*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong đầu Mộc Đại xoay chuyển đến mấy lượt, lúc gặp mặt La Nhận, cô nên tỏ ra thế nào đây? Tự nhiên phóng khoáng? Mỉm cười chân thành? Tùy ý chào hỏi như người quen, hay tốt nhất vẫn là nên dè dặt một chút?
Nhưng tất cả đều không dùng được, vì khi La Nhận đỗ xe xong đi về phía bên này, mắt cô bỗng trợn to.
Tại sao La Nhận đóng cửa xe xong lại đi luôn về phía bên này? Hồng Sa đâu?
Ý thức trách nhiệm quay về trong nháy mắt, cô là vệ sĩ mà.
Mộc Đại cuống cuồng xông tới, khoa chân múa tay loạn lên với La Nhận, may mà Một Vạn Ba chạy theo, nói thay cô: “Cô ấy mất giọng, tạm thời khó mà nói được.”
Thực sự đã nhắc cho La Nhận nhớ lại cảnh tượng đó, trong cơ thể nhỏ nhắn này, hóa ra lại chất chứa một nguồn sức mạnh to lớn vậy, một người mà cân được bằng ba cái loa.
May mà anh đoán được Mộc Đại muốn hỏi gì: “Bạn em không sao cả, nhưng phải nghỉ ngơi hai ngày, tôi cảm thấy đi đi về về không tốt cho chân cô ấy nên đã sắp xếp cho cô ấy nằm viện rồi.”
Nằm viện? Tuy trong bệnh viện không có gì nguy hiểm, nhưng cô vẫn nên ở cùng chỗ với Viêm Hồng Sa thì hơn.
Mộc Đại cưỡng chế trưng dụng điện thoại của Một Vạn Ba, viết yêu cầu của mình ra cho La Nhận xem.
La Nhận không hiểu nổi: “Sao cứ nhất định phải ở cùng một chỗ với cô ấy chứ? Trong bệnh viện không tiện ngủ nghỉ, em tạm thời đi theo bọn tôi thì hơn, trên thuyền có chỗ ở, hai ngày nữa đón bạn em về cũng được mà.”
Thực sự là, không khai không được, cô chẳng tình nguyện tí nào, ngập ngừng mãi mới đánh xong bốn chữ:
Tôi là vệ sĩ.
La Nhận lại còn hỏi cô: “Vệ sĩ kiểu nào? Kiểu chuyên môn nhờ người khác đến giúp đỡ kêu cứu mạng ấy hả?”
Mộc Đại phát cáu: Cô kêu khoa trương lắm sao, sao hết người này đến người khác trong tối ngoài sáng đều lôi chuyện kêu cứu này ra cười cợt cô vậy? Lúc đó sống chết ngay trước mắt mà, huống hồ cô còn không biết bơi!
Kệ xừ mấy người này đi, lương tâm đúng là bại hoại!
Vẻ mặt cô trầm xuống, cũng không cần La Nhận đưa đi, tự mình nhấc chân đi về phía đường lớn, bước chân thoăn thoắt, thể hiện rất rõ ràng chính xác ý “Tôi giận rồi”.
Ra ngoài là một đoạn đường đèo thấp trũng, trên đường hầu như không có xe, Mộc Đại đi được một đoạn, La Nhận lái xe đuổi kịp, chậm rãi theo đuôi, đèn xe rọi ra xa xa, như thể đang chiếu sáng cho cô.
Mộc Đại không nhanh không chậm đi một lúc lâu, chợt đứng lại, quay đầu.
Xe đỗ lại cũng rất nhanh, nhìn không rõ được khuôn mặt sau kính chắn gió, ánh đèn quá sáng, đâm thẳng vào mắt mình, Mộc Đại nheo mắt lại giơ tay lên chắn sáng, nhìn từ vị trí của La Nhận, cả người cô được bọc trong ánh sáng, mái tóc bay lên có thể thấy rõ từng sợi, tựa như một tinh linh nhỏ xinh đẹp.
La Nhận mỉm cười, với tay mở cửa xe cho cô: “Vệ sĩ đại tỷ, lên xe đi, em biết cô ấy ở bệnh viện nào sao?”
Mộc Đại đắc ý trộm trong lòng, lên xe.
Đường sá không gần, La Nhận nhân cơ hội kể tóm tắt lại chuyện hai ngày nay cho cô nghe, chuyện của Một Vạn Ba, mẹ hắn ôm hũ tro rơi xuống biển, và cả lão tộc trường chèo thuyền mò ngọc chở đầy bài vị bị lật thuyền chết mất.
Mộc Đại nghe đến ngây người, nghe một hồi, trong đầu đột nhiên xuất hiện một sợi dây, chậm rãi xâu chuỗi mấy câu chuyện lại với nhau.
Cha Một Vạn Ba rơi xuống nước trong cuộc tranh đoạt địa bàn của thôn Ngũ Châu với thôn láng giềng, tuy đám lão tộc trưởng thấy chết không cứu là lòng dạ đáng chém, nhưng người mò ngọc vốn là một tay hảo thủ trong nước, ông ấy thật sự là chết đuối, hay là do trong nước có thứ gì đó kẹp lấy ông giống như Viêm Hồng Sa gặp phải, rất nhanh sau đó bị kéo xuống?
Mẹ Một Vạn Ba và lão tộc trưởng đều bị lật thuyền trong biển, căn cứ theo miêu tả, vị trí rất giống với vị trí hai người các cô bị lật thuyền ngày hôm nay, có khi nào cũng là do thứ kia gây nghiệp chướng không?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, hôm nay hai người các cô có thể thoát hiểm, là bởi vì người hoàn toàn ở dưới nước chỉ có Viêm Hồng Sa, cô một mực sống chết bám lấy thuyền, đám La Nhận lại tới kịp thời, nhưng mẹ Một Vạn Ba và lão tộc trưởng thì đều là một mình một thuyền, tuy rằng trên bờ rất nhiều con mắt dõi theo, nhưng chuyện xảy ra bất ngờ nên không kịp ra cứu.
La Nhận cũng nghĩ đến đây.
“Việc này chúng ta phải liên hệ thử xem, nếu lực lượng Phượng Hoàng Loan đã chỉ chúng ta tới Ngũ Châu, vậy thì sự tình nhất định là có quan hệ tới Hung Giản. Thanh Hung Giản đầu tiên nằm trong cơ thể Sính Đình, tôi nghi là thanh thứ hai chính là ẩn trong bụng trai ngọc.”
Mộc Đại gật đầu.
Như vậy thì, rất nhiều chuyện lập tức có thể giải thích thông suốt. Thanh Hung Giản đầu tiên ngụ trong người, dụ dỗ lòng người nảy sinh ác niệm. Thanh Hung Giản thứ hai nằm trong bụng trai, có thể mượn sức mạnh của lão ngọc trai để đi lại tự nhiên trong nước.
“Tôi suy nghĩ kỹ lại về mấy chuyện có khả năng liên quan tới thanh Hung Giản thứ hai này một chút, cảm thấy cũng rất phù hợp với lời Thần Côn nói, rất ít khi tiến hành ngay trước mặt công chúng.”
Lúc đầu nghe còn cảm thấy khó tin, giờ nghĩ lại lại cảm thấy khá có lý.
Mấy vụ án ở thôn Ngũ Châu này, tuy đều là “trước công chúng”, nhưng lại có đặc thù ngoại lệ.
Vụ thứ nhất, người người đều đang tranh chấp trên thuyền trên biển, trai ngọc lại giấu mình dưới nước, cách một mặt nước cũng đã là hai thế giới khác nhau rồi. Nó chớp lấy thời cơ cha Một Vạn Ba rơi xuống nước, đúng lúc kéo ông vào nước, vậy nên người trên bờ đều thấy cha Một Vạn Ba “rút vào nước”.
Vụ thứ hai và thứ ba, mẹ Một Vạn Ba và lão tộc trưởng rơi xuống nước, người trên bờ tuy cũng đều trông thấy, nhưng họ chỉ thấy “thuyền lật” chứ không nhìn thấy trai ngọc dưới đáy thuyền, con trai này giống như ẩn thân.
Nhưng vụ của Mộc Đại thì khác, bởi sau khi Viêm Hồng Sa rơi xuống nước, cô đến chết cũng túm chặt không thả, tiếp đó lại có tiếng động cơ vang lên, thuyền bọn La Nhận tới, sau đó nữa thì La Nhận cũng xuống nước – nhiều người xuống nước như vậy, lão trai ngọc cảm giác thấy có nguy cơ bị bại lộ nên mau chóng thả Viêm Hồng Sa ra lặn xuống đáy biển.
Vậy nên La Nhận xuống nước rồi, chỉ cứu được họ chứ kỳ thực không nhìn thấy lão trai ngọc – anh là tổng hợp từ vết thương trên chân Viêm Hồng Sa, có lẽ còn có cả một vài miêu ta của Viêm Hồng Sa sau khi tỉnh dậy, mà suy luận ra.
Mộc Đại chợt nghĩ đến điều gì, trong lòng căng lên.
Cô đã để sót một người, còn cả Viêm Cửu Tiêu nữa!
Nếu con trai ngọc mà Viêm Cửu Tiêu thấy đêm đó và con hôm nay tập kích hai người các cô là một, mà trong video, y nói muốn “tới gần xem”, có khi nào lúc tới gần đã xảy ra chuyện gì không?
Càng nghĩ càng thấy có khả năng, dù sao đêm đó, Viêm Cửu Tiêu cũng là đi một mình.
Cô vội vàng khoa tay múa chân muốn lấy điện thoại của La Nhận, đem chuyện của nhà họ Viêm và Viêm Cửu Tiêu ra soạn thành một đoạn dài, trong lòng cô lo lắng, liên tiếp đánh sai chữ, không thể không xóa đi viết lại, đương lúc gấp gáp đánh chữ, thân xe chợt dừng lại.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, là một quán ăn bình thường.
La Nhận nói: “Sắp tới bệnh viện rồi, xuống xe ăn chút gì trước đã.”
Lúc này Mộc Đại mới nhận ra bụng mình đói đến cồn cào, cả ngày nay, hết đi đường lại ngâm nước, cô đã quên mất luôn chuyện ăn cơm này rồi.
***
Và quán ngồi xuống, Mộc Đại tiếp tục cắm đầu vào soạn tin nhắn, gọi món đều là La Nhận chọn, soạn xong ngẩng đầu lên, La Nhận không ở đối diện mà đang ra sau cửa bếp, nói gì đó với bà chủ quán.
Chờ anh nói xong qua đây, Mộc Đại vội vàng đưa điện thoại cho anh.
La Nhận lần lượt đọc chữ, vẻ mặt có chút ngưng trọng, lát sau bỏ điện thoại xuống, ngón tay gõ nhẹ lên góc bàn.
Thức ăn được dọn lên, La Nhận nói: “Ăn cơm trước đã.”
Nói chuyện sẽ ảnh hưởng đến sự ngon miệng của cô, chờ cô ăn xong rồi hẵng nói đi.
Món ăn gọi đều là đồ loãng lỏng, nhưng cổ họng Mộc Đại nuốt xuống thực sự rất khó chịu, cứ phải ăn từng miếng từng miếng nhỏ, lúc lúc lại phải uống một ngụm canh kèm theo cho dễ nuốt – rốt cuộc lúc đó cô đã hét kiểu gì vậy nhỉ? Khi đó, bản thân khẩn trương tột độ, giờ nhớ lại, chẳng có chút ấn tượng nào cả, bọn La Nhận sao không quay video lại cho cô xem lại chút nhỉ, ngẫm thấy cũng rất có giá trị kỷ niệm đấy chứ.
Thẳng cho tới khi ăn xong, La Nhận mới mở miệng.
“Thi thể của cha Một Vạn Ba, mẹ cậu ta và cả lão tộc trường, về sau đều vớt lên được, nói cách khác thì nếu quả là con trai ngọc kia tác quái thật thì nó hại người nhưng không…ăn thịt người. Muốn biết Viêm Cửu Tiêu có gặp chuyện không may hay không thì còn phải xuống đáy biển tìm.”
Cho nên, thi thể của Viêm Cửu Tiêu, có thể là ở dưới đáy biển.
Mộc Đại bất giác rùng mình.
Bà chủ quán đi qua, trong tay cầm một hộp đồ ăn nhựa mang đi, Mộc Đại tưởng là bỏ túi mua cho Viêm Hồng Sa, không ngờ bà chủ lại nhìn cô cười: “Cô gái la to đến tắt cả tiếng, là cháu đấy hả?”
Được lắm, đến cả bà chủ quán ăn cũng biết, Mộc Đại trừng mắt liếc La Nhận: Anh thừa tiền đúng không? Đến đài truyền hình trung ương làm một cái quảng cáo đi, nói tôi sợ chết, hô cứu mạng lớn tiếng đến độ giờ không nói được nữa, cảm ơn đã giúp tôi nổi danh.
Bà chủ quán đưa hộp đồ ăn trong tay cho cô: “Trong này là bài thuốc dân gian chỗ chúng tôi, nấm tuyết trộn giấm chua, mỗi ngày cháu ăn một chút, không quá hai ngày là khỏi thôi. Hồi trước có người la gọi ngoài biển, bị hỏng giọng, ăn cái này như cơm bữa vậy.”
Là vậy à, Mộc Đại có chút ngượng ngùng, vội vàng nhận lấy.
***
Lúc đến bệnh viện, trời đã rất khuya, Viêm Hồng Sa còn chưa ngủ, nằm trên giường lật giở một cuốn tạp chí nhỏ bệnh nhân hồi trước nằm đây để lại, chợt thấy Mộc Đại bước vào, mừng rỡ ngồi bật dậy, thật không giống một “bệnh nhân” cần tĩnh dưỡng chút nào.
Cô bày tỏ lòng cảm tạ với Mộc Đại: “Tuy tôi bị chìm suýt chết nhưng tôi vẫn nhớ, khi đó cô đã giữ chặt lấy tôi không buông tay, cảm động chết được, lúc đó tôi đã nghĩ, tôi mà chết mất thì sẽ báo mộng cho nội, bảo nội cho cô thêm tiền.”
Giành được cơ hội sống sót, Viêm Hồng Sa bô bô cả tràng dài, có một chuyện đơn giản mà nói tái nói hồi, hết cảm ơn Mộc Đại lại cảm ơn La Nhận, trọng tâm chính là: Báo đáp! Thêm tiền!
Mộc Đại thầm cảm thấy, không nói chuyện được cũng rất tốt, như vậy cô không cần phải khách khí mà khước từ “Không cần đâu, không cần đâu”, thay vào đó chỉ cần nở nụ cười, giống như cổ vũ Viêm Hồng Sa thêm tiền vậy.
La Nhận đi qua hỏi ý Viêm Hồng Sa, điều kiện của bệnh viện này rất bình thường, lại nặng mùi, Viêm Hồng Sa vừa nghe là có thể rời khỏi, lập tức giơ hai tay lên tán thành, nếu không phải chân còn đau thì chỉ sợ cũng đã giơ lên rồi.
La Nhận phải đi chuẩn bị đôi chút, dặn dò Mộc Đại đừng chạy loạn, lúc dặn dò, Viêm Hồng Sa nhoài người tới cạnh nhìn, La Nhận vừa đi khỏi, cô đã túm lấy Mộc Đại hỏi: “Anh ấy là ai thế, hai người quen nhau à? Khi đó cô nói muốn gọi điện thoại nhờ người tới giúp, chính là gọi cho anh ấy sao?”
Mộc Đại gật đầu.
“Anh ấy có quan hệ gì với cô vậy, người yêu à?”
Cũng chưa tính là vậy, dù sao lần đó cô cũng không nhận lời, sau đó thì…
Sau đó, sau cái đêm hàn huyên đó, rồi tiếp theo lại xảy ra chuyện Sính Đình một lần nữa bị ám, giữa cô và La Nhận, dường như có chút cảm giác không tiến lên thêm, ngược lại còn thụt lùi.
Nhưng, La Nhận đối xử với cô vẫn khác so với những người khác.
Mộc Đại rủ mi mắt xuống, không gật, cũng không lắc.
Viêm Hồng Sa bèn tự đoán: “Cả hai phía đều có hảo cảm với nhau? Còn mơ hồ? Tương tư đơn phương? Đang phát triển?”
Mười phần đúng đến tám chín, cô la lên: “Nguy hiểm thật!”
Nguy hiểm cái gì? Mộc Đại lấy làm khó hiểu.
“Suýt nữa thì tôi đã có ý với anh ta rồi, cô có biết không?” Cô nàng giải thích, “Cô nghĩ xem, anh ấy đẹp trai như vậy, lại còn vừa cứu tôi, hành lý của tôi đều rơi xuống nước cả, không có tiền nằm viện, anh ấy không nói hai lời đã ứng tiền, còn nữa, lúc chích máu cho tôi…”
Lúc chích máu, cô đau dữ dội, nước mắt lưng tròng nhìn cái kim ba cạnh trong tay La Nhận, La Nhận nói với cô: “Quay đầu đi, đừng nhìn.”
Giọng nói rất thấp, không chút nhấp nhô, lại rất bình tĩnh, trong lòng cô chợt khẽ động, ngoan ngoãn quay đầu sang một bên.
Còn may, không tiến thêm bước nào lên con đường lầm lỡ, nhưng chưa yêu đã thất tình, thật khiến người ta không cầm được mà sinh lòng đa cảm, Viêm Hồng Sa ôm ngực: “Tôi muốn nằm một lúc, tôi có hơi đau lòng, phải năm phút nữa mới tỉnh táo lại được.”
Cô tự lẩm bẩm một mình vậy làm Mộc Đại vừa bực mình vừa buồn cười, Viêm Hồng Sa nằm được hơn một phút thì ai oán quay đầu lại nhìn Mộc Đại: “Không được, Mộc Đại, cô giúp tôi xoa dịu cõi lòng một chút, tôi thêm tiền cho cô, được không?”
Mộc Đại trừng mắt, vươn tay ấn đầu Viêm Hồng Sa, bẻ mặt cô nàng quay vào tường.
Viêm Hồng Sa cứng cổ, rầu rĩ nghĩ: Thật đúng là mất cả người lẫn của mà.
Kim ba cạnh dùng để chích máu: