Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 2 - Chương 23




Em dám không?

Mộc Đại không đáp lại ngay, cô mím môi, nói: “Để tôi gọi đám Viêm Hồng Sa qua chơi cùng.”

La Nhận nói: “Tôi là muốn trò chuyện với em, không phải là muốn chơi trò chơi tập thể.”

Mộc Đại không nói rõ ra được, nhưng trong lòng cô nổi lên chút tức giận mơ hồ, hỏi:

“Chơi thế nào?”

La Nhận xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một đồng xu kỷ niệm năm Ất Mùi.

“Chúng ta tung đồng xu, vào mặt chữ thì em hỏi tôi đáp, vào mặt hình thì tôi hỏi em đáp, mỗi lượt một câu hỏi, hỏi xong lại tung tiếp.”

Mộc Đại không lên tiếng, trong lòng lờ mờ ra một quyết định, gật đầu.

La Nhận tung trước, Mộc Đại nhìn chăm chú không chớp mắt, đồng xu kỷ niệm tung bay trong không trung, giống như cánh ong đập liên hồi, lúc rơi xuống mu bàn tay La Nhận, theo lẽ thường, anh định che tay lại, nhưng tay kia vừa giơ lên, Mộc Đại bỗng đưa tay ra cản lại, mắt thấy đồng xu đáp xuống mu bàn tay anh là mặt hình, cô vươn tay tới, che lại lật một cái, đổi thành mặt chữ.

Ăn gian thế này cũng thật là trắng trợn.

La Nhận cười cười: “Được, em hỏi trước.”

Mộc Đại hỏi: “Anh vẫn thích tôi chứ?”

Mộc Đại hạ quyết tâm nhất định phải hỏi trước, nếu La Nhận đáp “không”, những gì cô muốn biết đều đã rõ, trò chơi này cô không cần chơi tiếp nữa.

Thực sự căm ghét bản thân những ngày vì anh mà lo được lo mất này, Mộc Đại cảm thấy cần phải có một cái kết hoặc một lời chắc chắn mới được.

La Nhận gật đầu: “Thích.”

Ấy, thích? Linh hồn Mộc Đại run lên một cái, bỗng nhiên không biết nên thể hiện vẻ mặt ra sao, mắt thấy đồng xu một lần nữa bay lên, lại cảm thấy chẳng quan trọng.

Lần này là La Nhận đặt câu hỏi.

“Em thích một người, có thể chết vì anh ta không?”

Mộc Đại không trả lời ngay, con gái kỳ thực ai cũng nhạy cảm, cô cảm thấy, điều La Nhận muốn hỏi, mục đích là gì, cô đã biết hết.

Không phải nói muốn nghe lời thật lòng sao, không được che giấu ích kỷ, nhu nhược, hư vinh và lòng tham, vậy cứ nói thật đi.

Cô đáp: “Thích một người là vì muốn ở bên nhau sẽ được vui vẻ hơn, tại sao phải chết chứ? Ai không dưng lại đi tìm chết? Dì Hồng nuôi tôi lớn lên, tôi muốn báo đáp dì, nhưng nếu anh muốn tôi chết vì dì ấy, tôi cũng phải mất một thời gian dài cân nhắc mới quyết định được.”

La Nhận gật đầu.

Lần này là Mộc Đại tung, lại tung ra mặt hình, vẫn là La Nhận hỏi.

Anh hỏi rõ ràng hơn: “Nếu em thích một người, nhưng anh ta có quá nhiều phiền toái, sẽ kéo cả em vào phiền toái, em còn thích anh ta nữa không?”

Mộc Đại nhìn anh chằm chằm: “Vậy tôi phải hỏi trước, anh ta sẽ làm gì?”

La Nhận chần chừ đôi chốc: “Mộc Đại, tôi có rất nhiều phiền toái, phiền phức muốn chết.”

“Vậy nên tôi mới hỏi anh, anh sẽ làm thế nào?”

Không cần tung đồng xu nữa, cứ thẳng thắn trực tiếp vậy đi.

“Mộc Đại, tôi hi vọng em sẽ luôn bình an, sống thật vui vẻ, không mong em mạo hiểm. Càng không thể để những phiền phức của tôi khiến em bị tổn thương.”

Mộc Đại hỏi: “Vậy anh muốn tôi làm gì? Cách xa anh ra? Sau khi trở về tôi lập tức dọn nhà, không liên lạc với anh nữa, tìm một bạn trai khác, kết hôn, sinh con, vài chục năm sau, tôi chết già cũng không báo cho anh. Tôi chôn chỗ tôi, anh chôn chỗ anh, mọi người ai chết của người nấy, phải không?”

La Nhận không nói gì, chỉ mấy câu ngắn ngủi, cô đã nói xong từ sống tới chết, thì ra mối liên hệ giữa người và người lại thực sự mong manh đến thế, hôm trước còn có thể đồng sinh cộng tử, hôm sau đã có thể lập tức bỏ quên đáy trời.

Cô truy vấn: “Là vậy phải không?”

La Nhận lặng thinh, tất nhiên không phải như vậy, anh không muốn thế.

Mộc Đại tiếp tục nói: “Hoặc là, tôi tạm tránh khỏi anh đã, đợi anh giải quyết hết những phiền toái muốn chết này rồi, thiên hạ thái bình, thế giới thống nhất, bắt đầu những tháng ngày tốt đẹp, tôi lại tới bên anh, đúng không?”

La Nhận thoáng ngập ngừng, đây đúng là biện pháp tốt nhất, nhưng lại cứ cảm thấy, trong lời cô tràn ngập ý tứ châm chọc.

Quả nhiên, cô nói: “Anh nằm mơ đi.”

Khóe mắt cô đỏ lên, nói: “Tôi chưa từng yêu đương, nhưng không có nghĩa là tôi không hiểu. Tôi chỉ biết là, thời cơ tốt nhất để hai người bên nhau chính là lúc tôi thích anh anh cũng thích tôi, cái kiểu chờ đến lúc tôi có tiền, chờ đến lúc tôi nổi danh, chờ đến lúc tôi giải quyết xong những phiền phức này rồi, chờ tôi thế này thế nọ thế lọ thế chai, chờ rồi lại chờ, cuối cùng sẽ không còn nữa.”

La Nhận nhìn cô.

Cô nói: “Khi còn bé, tôi thích ăn sôcôla sữa, dì Hồng không mua cho tôi, sợ tôi ăn vào hỏng răng, trong lòng tôi ngày nào cũng nhung nhớ nó, giờ tôi lớn rồi, có thể tự mua, nhưng tôi đã không thích ăn nữa.”

“La Nhận, anh giống như viên sôcôla sữa mà tôi nhung nhớ hồi nhỏ, mãi không có được nên cuối cùng không nhớ đến nữa. Tôi không chờ anh đâu, tôi sẽ chỉ chờ người tôi yêu sâu đậm, yêu đến độ bằng lòng chết vì anh ấy. Hai chúng ta, ai cũng chưa đến độ thích đó.”

Lại lẩm bẩm: “Kiểu tình cảm đó, trên đời cũng chẳng biết có hay không.”

Cô thở dài một hơi, đứng dậy rời đi, đi được hai bước, lại quay đầu.

“La Nhận, anh nói không muốn tôi mạo hiểm, không muốn tôi bị tổn thương, tôi muốn nói cho anh biết, dù có rời khỏi anh, tôi cũng có thể vì một người khác tôi yêu mà mạo hiểm, mà bị tổn thương. Chưa chắc anh rời khỏi tôi là tôi có thể yên ổn sống đến hết đời, anh cũng đâu phải tôi.”

Nói xong, cô quay đầu bước đi, đi thẳng tới cạnh Viêm Hồng Sa ngồi xuống, Viêm Hồng Sa tò mò nhìn cô, hỏi: “Trò chuyện gì thế?”

Mộc Đại đuổi Tào Nghiêm Hoa đi trước, đầy một bụng tâm sự mà lại chẳng nói nên lời, sau cùng hóa thành một tiếng thở dài.

Cô nói: “Chuyện tình cảm thật phiền phức, ban đầu tôi cứ nghĩ thích nhau là được, thì ra lại có rất nhiều rất nhiều chuyện phải cân nhắc như vậy.”

Viêm Hồng Sa nói: “Tất nhiên rồi, tình cảm ấy à, đương nhiên là phải nhìn tái nhìn hồi, thấp thỏm không yên, đau lòng rơi lệ, vui đến phát khóc, thì mới có thể tu thành chính quả.”

Mộc Đại nguýt cô: “Cô biết nhiều nhỉ, yêu bao giờ chưa? Mấy cuộc rồi?”

Viêm Hồng Sa không đáp, lát sau mới chậm rì rì trả về một câu: “Thì trong sách đều nói vậy mà, nói không đúng còn có thể ra sách sao?”

***

Tào Nghiêm Hoa bị Mộc Đại đuổi đi, nhất thời không biết đi đâu, nghĩ La Nhận chắc cũng không chào đón gã, bèn tìm tới cậu bạn tốt Một Vạn Ba.

Một Vạn Ba ngồi cách đó không xa, chân khoanh lại, cầm cành cây vẽ gì đó lên cát, Tào Nghiêm Hoa biết hắn là thanh niên văn nghệ, từ xa đã chào hỏi: “Tam Tam, vẽ gì đấy?”

Nhất thời mắt mũi tớn lên, dưới chân đạp một cái vào khoảng không, lảo đảo ngã nhào, may mắn là, thứ nhất bãi cát mềm, ngã xuống không đau, thứ hai tay kịp thời chống được, không cắm đầu vào tác phẩm của Một Vạn Ba.

Một Vạn Ba tức giận nhìn Tào Nghiêm Hoa nằm úp sấp bên chân mình: “Đi đứng cũng không xong, dậy, dậy!”

Tào Nghiêm Hoa cũng trách móc: “Vẽ cái quỷ gì mà vạch ngang vạch dọc từng vệt từng vệt thế hả!”

Trong lòng Một Vạn Ba đánh thịch một tiếng, chợt nghĩ ra điều gì, lúc Tào Nghiêm Hoa chổng mông định đứng lên, Một Vạn Ba chợt ấn đầu gã xuống.

Tào Nghiêm Hoa kháng nghị: “Này! Này!”

Một Vạn Ba hỏi: “Tôi vẽ cái gì?”

Tào Nghiêm Hoa bị hắn ấn, khuôn mặt cách cát có hơn mười centimét, trong mắt toàn là đất cát bị cành cây vạch tung lên, trong lòng nổi cáu: “Ai biết cậu vẽ cái gì? Sao cậu lại chẳng nói chẳng rằng đi ấn đầu tôi xuống đất bảo xem vậy chứ?”

Một Vạn Ba thả lỏng tay ra chút ít, xách cổ áo Tào Nghiêm Hoa lên cao hơn: “Giờ thì sao?”

“Vạch ngang vạch dọc từng vệt từng vệt.”

Một Van Ba buông tay: “Anh đứng lên nhìn đi.”

Tào Nghiêm Hoa bĩu môi đứng dậy, phủi cát trên người, xét nét nhìn, khi thì tiến lại mấy bước, lúc lại nghiêng đầu.

“Cây, nhà, biển… Cậu vẽ thôn làng?”

Là vẽ thôn làng, hắn nhất thời phiền muộn nên ngồi đây, một cành cây một bức họa, nhớ lại dáng vẻ thôn làng khi còn nhỏ.

Nhưng lại bị Tào Nghiêm Hoa quấy rầy.

Tim Một Vạn Ba đập thình thịch, chợt đứng bật dậy, ném cành cây trong tay đi, bước nhanh chạy lại chỗ La Nhận.

***

Cả đám lại tụ tập bên đống lửa.

Một Vạn Ba có chút kích động, câu trước chẳng ăn nhập gì với câu sau kể lại chuyện vừa xảy ra, Tào Nghiêm Hoa nghe không hiểu, nghĩ bụng làm sao vậy, nhìn gần đương nhiên là không thấy rõ rồi, đáng để mở họp thảo luận à.

Gã thờ ơ nghe Một Vạn Ba nói.

“Giống như Trường Thành vậy, anh từ trên cao phía xa nhìn xuống mới có thể thấy được đó là một hệ thống phòng ngự quanh co, nhưng nếu ở gần, anh sẽ chỉ cảm thấy đó là hai lớp tường cách nhau không xa…”

Hắn không kiềm chế được kích động trong lòng: “Hôm đó ở trên thuyền, lúc nhìn qua mắt nước, trong lòng tôi đã có chút ý nghĩ, nhưng khi đó, lão trai ngọc lại đột ngột động thân làm tôi quên mất…”

La Nhận ngắt lời hắn: “Tức là sao?”

“Chuyện này, tính chất cũng tương tự như vụ con rối dây câu, những mẩu xương dưới đáy biển kia, bất kể là xương người hay xương thú cúng tế, e rằng không phải là sắp xếp lung tung mà là một bức tranh, một bức họa khổng lồ dưới đáy biển, cùng một kiểu với con rối dây câu, miêu tả cảnh tượng vụ hung án.”

Đáy biển, dùng xương trắng để xếp thành bức họa ư?

Một Vạn Ba từng nói, thôn Ngũ Châu đời đời tế thần biển, như vậy xương dưới đáy biển nhiều đến mức nào chứ? Mắt nước quả thực không thể bao quát được toàn cảnh, nhưng tầm nhìn cũng không hẹp, nếu xem ở góc độ như vậy còn không thấy được toàn cảnh, vậy bức tranh này lớn đến mức nào?

Tào Nghiêm Hoa cuối cùng cũng nghe hiểu, gã cẩn thận cho ý kiến.

“Nhưng mà, để mắt nước cao hơn chút nữa thì không thấy được gì cả, dưới đáy biển vốn nhìn đã không rõ rồi.”

La Nhận nói: “Thế thì chưa chắc, chúng ta có thể ghép hình. Thuyền thay đổi vị trí trên mặt nước, mắt nước mỗi lần chụp một tấm hình, sau đó có thể…ghép thành một tấm toàn cảnh vùng biển.”

***

Đến khi đó sẽ là một bức hình thế nào? Đợi mai khắc biết.

Mộc Đại trằn trọc trên giường, mền của cô đã dùng để trùm lão trai ngọc, trong buồng chỉ còn mỗi chăn, đắp rồi cũng vẫn thấy hơi lạnh, Viêm Hồng Sa bên cạnh thì lại ngủ ngon lành, hô hấp từng tiếng dài đều đặn.

Buồng lái không còn chỗ, mọi người đều không có gì kiêng kị, vậy nên Tào Nghiêm Hoa cũng vào buồng ngủ, trải chăn nệm nằm dưới đất, ngáy rung trời. La Nhận và Một Vạn Ba ngủ trong buồng lái, luân phiên canh gác.

Đêm nay đã định là một đêm không ngủ.

Tiếng sóng biển khi gần khi xa, lại khiến cô nhớ đến bài hát gối đầu La Nhận kể.

Đêm nay gối đầu lên gối lụa, ngày mai ra khơi là cuộn sóng…

Hỏi gối rằng ta đã ngủ hay chưa…

Có tiếng mở cửa vang khe khẽ, Mộc Đại theo tiếng nhìn lại, thấy bóng dáng quen thuộc của La Nhận.

Anh đứng ở cửa một hồi, đi thẳng qua đây, tiếng bước chân rất nhẹ, đi đến ngồi xuống bên người cô rồi cúi người, thấp giọng hỏi cô: “Ngủ rồi à?”

Thực ra không cần hỏi, mắt cô mở to, đen nhánh.

Nhưng vẫn sợ anh không nhận ra, bèn thò tay ra ngoài, nắm lấy góc áo anh, kéo nhẹ một cái.

La Nhận ghé đến bên tai cô thì thầm: “Qua mười hai giờ rồi.”

Qua mười hai giờ thì làm sao?

“Kể từ hôm nay trở đi, chúng ta bên nhau, được không?”

Hơi thở của anh phả lên vành tai, ấm áp, ngưa ngứa.

Mộc Đại gối đầu trên gối, gật đầu, gật một cái không đủ, lại gật mạnh thêm mấy cái nữa.

Trong bóng tối, La Nhận cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mắt cô, cô không thể không nhắm mắt lại, nhưng lông mi vẫn không kìm được khẽ run run, cọ lên môi anh.

Lại nghe anh nói: “Vậy ngủ ngon, ngày mai…gặp lại.”

***

Còn ngủ ngon được nữa à?

Mộc Đại nằm bất động, nhìn cánh cửa buồng nhỏ còn chưa đóng hẳn, bên ngoài là màn đêm mênh mông, trải ra thật dài thật cao, thậm chí còn có thể nhìn thấy những ngôi sao ẩn hiện bên chân trời.

Bỗng nhiên cảm giác khó tin dậy lên, La Nhận thật sự đã qua đây hay chưa từng tới? Là thật hay là mơ?

Viêm Hồng Sa bên cạnh chợt vụt cái ngẩng đầu dậy.

Cô nói: “Cô xem, tôi đã bảo rồi mà, tình cảm là phải nhìn tái nhìn hồi như vậy, giây trước cô không thể biết giây kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, đúng không? Cha mẹ, ban nãy nghẹn chết tôi mất, thở tôi cũng không dám thở.”

Mặt Mộc Đại thoắt cái đỏ bừng, tóm chăn trùm qua đầu Viêm Hồng Sa, quát cô: “Ngủ!”

Bên kia giường vọng lại tiếng Tào Nghiêm Hoa.

“Hay là, tiểu sư phụ em này, em đổi chỗ với Tam Tam được không, cho hai người một buồng muốn làm gì thì làm. Bọn anh đều thật lòng muốn ngủ, lại ngủ không nổi, tối lửa tắt đèn, muốn hóng cũng chẳng hóng được, khó chịu chết…”

***

Đêm đó chẳng biết đã qua thế nào, như ngủ, lại cũng như không ngủ, chịu đựng thẳng đến lúc trời tảng sáng, rồi sau đó sáng hẳn.

Tào Nghiêm Hoa và Viêm Hồng Sa trước sau lần lượt tỉnh dậy, Mộc Đại lại giả vờ chưa tỉnh ngủ, dù đêm qua họ đã bị bại lộ, nhưng tốt xấu gì đó cũng là đêm mà, ban ngày phải gặp mấy người kia…

Không muốn, ít nhất thì được giây nào hay giây đấy đi.