng hỏa hại người! Giống như lão trai ngọc bị ám sau đó hại người ấy!”

Nghe ra có vẻ có lý đấy, vậy mà lại như rất đúng sự thật.

Tạm thời dường như chỉ có những thông tin này thôi, La Nhận cuộn bức vẽ cất đi, hơi do dự: “Tôi muốn…thương lượng với mọi người một chuyện.”

Anh kể lại một lượt chuyện Thần Côn nói dùng hỗn hợp máu tiêm vào Sính Đình để bức Hung Giản ra.

Không ai phản đối, dù sao cũng chỉ là chút máu, cũng chẳng chết được, Tào Nghiêm Hoa còn vén tay áo lên, vỗ vào huyết quản trên cánh tay như thể đang ước lượng xem có tiện châm kim không.

La Nhận nói: “Chuyện ở thôn Ngũ Châu này tạm thời chấm dứt. Mọi người xem xem còn chuyện gì phải làm ở đây không, nếu không thì chúng ta trở về thôi.”

Một khoảng lặng ngắn ngủi.

Khựng lại một chút, Một Vạn Ba nói: “Tôi muốn quay lại thôn một chuyến, lần này trở về, tôi chưa vào thôn tử tế được lần nào.”

Viêm Hồng Sa cũng nhỏ giọng nói: “Tôi phải hỏa táng di thể cho chú, chuyện hỏa táng này có phải làm thủ tục phức tạp gì không, có phải có tiền thôi là được không?”

***

Viêm Hồng Sa muốn ở lại, Mộc Đại cũng phải ở lại theo, dù sao cô cũng là “vệ sĩ”, mà Mộc Đại ở lại thì Tào Nghiêm Hoa cũng đúng tình hợp lý ở lại, bởi gã là đệ tử.

Bất kể thế nào, La Nhận cũng chẳng có lý gì lại đi trước, bèn cũng lưu lại hai ngày.

Sau khi thanh toán tiền trả thuyền, Một Vạn Ba tự mình trở về thôn Ngũ Châu, những người khác tìm quán trọ gần đó, định thuê một căn phòng cho nhiều người ở để trọ, lo liệu hậu sự cho Viêm Cửu Tiêu, đồng thời chờ Một Vạn Ba qua đây hội họp.

La Nhận đặc biệt lưu ý tới Mộc Đại, nhưng không thể không thừa nhận, cô chẳng khác gì so với trước đây, chuyện ngày đó trên biển dường như thật sự chỉ là một khúc nhạc đệm ngoài ý muốn.

Bận rộn nhất là Viêm Hồng Sa, chạy ngược chạy xuôi, khai giấy chứng tử, liên hệ ban quản lý đài hóa thân, nhưng cũng may cô đúng là người thân của Viêm Cửu Tiêu, rất nhiều chuyện có thể giấu được lão Viêm mà tự làm, hơn nữa Viêm Cửu Tiêu chết đã lâu, thi thể nếu còn tiếp tục trì hoãn không xử lý cũng thật sự không ổn.

Hôm thỏa táng, cô khăng khăng muốn mọi người đi cùng, lí do là: Biết đâu giấc mơ về cảnh hỏa táng kia lại thật là điềm báo thì sao?

Vậy nên ngoại trừ Một Vạn Ba đang ở thôn Ngũ Châu, tất cả mọi người đều đi, để tránh chuyện để Hung Giản rời khỏi tầm mắt, Tào Nghiêm Hoa tìm một cái túi nylon bao thùng lại, một đường ôm đi lại một đường ôm về.

Đài hóa thân không lớn nhưng tất cả các nhân viên đều làm việc rất tận trách, quá trình rất thuận lợi, ngay ngắn đúng trình tự, Viêm Hồng Sa chưa từ bỏ ý định, muốn tới phòng theo dõi xem rõ đến cùng, bị người ta lễ phép mời ra ngoài.

Người kia dáng người gầy gò, mũi nhỏ mắt nhỏ, cũng không giống nhân viên hỏa táng trong mộng, Viêm Hồng Sa cảm thấy mình nhất định là điên rồi, còn cố ý nhìn xuống quần người ta, đó là một cái quần cắt may vừa vặn, trước sau đều ôm lấy người, cũng không có vẻ gì là có giấu một cái đuôi trong đó.

Đêm xuống, Một Vạn Ba trở về từ thông Ngũ Châu, dáng vẻ uể oải, xách một cái bao, đồ đạc bên trong không to nhưng nhìn có vẻ nặng.

Tào Nghiêm Hoa hỏi hắn về làm những gì.

Hắn thờ ơ đáp: “Cũng không có gì, đốt tiền giấy cho mẹ tôi, ra trông mộ. Nhà nào nhà nấy đều đi hết rồi, có oan báo oan, có thù báo thù, thế thôi.”

Toàn thôn chỉ có mình hắn, muốn làm gì thì làm, đúng, người trong thôn đi hết rồi, nhưng nhà cửa thì vẫn còn.

Hắn tới nhà nào đập phá nhà đó, đạp cửa, đập cửa sổ, bê đá lên đập những món nồi niêu bếp lò mà hắn không nhấc lên đập được, trong lòng hả hê vô cùng.

Khi còn bé, mẹ hắn dạy ở trong thôn phải kiêng kị, đến nhà người ta chơi đừng động vào nồi niêu của người ta, đó là thứ người ta làm cơm, nếu hắn đập mẻ mất, ông táo tức giận, nhà đó sẽ bị đói bụng.

Hiện giờ hay rồi, đập sạch, đói thì đói, dù sao cũng chẳng phải ông đây đói.

Một bụng ác độc, tích lại toàn bộ ác ý của bao nhiêu năm, cứ như vậy trút hết lên đồ đạc nhà cửa, những vật vô tri vô giác không thể biện bạch mình vô tội, hắn cũng cảm thấy mình đang sợ mạnh hiếp yếu đến hoang đường nực cười, nhưng kệ đi, chẳng sao!

Đập chán chê mệt mỏi rồi, đặt mông ngồi bệt xuống đất, ánh mặt trời chói lóa khiến hắn hoa mắt, trước mắt lờ mờ hiện về buổi sớm sương mỏng của rất nhiều năm trước ấy, phía sau có một bàn tay chợt đẩy một cái, đẩy hắn ra khỏi vòng người trong thôn.

“Giang Chiếu, bắt đầu từ hôm nay trở đi, mày không còn là người thôn Ngũ Châu chúng ta nữa, nếu mày còn dám bước vào thôn một bước, đừng trách người trong thôn không khách khí.”

Hắn như khiêu khích nhìn cái thôn lụn bại không còn tiếng người này, hướng về phía khoảng không dưới ánh mặt trời mà gào rống: “Tao cứ đạp đấy, còn đập nhà chúng mày nữa, tới đây đi, tới mà không khách khí với tao đi, tới đi!”

Không có tiếng trả lời, dưới ánh nắng là những hạt bụi nhảy múa, xa xa, tiếng sóng biển rất nhẹ rất êm, như đang hỏi: “Cậu là ai thế…”

Sâu trong lòng, hắn nghĩ, có người bước ra đánh hắn cũng tốt, chí ít như vậy, thôn này vẫn còn sống, ai thèm quan tâm nó có chấp nhận hắn hay không chứ, chí ít thì, cái thôn này vẫn còn sống.

Thật lâu sau, Một Vạn Ba đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi ngang qua từ đường, hắn ngẫu nhiên ngẩng đầu, không biết có phải nắng quá đẹp hay không mà rọi vào mắt hắn, trên mái hiên cong vút lên thật cao của từ đường, tiên nhân cưỡi phượng kia, đội mũ cao đeo đai lớn, tay áo trải rộng, tựa hồ đang bay lên theo gió.

Tiên nhân chỉ lối, là chỉ lối cho ai, chỉ tới nơi nào?

***

Lúc Một Vạn Ba đang tắm, Tào Nghiêm Hoa nhìn cái bao chằm chằm, lòng hiếu kỳ như bột mì lên men, trong túi rốt cuộc là thứ gì vậy?

Viêm Hồng Sa trừng gã: “Tào Mập, tôn trọng!”

Tào Nghiêm Hoa không phục: “Thực ra em cũng muốn xem đúng không, nhìn một chút thì đã làm sao, nhìn một chút cũng đâu mất được!”

Viêm Hồng Sa hừ một tiếng, cô tất nhiên là muốn xem rồi, chút hiếu kỳ của cô giống như một ngọn lửa nhỏ, kỳ thực cũng biết, chưa chắc đã có gì bí mật, Một Vạn Ba dám dửng dưng bỏ xuống như vậy cũng tức là không đến nỗi không thể cho ai biết…

Nhưng mà, ai bảo hắn bao một lớp vải lên đó chứ, không thể vén lớp vải đó ra, trong lòng tất nhiên là thấy ngứa ngáy khó chịu rồi.

Có điều, cô vẫn tự xưng là tiêu chuẩn đạo đức cao hơn Tào Mập một bậc, cho dù thế nào, cô cũng sẽ không tự mình vạch ra xem.

Tào Nghiêm Hoa lại nhìn La Nhận: “Anh Tiểu La, anh nói xem?”

Tất cả mọi người trong phòng, dù sao đều phải dụ dỗ hết, cùng nhau nhất trí mới được.

La Nhận không tham gia trò xấu xa này, cũng không cho Mộc Đại tham gia: “Mộc Đại, theo anh ra ngoài chút đi.”

Mộc Đại nhìn anh, bất động: “Anh đang mời em đấy à?”

La Nhận gật đầu: “Mời em.”

Cô cười rộ lên, vụt cái đứng dậy, theo La Nhận ra ngoài.

Tiếng nước trong phòng vệ sinh ào ào không ngớt, trong phòng chỉ còn lại Tào Nghiêm Hoa và Viêm Hồng Sa.

Một là không làm, hai là không bỏ, Tào Nghiêm Hoa quyết đoán đi qua, hai ba cái đã cởi nút mở bao.

Đó là…

Tiên nhân cưỡi phượng trên mái hiên từ đường, áo bào rộng đai lưng lớn, thanh thoát như muốn bay, dưới đáy chẳng lấy gì làm bằng phẳng, nhìn qua là biết bị đập xuống.

Viêm Hồng Sa cũng lại gần, nhất thời quên luôn chuyện mình định tỏ ra không quan tâm, dáng vẻ hệt như làm đồng lõa.

Cô nói: “Xem ra, Một Vạn Ba đối với thôn vẫn còn phẫn hận, đến cả cái này cũng đập xuống.”

Tào Nghiêm Hoa cũng lòng đầy cảm thán.

Trước đó thì đập con thứ mười, giờ lại đập tiên nhân chỉ lối, một đầu một cuối, đều rụng trong tay hắn, người anh em Tam Tam của gã thật đúng là một tay chuyên kết liễu tượng thú trên giác tích mà.