Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 2 - Chương 14




Sau khi Mộc Đại đi ra thì nói một lượt chuyện cần làm với Trịnh Minh Sơn.

Nói tóm lại, chú của Viêm Hồng Sa là Viêm Cửu Tiêu “mất liên lạc” ở thôn Ngũ Châu, lão Viêm không yên lòng, nhưng một là đã cao tuổi, hai là mắt không còn sáng nữa, nên muốn tìm một cô gái võ công kha khá, đi cùng Viêm Hồng Sa.

Lão coi Viêm Hồng Sa làm đời đào bảo vật kế tiếp mà bồi dưỡng, bao nhiêu kinh nghiệm lịch lãm đều truyền hết cho Viêm Hồng Sa, sở dĩ nhất định phải tìm nữ, là vì nghĩ đến chuyện cùng ở cùng đi, khác giới sẽ có điểm bất tiện, hơn nữa, trên đời này mọi ông nội có cháu gái xinh đẹp đều giống nhau, lão Viêm cũng phải đề phòng không cho thằng nhóc xấu xa nào tăm tia Viêm Hồng Sa.

Trịnh Minh Sơn nói: “À, được thôi. Không sao, anh đi đây.”

Y nói đi là đi ngay, Mộc Đại trợn mắt há hốc, phản ứng kịp rồi thì đuổi theo sau như cún con: “Sư huynh, anh đi ngay giờ á? Anh cứ thế bỏ em lại vậy à?”

Trịnh Minh Sơn dừng bước: “Không thì sao? Không phải cô muốn lịch lãm à? Không đem cô ra biển sặc nước thì cô học được bơi chắc?”

“Nhưng mà, Viêm Hồng Sa không có kinh nghiệm gì, em cũng là…gà mờ…”

Trịnh Minh Sơn càng không đếm xỉa: “Cũng chẳng phải là chiến tranh loạn lạc, lang sói chặn đường gì, chính cô cũng đâu phải là chưa từng ra ngoài, mua vé xe, muốn đi đâu thì đến đó, kinh nghiệm ấy hả, cứ đi đi rồi khắc có.”

“Nhưng mà…”

Trịnh Minh Sơn nói: “Bà cô của tôi ơi, cô có còn là người tập võ nữa không thế? Chỉ bằng hai tay đấm này của cô, cái khác anh không dám nói chứ đánh từ đầu đường tới cuối đường cũng khó mà gặp được đối thủ. Viêm Hồng Sa cũng biết mấy chiêu mèo cào mà, sức chiến đấu của hai cô so với với mấy tên khoác ba lô đi phượt với một trăm đồng tiền mạnh hơn nhiều lắm rồi ấy, đi Quảng Tây thôi mà, có gì đâu?”

Mộc Đại không nén được mà thấy sượng mặt: “Vậy…sư huynh, anh tốt xấu gì cũng nên dặn dò em vài câu chứ.”

Giống như người xa quê khi lên đường vậy, không thấy người nhà nói thêm chút gì thì luôn cảm thấy nghi thức chưa đủ.

Trịnh Minh Sơn ồ một tiếng, đang định nói thì đã bị Mộc Đại cảnh giác chặn lời: “Đừng có nói mấy cái chuyện tới nơi rồi thì tìm quán cơm nhà trọ nhà ga các thứ, mấy cái đó em có mộng du cũng biết làm.”

Cái có thể nói lại không cho nói, Trịnh Minh Sơn trầm tư suy nghĩ, sau khi im lặng một lúc, y vươn bàn tay dày dặn ra, rất chi là từ ái mà vỗ đầu Mộc Đại.

“Gặp bất trắc thì tìm cảnh sát, tiêu tiền tiết kiệm chút, gặp được thằng nào tử tế, muốn thịt thì thịt luôn đi.”

Nói xong, xách túi nylon, loẹt xoẹt loẹt xoẹt đi ra ngoài, đầu cũng không buồn ngoảnh lại lấy một cái.

Mộc Dại có chút cảm khái, cái thứ tình nghĩa huynh muội nhạt nhẽo gì thế này, so với mấy thằng cha vô lương tâm bán con gái mình cho địa chủ làm trâu làm ngựa trong xã hội cũ thì có kém bao nhiêu đâu.

***

Thôn Ngũ Châu, Hợp Phố.

Có nên nói một tiếng với La Nhận không nhỉ, Mộc Đại nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định không nói: Tôi đâu có đuổi theo anh, tôi là đi công tác, hai việc khác nhau, gặp được thì gọi, không gặp thì cũng chẳng tha thiết gì.

Có điều, thôn Ngũ Châu chắc là nhỏ lắm nhỉ.

Cô ở lại nhà Viêm Hồng Sa một đêm, nhà họ Viêm toàn theo phong cách cũ cả, nhất là giường, ba mặt vây kín, lúc vào ngủ thì thả màn che xuống, nằm trong đó có cảm giác giống như đang ở trong một cái rương bốn mặt vuông vức vậy.

Mộc Đại không ngủ được, muốn ra ngoài sân một chốc, lúc ra khỏi phòng, thấy trong phòng lão Viêm vẫn còn sáng đèn, bèn lại gần, tiếng nói chuyện liên miên truyền tới, cánh cửa gỗ dán giấy khắc hoa văn chạm rỗng dù tuy đã đóng chặt nhưng vẫn còn những khe thông gió, không mất công sức gì cũng có thể dễ dàng nghe lỏm được.

“Hồng Sa à, ở bên ngoài nhất định phải cẩn thận đấy, bất kể là gặp ai cũng phải phòng bị như phòng kẻ xấu ấy, cẩn thận sống lâu mà.”

“Mộc Đại cũng phải phòng ạ?”

“Người Trịnh Minh Sơn đứng ra bảo đảm, trên lý thuyết thì sẽ không xảy ra vấn đề gì, có điều có phòng bị vẫn tốt hơn…”

Mộc Đại cười nhạt, đến cả nghe lỏm cũng khinh không thèm nghe nốt.

Ông già này, thật đúng là thiếu cảm giác an toàn, có điều cũng đúng, người đào bảo vật có tính bài ngoại, càng nhiều người thì càng phải phân chia nhiều, vậy nên tình nguyện nồi nhỏ xẻng nhỏ mà làm, nhìn ai cũng thành hạng rắp tâm bất lương tính kế nhà mình cả.

Côn Minh cách Hợp Phố 1200 kilômét, đi xe khách ước chừng mất một đêm thêm nửa ngày, vậy nên, hai người các cô đến giữa trưa hôm sau xuất phát.

Hành lý của hai người đều không nhiều lắm, cũng coi như hành trang gọn nhẹ, nhưng tâm trạng thì không giống vậy.

Mộc Đại rất cảnh giác, không ai dạy cô phải làm thế nào, nhưng trách nhiệm sai bảo, vô sự tự thông, tầm mắt gắng hết sức không rời khỏi Viêm Hồng Sa, cũng sẽ vô tình cố ý quan sát người xung quanh, cứ có người tới gần là toàn thân lại căng lên.

Lần đầu tiên làm việc, cô không muốn làm hỏng.

Tâm trạng Viêm Hồng Sa lại rất thoải mái, xem ra những lời truyền dạy kinh nghiệm khẩn thiết mà lão Viêm dặn dò, cô nàng đã hoàn toàn ném ra sau đầu.

À, không đúng, vẫn làm theo một cái.

Phòng bị Mộc Đại.

Đương nhiên, hơn phân nửa là xuất phát từ thù oán cá nhân, một cước Mộc Đại đá cô nàng, cả đêm đó cô nàng đều bị đau đến không ngủ được.

Vừa ra cửa, cô đã ngạo mạn thả túi xuống trước mặt Mộc Đại: “Xách giúp tôi.”

Nói xong, ngẩng cao đầu đi về phía trước, Mộc Đại cũng không nói gì, yên lặng đuổi theo, đi được hơn trăm mét, Viêm Hồng Sa quay lại nhìn, nhất thời nổi cáu: “Sao cô không xách giúp tôi?”

“Tôi là vệ sĩ, không phải gánh thuê Trùng Khánh (*).”

(*) Nguyên văn là 重庆棒棒, chỉ những người kiếm ăn nhờ việc gánh thuê ở vùng núi Lưỡng Giang. Ban đầu, khi Trùng Khánh vẫn còn đang là một thành phố mới phát triển, việc đi lại trên sườn núi vẫn còn khá khó khăn, do vậy mà hình thành nên đoàn thể hành nghề gánh thuê này.

Gánh thuê Trùng Khánh, đợt trước cô tới Trùng Khánh mới thấy lần đầu, vậy mà giờ đã có thể nói nước chảy mây trôi cứ như biết từ nhỏ vậy.

Viêm Hồng Sa không thể làm gì khác, đành chạy về xách túi quay lại, lúc chạy, bụng bị co rút mà đau.

Sau khi lên xe khách, mặt Viêm Hồng Sa tối đen, quyết định không nói chuyện với Mộc Đại nữa, Mộc Đại rất vui lòng được yên tĩnh, tự mình ngả ghế ra sau, học đại sư huynh, nhắm mắt dưỡng thần, xe lắc trái lắc phải, chẳng khác gì đưa nôi.

Viêm Hồng Sa hồi lâu sau mới phát hiện ra Mộc Đại đi ngủ, vô cùng tức giận, phải biết rằng, làm bộ người lạ không quen cũng khá là tốn sức – đi ngủ thì cô phải báo cho tôi một tiếng chứ.

Đến gần tối, xe dừng lại giữa đường để hành khách ăn tối, những quán cơm gần đó đều đã ngồi kín chỗ, Mộc Đại và Viêm Hồng Sa chờ rất lâu mới có chỗ, chọn lấy hai món, còn chưa ăn được mấy miếng, Viêm Hồng Sa đã gọi cô: “Mộc Đại, Mộc Đại!”

Mộc Đại ngẩng đầu lên nhìn, Viêm Hồng Sa tức tối đến mặt mũi đỏ bừng: “Bàn kia có tên háo sắc cứ nhìn tôi.”

Theo hướng nhìn sang, đúng là có thật, loại mặt mũi hạng hai này, chỗ nào cũng đụng phải cả, giống như rau hẹ vậy, cắt một gốc lại mọc một gốc, cũng giống cỏ dại nữa, cứ gió xuân về là lại tái sinh.

Mộc Đại: “Mau ăn cơm đi.”

“Hắn đang nhìn tôi chòng chọc đấy.”

Mộc Đại và cơm: “Nhìn thì nhìn, cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu. Với lại, hắn nhìn thì cô không thể cúi đầu xuống mà ăn, không nhìn hắn sao? Cô không nhìn hắn khắc sẽ không còn thấy ánh mắt hắn nữa.”

Viêm Hồng Sa bị cô chọc tức đến cơm cũng nuốt không trôi: “Sao lại có người như cô vậy nhỉ, một chút thú vị cũng không có là sao?”



Suốt đêm không ai nói với ai câu nào.

Sáng hôm sau tới Hợp Phố, mất khoảng hai tiếng loanh quanh trong trấn, Mộc Đại tìm những người khác nhau hỏi đường, đều nói là phải bắt xe bus của trấn, tới “Hai Gốc Cây” thì xuống xe rồi hỏi tiếp.

Xe bus trấn tới Hai Gốc Cây thì dừng lại, thả Mộc Đại và Viêm Hồng Sa ở đó rồi phun khói đi mất.

Viêm Hồng Sa gào rít: “Hai Gốc Cây có đúng hai gốc cây là sao, đến cả cái cột bến xe cũng không có!”

Mộc Đại cũng rất kinh ngạc, nhưng trước mặt Viêm Hồng Sa, cô đành nhịn xuống, dù sao cũng phải thể hiện là người lão luyện thành thục một chút.

Đồng thời, cô bắt đầu hơi lo lắng, hiển nhiên, cả hai đều đã đánh giá sai về khả năng tiếp đãi khách du lịch của khu vực phụ cận thôn Ngũ Châu, chỗ này có vẻ như chẳng có cái nhà trọ nào cả.

Cô dẫn Viêm Hồng Sa đến thôn gần nhất hỏi thăm, câu trả lời khiến cô cảm thấy có gì đó không ổn.

“Thôn Ngũ Châu? Bỏ hoang lâu rồi, đi đường bờ biển bên kia tiện hơn mà, sao các cô lại đi từ đường này vậy? Chỗ này không có xe đâu, đi cũng phải mất một, hai tiếng đó.”

Mộc Đại lấy làm lạ, sao lại bỏ hoang?

Người ta giải thích với cô, kiếm không ra tiền nên lục tục dọn đi.

Mộc Đại bàn bạc với Viêm Hồn Sa một chút, hai người đều quyết định tiếp tục đi vào trong, dù sao cũng đã đến đây rồi, hơn nữa, thời gian vẫn còn sớm, dù tới thôn Ngũ Châu không thu hoạch được gì thì cũng có thể trở về trước khi trời tối.

Người hảo tâm trong thôn tìm máy kéo, đưa họ đi một đoạn.

Mộc Đại ngồi trên máy kéo bị lắc đến thất điên bát đảo, vẫn không quên hỏi thăm chú lái xe: “Hai ngày nay có người ngoài tới không ạ? Đi xe việt dã màu đen ấy ạ?”

Câu trả lời là không có, xem ra đám La Nhận không đi đường này, Mộc Đại hơi thất vọng, quay đầu sang xem Viêm Hồng Sa thế nào, cô nàng lại vui vẻ, đến cả chuyện bất hòa với Mộc Đại cũng quên sạch: “Đây là lần đầu tiên tôi đi máy kéo đó.”

“Cô không lo lắng cho chú cô à?”

Viêm Hồng Sa nghĩ ngợi một chốc: “Có chút, nhưng thực ra bình thường chú tôi cũng hay ra ngoài, cũng lâu rồi không liên lạc với gia đình. Nếu không phải…”

Nếu không phải có giấc mơ kia, và cả cuộc điện thoại không đầu không đuôi, bắt máy chỉ nghe thấy tiếng sóng biển, mà rất nhanh sau đó máy cũng hết pin ngắt kết nối.

***

Máy kéo đưa hai người tới một gò đất, chú lái xe ra dấu hướng dẫn họ qua gò đất, đi men theo gờ đá ngầm ven biển về phía Đông, thôn Ngũ Châu rất dễ nhận biết, bởi trong thôn không có người, nếu vẫn không tìm ra thì kiếm từ đường là được.

A, từ đường, mười con thú nhỏ trên giác tích, tiên nhân chỉ lối, không thể nào nhận sai được.

Trèo qua gò đất, lại đi thêm một đoạn là đến ven biển, biển bên đây tương đối phẳng lặng, cát trên bãi biển cũng rất mịn, Viêm Hồng Sa cởi giày xách trong tay, men theo bãi biển đi về phía trước, lưu lại phía sau một chuỗi dấu chân dài nhàn nhạt.

Muốn bắt chuyện với Mộc Đại cho vui, chợt nhớ tới một cước bị cô đạp, ý nghĩ trong đầu nhất thời bay biến.

Đi thêm một đoạn nữa, cô phấn khích reo lên: “Thuyền! Thuyền kìa!”

Trên bờ biển, trên dải đất sát gờ đá ngầm xây một cây cầu vọng hải (*) ngắn, tuổi đời hẳn là khá lớn, phần lớn nhịp cầu đã mục nát, nhưng dưới trụ cầu lại buộc vài sợi dây thép nối với vài con thuyền mò ngọc chỏng chơ đang nhấp nhô lên xuống theo mặt nước.

Viêm Hồng Sa chạy qua, ánh mắt Mộc Đại lại bị thứ khác thu hút.

Cách đó không xa, cách bãi cát một đoạn, có vết bánh xe hằn lên, xem ra là muốn xuống bãi cát nhưng giữa chừng lại thay đổi ý định, đánh tay lái vòng lên.

Mộc Đại giơ tay lên che trên mắt, nhìn lên một chỗ cao phía xa, hình như, có dáng dấp thôn làng thì phải.

Khóe môi cô bất giác nhoẻn cười.

Viêm Hồng Sa loạng choạng đứng trên một chiếc thuyền, cũng không biết cô tìm đâu ra được mái chèo mà bang bang bang đập loạn bên mạn thuyền, vui sướng gọi: “Mộc Đại, thuyền này không bị rò nước đâu.”

Mộc Đại kêu cô: “Vào thôn xem trước đã.”

Viêm Hồng Sa ôm mái chèo không chịu buông tay: “Chèo thuyền đi một vòng xem sao đã, chú tôi khi đó là quay trai ngọc trên bờ cát, biết đâu chú ấy để lại gì đó trên bờ biển thì sao?”

Thực sự là lắm lý lắm sự, nói trắng ra là muốn chèo thuyền đi – cứ coi như Viêm Cửu Tiêu có thực sự để lại gì đó trên bờ biển thì đó cũng là trên bờ cát, dù thế nào cũng không thể là ở trong biển được.

Mộc Đại đứng nguyên tại chỗ.

Viêm Hồng Sa cũng không để ý đến cô, tự mình tháo dây thép buộc thuyền, tiếp đó chẳng có kỹ thuật gì mà chèo thuyền.

Lúc thì bên phải chốc lại bên trái, cũng không biết là mái chèo có tác dụng hay là lực tác động của dòng nước mà con thuyền thực sự bắt đầu lắc lư di động.

Cô nàng “ha ha ha” cười, kiểu cười đúng chuẩn gắn mác Viêm Hồng Sa, cười một tiếng lại dừng một chút, cười xong ba tiếng thì nói: “Cô không phải là vệ sĩ sao? Giờ tôi muốn chèo thuyền, sao cô còn không chịu lên theo tôi.”

Mộc Đại không hé răng.

Biển rất lặng, sóng rất nhẹ, sẽ không xảy ra chuyện gì, con thuyền khá vững, xem ra cũng sẽ không bị rò nước, vậy nên, tuy cô không biết bơi, nhưng cũng không thể để Viêm Hồng Sa coi thường được.

Cô thầm tính khoảng cách từ bờ ra thuyền nhỏ.

Viêm Hồng Sa khua chèo rất ra sức, cô thực ra cũng không phải là quá muốn chèo thuyền, chỉ là lấy cớ làm việc tư, trong lòng rất mong Mộc Đại không lên được thuyền: “Bảo cô xách đồ cô không chịu xách, bảo cô giúp đỡ dạy bọn lưu manh một trận cô cũng không bằng lòng, giờ tôi rời bến cô cũng không chịu theo, hỏi ông trời thử xem, có vệ sĩ nào như vậy không? Có đáng trừ tiền không hả?”

Trời cao biển rộng, Mộc Đại lại cách xa nên không làm gì được cô nàng, Viêm Hồng Sa cứ thế khoa chân múa tay, giọng cũng vọt lên một quãng tám: “Cô nói xem! Có đáng trừ tiền không hả?”

Lời còn chưa dứt, Mộc Đại đã lui ra sau mấy bước, bất chợt phát lực chạy nhanh, Viêm Hồng Sa còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trước mắt đột nhiên hoa lên, cô thấy Mộc Đại đạp lên tảng đá ngầm cách biển xa nhất mượn lực, thân mình như chim én giang cánh vọt qua.

Cô có thể vọt thẳng lên thuyền được sao? Không thể nào.

Đúng là không thể nào, được một nửa, thân mình đã rơi xuống, nhưng Mộc Đại trên mặt biển đạp chân xuống, điểm nhẹ một cái, trong nháy mắt lại đề khí nhảy lên, giây tiếp theo, thân thuyền tròng trành, Mộc Đại đã lên tới.

Viêm Hồng Sa buông mái chèo, nhìn Mộc Đại cười khô khan: “Cô cô…còn biết thủy thượng phiêu nữa à?”

Mộc Đại ngồi xếp bằng xuống đầu thuyền, vô thức thu cái chân ướt dịch vào trong, không phải là thủy thượng phiêu, lúc đó đã bước nửa bước xuống nước rồi, cũng may căn cơ khinh công không tệ, tính toán khoảng cách chính xác, thế nên vừa rơi xuống là lại bật lên được, vẫn có thể khiến Viêm Hồng Sa không dám lắm miệng.

Cô cụp mắt, không nóng không lạnh nói: “Chèo tiếp đi.”

Viêm Hồng Sa tỏ ra tức giận, tự cảm thấy không còn gì thú vị: “Vậy về thôi.”

Cô khua chèo quay về phía bờ, phỏng chừng do lực đạo không đúng, mặt cô đỏ lên vì dùng sức, thuyền lắc trái lắc phải, ngược lại còn càng lúc càng cách xa bờ.

Mộc Đại cũng hơi hoảng: Khoảng cách này, cô dù chim én vượt nước thêm lần nữa cũng không thể quay lại.

Viêm Hồng Sa cũng phát tức, không rõ là tức Mộc Đại hay tức mái chèo, lúc vung mạnh mái chèo, gắng hết sức khua xuống, lại bị tuột mất một bên, mái chèo tùm một tiếng rơi xuống nước.

Cô vội vàng bám lấy thành thuyền vươn người ra với, chỉ thiếu chút nữa là bắt được, nào ngờ sóng chợt nhô lên, mái chèo nháy mắt đã dạt ra xa.

Viêm Hồng Sa lại không hoảng chút nào: “Một Đại, cô biết thủy thượng phiêu, đi lấy lại mái chèo đi.”

Mộc Đại suýt nữa bị cô nàng chọc giận: “Tôi thế không gọi là thủy thượng phiêu mà là mượn đà, đề khí, lấy khinh công làm đà, trên nước có thể lướt được xa hơn người khác. Ở đây nước sâu, tôi sẽ không vì một cái mái chèo bỏ đi mà đạp nước đâu.”

Dòng nước nhấp nhô lên xuống, con thuyền cũng đẩy đung đưa qua lại, xung quanh rất yên tĩnh, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mặt trời chói lóa, nhìn trái nhìn phải đều không thấy bờ đâu, con thuyền hệt như một chiếc lá không cành bám víu.

Lúc này Viêm Hồng Sa bắt đầu thấy sợ: “Mộc Đại, chúng ta phải làm sao đây?”

Mộc Đại nói: “Còn làm sao được nữa, cứ trôi nổi vậy đi, nói không chừng chú cô đang đẩy thuyền tiến lên giúp chúng ta đó. Có khi đẩy đến Philippines cũng nên, người ta tưởng chúng ta là gián điệp, đoàng đoàng nã hai phát súng, xong!”

Viêm Hồng Sa chỉ thiếu điều bật khóc: “Tôi muốn về nhà.”

Mộc Đại liếc cô nàng: “Giờ cô mới chịu đàng hoàng hả? Không phải cô muốn chèo thuyền sao?”

Viêm Hồng Sa nức nở lắc đầu: “Không chèo nữa.”

Nhìn đến là tội nghiệp, mắt đỏ lên như mắt thỏ vậy, Mộc Đại không dọa cô nữa: “Nếu vậy thì để tôi nghĩ cách.”

Cô lấy điện thoại ra.

Còn may, sóng dù không đầy vạch nhưng vẫn đủ để gọi điện, Mộc Đại mở danh bạ, tìm tên La Nhận.

Đây không phải là mình chủ động muốn tìm anh, mà là giang hồ cứu gấp nha.

Cô thò ngón tay, ấn quay số.

Cùng lúc đó, thân thuyền chợt động mạnh một cái.

Như thể có thứ gì đó, ở dưới nước, đột nhiên va mạnh vào thuyền họ.

Mộc Đại sững lại, cách lớp áo cũng có thể cảm nhận được lông tóc trên tay đang sởn hết cả lên.

Viêm Hồng Sa cũng choáng váng, không tự chủ được mà nép tới gần Mộc Đại, giọng hạ xuống như đang thì thầm: “Mộc…Đại, cô thấy sao?”

Giọng Mộc Đại cũng thấp đến không thể thấp hơn: “Đừng…đừng nói gì cả.”

Cơ mà, không nói thì sẽ không có chuyện gì xảy ra sao?

Khoảng thời gian tiếp đó, không biết là một phút hay là ba mươi giây, dường như là cả một thế kỷ vậy, yên lặng hơn bất cứ lúc nào trong dĩ vãng, Mộc Đại và Viêm Hồng Sa miễn cưỡng cười với nhau, trong lòng cầu may: Không sao chứ?

Điện thoại nối thông, giọng La Nhận truyền đến: “Alo? Mộc Đại?”

Gần như cùng thời khắc đó, đáy thuyền vọng đùng một tiếng đụng mạnh, con thuyền nhỏ bị đụng cơ hồ bắn lên khỏi mặt nước, da đầu Mộc Đại tê rần, hét vào điện thoại như sắp toi đời: “Cứu mạng cứu mạng cứu mạng, trên biển, tôi không biết bơi…”

Lại một tiếng va chạm nặng nề, đầu thuyền vênh lên, Mộc Đại còn chưa kịp nói với La Nhận mình ở đâu, thân thể chợt rơi xuống, nước biển ùa lên trước mặt, nháy mắt che đi mây trắng trôi trên nền trời xanh.