Bẫy Người Về Dinh

Chương 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuổi ông cụ Thẩm đã cao nên sau khi nhận được lời mừng thọ từ con cháu và các khách mời thì trở về nghỉ ngơi, để người nhà đón tiếp khách quý.

Yến tiệc náo nhiệt linh đình, Tần Xu xụi lơ ngồi xuống bàn, lườm Thẩm Cố được hàng tá người vây quanh. Từ lúc cô ngồi ở chỗ này, chỉ trong 20 phút ngắn ngủi đã có năm người đàn ông trung niên dẫn em gái hoặc con gái đến đích thân giới thiệu cho Thẩm Cố, ba cô gái giả vờ hững hờ lướt qua, muốn thu hút ánh nhìn của anh.

Đúng là “hot dog”.

Tần Xu phiền muộn cúi đầu nhấp một ngụm rượu vang đỏ.

– Sao? Khi nãy đi vệ sinh ở tầng hai có ngã vào Thẩm Cố không? – Phó Tư Dư mặc chiếc váy ngắn xanh biếc ngồi xuống bên cạnh, nôn nóng hỏi Tần Xu. tình hình.

Tần Xu ỉu xìu ừ một tiếng.

Phó Tư Dư ghé lại gần, thấp giọng nói: “Vậy hai người có nói gì không?”.

Nhớ đến thái độ phớt lờ mình của người đàn ông lúc đó, Tần Xu điên người nghiến răng nghiến lợi, phát cáu: “Anh ta là đồ não phẳng”.

Phó Tư Dư tò mò nhìn Tần Xu, Tần Xu tựa vào lưng ghế, mệt mỏi kể giản lược một lần.

– Nếu dụ dỗ anh ta thì thà dụ cái đầu gối còn hơn – Ít ra đầu gối sẽ không sải chân tránh né cô.

Phó Tư Dư an ủi: “Nhà họ Thẩm ai cũng vậy hết á, mặt lạnh di truyền, cậu xem từ ông nội chồng đến chú Thẩm như tảng băng trôi vậy mà, không dễ tiếp cận chút nào. Nhưng không phải đàn ông nhà đó đều rất cưng chiều vợ sao, cậu nghe ai nói quá bao giờ chưa? Một vài anh thoạt nhìn lạnh lùng, khó theo, có điều chỉ cần anh ta ngoảnh mắt một cái là cậu hiểu một điều ngay: Mạng của anh ta phải nằm trong tay cậu.

– Mình không thèm mạng anh ta, mình chỉ cần trạng thái “Đã kết hôn” của anh ta thôi.

Phó Tư Dư trìu mến nhìn Tần Xu: “Anh ta sống hay chết là do cậu định đoạt, việc gì cậu phải sợ anh ta không cưới cậu chứ? Đến lúc đó không chừng cậu sẽ nói… Từ từ, đậu hũ còn nóng[1]“.

[1 – Bấm vào đây để xem chú thích]

Tần Xu nhếch mép: “Đậu hũ nóng hả? Mình chạy đến thấy đồ ăn nguội cả rồi”.

Tần Xu đã cưa cẩm Thẩm Cố dưới sự thúc giục của gia đình hơn hai tháng nay, vô số lần ngẫu nhiên gặp mặt, hỏi han, ân cần chỉ toàn nhận thất bại – rất thất bại – đại bại.

– Thôi bỏ đi, thật sự không được đâu, mình sẽ cưới người khác.

Hiện tại tuy nhà họ Tần thiếu hụt nguồn vốn nhưng dù gì nền móng cũng vững chắc, nếu thu hút đủ kinh phí đầu tư lần này, khống chế được dư luận, vượt qua cửa ải gian nan này thì sẽ lấy lại ánh hào quang thuở xưa.

Tần Xu là thuyền quyên nức tiếng nhất giới thượng lưu Nam Thành[2], vô số cậu chủ giàu có muốn gửi gắm trái tim cho Tần Xu, chẳng qua từ trước tới giờ cô vẫn kinh thường bọn họ.

[2 – Bấm vào đây để xem chú thích]

Lần này nhà họ Tần lâm vào khủng hoảng, một vài thành viên họ Tần đề xuất đưa Tần Xu sang nhà họ Thẩm cầu cứu.

Trải qua thời gian lựa chọn và nghiên cứu tỉ mỉ, cuối cùng người đính ước từ nhỏ – Thẩm Cố – là vượt trội hơn cả.

Đàn ông nhà thông gia nổi tiếng là chiều chuộng vợ mình, đàn ông lắm tiền đèo bòng đôi ba cô là chuyện thường tình, song chưa ai bắt gặp người nhà này tòm tèm bên ngoài bao giờ. Hơn nữa bà cụ Thẩm quá cố rất quý mến Tần Xu, ông cụ yêu bà nhà nên cũng rất thích cô. Với mối quan hệ này, mặc dù Tần Xu từng phủi bỏ hôn sự với Thẩm Cố thì nhà họ Thẩm chẳng thể khi dể cháu dâu mới.

Chẳng qua là chọn con trai một gia tộc khác thôi mà, với cái gật đầu của gia đình Tần Xu thì mọi chuyện dễ như bỡn, còn nếu là chú rể trong mơ Thẩm Cố thì phải được anh đồng ý.

Bậc cha chú hai nhà Tần – Thẩm hết sức hy vọng Tần Xu và Thẩm Cố có thể tốt đẹp như xưa. Tuy nhiên ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên, nếu Thẩm Cố không vượt qua chướng ngại Tần Xu từ hôn trước đây thì sẽ không đồng ý cưới con bé. Để bảo vệ tập đoàn, nhà họ Thẩm đành phải tính kế sách tiếp theo.

Ông cụ Tần hiện nằm viện còn chưa biết chuyện gia đình khủng hoảng, nếu tập đoàn thật sự phá sản, sợ rằng ông nội Tần Xu không thể trụ nổi.

Phó Tư Dư nghe Tần Xu buông xuôi như thế thì phản đối: “Kết hôn là chuyện cả đời, cậu không thể quyết định qua loa vậy được. Những đối tượng còn lại người thì trăng hoa, kẻ thì béo phệ, không một ai đáng tin hết. Không được, mình tuyệt đối không cho phép cậu mặc bản thân cưới mấy thứ đó”.

– Nhưng Thẩm Cố đã không muốn thì mình không thể nắm đầu kéo anh ta ra Cục Dân chính được.

Phó Tư Dư im lặng một lát rồi nói: “Cậu bảo khi nãy chạm mặt Thẩm Cố ở hành lang trước nhà vệ sinh, Thẩm Cố đang đi về phía đó sao?”.

Tần Xu thản nhiên: “Đúng thế, sao vậy?”.

– Thế thì không đúng – Phó Tư Dư nắm cánh tay Tần Xu, nghiêm túc phân tích. “Mình thấy Thẩm Cố đi vệ sinh mới nhắn tin cho cậu, lúc đó cậu còn ở trong vườn hoa. Thời gian để cậu đến nơi thì Thẩm Cố đã có thể đi vệ sinh xong rồi, làm sao lại đứng sau cậu chứ?”.

Tần Xu sửng sốt: “Ý cậu là….”.

– Rõ ràng là Thẩm Cố đã đi ra, sau đó thấy cậu đi về phía này nên cố ý quay về giả bộ tình cờ gặp.

Tần Xu phản bác: “Không thể nào, cậu ảo tưởng rồi”

Phó Tư Dư: “Sao không, nếu không phải thì cậu giải thích lý do anh ta ở trong toilet lâu như vậy đi?”.

Tần Xu cạn lời, sau khi Phó Tư Dư giảng giải về khả năng này, cô bỗng cảm thấy có vài điểm hợp lý.

Thẩm Cố thật sự thấy cô ở đầu bên kia nên cố ý bước tới đấy chứ?

Suy nghĩ này chợt lóe, nghĩ đến biểu cảm Thẩm Cố không thèm nhìn mình lấy một cái, cô dửng dưng trả lời: “Có thể anh ta mót quá, bị tiêu chảy nên phải vào hai lần đó”.

Phó Tư Dư: ….

– Vậy cậu định bỏ cuộc giữa chừng, gả cho một tên xấu quắc, đã thế còn thường xuyên cặp kè? Sau này nếu cậu sinh con, đứa nhỏ phải thừa hưởng bộ gen kém cỏi mà không biểu hiện được một phần trăm nhan sắc trội của mẹ nó thì sao đây?

Mặt Tần Xu khẽ biến sắc.

– Cậu có thể chịu cảnh ngày ngày ăn chung mâm, nằm ngủ cạnh một thằng cha ma chê quỷ hờn không?

Tần Xu đã vỡ nát tự lúc nào, không luyến tiếc gì cuộc đời: “Thôi mà cậu đừng nói nữa”.

Tần Xu là kiểu người chọn mặt gửi lòng, với tư cách là chị em thân mật của cô, Phó Tư Dư biết câu mình vừa hỏi chính là nút tắt nguồn Tần Xu, cậu ấy nhất định sẽ không chịu nổi.

Tần Xu nhướng mắt về phía Thẩm Cố, tên đó đang đứng nói chuyện với một người đàn ông thấp hơn mình nửa cái đầu. Anh khẽ mím môi mỏng, tay giữ chiếc ly có chân, mỗi cử chỉ đều toát lên phong thái điềm tĩnh tao nhã. Người đàn ông trước mặt dường như đã nói xong, Thẩm Cố hơi cúi đầu, chạm ly với ông ấy.

Tần Xu không nghe được hai người nói gì, nhưng xem bộ dạng người đàn ông mặt đỏ bừng đang cười ha hả kia thì không khó đoán, hẳn là bọn họ đã thương lượng hợp đồng thành công.

Chắc Tần Xu nhìn rất tập trung, Thẩm Cố cảm nhận được ánh mắt vụng trộm ánh mắt thờ ơ quét sang. Dưới ánh đèn xanh vàng rực rỡ, đôi đồng tử nâu nhạt như một biển sao trời sâu thẳm ngời sáng khó đến gần.

Tầm mắt Thẩm Cố dừng trên người Tần Xu chưa tới nửa giây, anh đã xoay đi chỗ khác.

Gần như Tần Xu đã bị ánh mắt này thổi bùng lửa giận trong lòng, bên tai là giọng Phó Tư Dư lải nhải không ngừng: “Chẳng lẽ cậu sẽ chịu thua vậy hả? Đây đâu phải style của cậu?”.

Bây giờ phải thừa nhận thất bại, bỏ dở nửa chừng, buông tha cho Thẩm Cố, chọn bừa trong số đeo bám mình vì thèm khát sắc đẹp để kết hôn, nhớ mãi không quên cảm giác nhục nhã vì quyến rũ Thẩm Cố không thành đến tận cuối đời sao?

Đương nhiên, làm gì có chuyện.

Trong từ điển của Tần Xu cô không có hai chữ chịu thua.

Đạn đã lên nòng thì không thể thu hồi được nữa, nếu cuộc đời đã ném cho bạn một người đàn ông thì hãy vấp vào anh ta rồi quay điên cuồng trên mặt đất thôi.

Tần Xu siết chặt nắm đấm, mắt nhìn Thẩm Cố đăm đăm, khóe môi nhẹ cong lên: “Mình nhất định sẽ tóm được anh ta, dù cho anh ta có xuống tóc thành hòa thượng thì kiếp này mình cũng sẽ kéo anh ta về chìm đắm trong hồng trần”

Phó Tư Dư bị nụ cười nham hiểm của Tần Xu ướp lạnh sống lưng, đôi mắt dõi theo Thẩm Cố kia không khác gì yêu quái động bàn tơ thèm thuồng ăn thịt Đường Tăng. Lo rằng vì quyết theo đến cùng nên cô sẽ bày ra những chuyện điên rồ không tưởng, Phó Tư Dư trầm ngâm: “Nếu thật sự không được… Hay thôi đi, mình còn chút vốn, mình có thể….  ”.

Chưa dứt lời đã bị Tần Xu cắt ngang: “Không được cũng phải được, mình đi đây”.

Phó Tư Dư ngừng một chút, vỗ vỗ bả vai cô động viên: “Cố lên”.

– À đúng rồi, tặng cậu món này.

Phó Tư Dư lấy trong túi xách một chùm chìa khóa đưa Tần Xu, Tần Xu nhận rồi hỏi: “Chìa khóa gì thế?”.

– Của căn nhà mình ngay trung tâm thành phố đó, không phải hai ngày trước cậu bảo sắp bán nhà cũ và phải thuê nhà khác sao? Đúng lúc mình còn một căn bỏ trống mấy năm, hôm qua rảnh rỗi không làm gì nên đã ghé qua và phát hiện một niềm vui bất ngờ”.

Nhà họ Tần đang cần tiền gấp, một số bất động sản do Tần Xu đứng tên đã lần lượt được rao bán, căn còn lại cũng tìm được người mua, cuối tuần này sẽ giao nhà.

Tần Xu nhướng mắt: “Niềm vui bất ngờ gì?”.

Phó Tư Dư thần bí: “Đợi cậu dọn sang rồi biết”.

Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, Tần Xu không về nhà họ Tần với mẹ mà về nhà riêng, nhưng nhanh thôi, nơi này sẽ chẳng còn thuộc về cô nữa.

Trước khi ngủ, Tần Xu mở trang web bán đồ cũ trên điện thoại, thấy mục thông báo đặt hàng có vài đơn mới, cô vào phòng quần áo tìm và đóng gói túi và quần áo được chọn, sẵn sàng để bên chuyển phát đến tận nhà mang chúng đi.

Hầu hết các ngăn tủ trong phòng quần áo đã trống phân nửa, những chiếc túi xách xa xỉ còn lại cũng được Tần Xu rao bán trên web. Khi Tần Xu mua cả dãy túi không chớp mắt cũng không thể ngờ có ngày mình nghèo túng bán túi xách sống qua ngày.

Buổi tối Tần Xu ngủ không yên giấc, vài giấc mơ lặp đi lặp lại tan biến ngay buổi sáng, chỉ loáng thoáng cảm nhận không gì tốt đẹp.

Vừa mở điện thoại lên, tin nhắn Phó Tư Dư gửi, cậu ấy hỏi khi nào cô chuyển nhà, có cần giúp gì không.

Ban đầu Tần Xu dự kiến sẽ đến văn phòng trước, cuối tuần mới chuyển nhà. Thấy tin nhắn của Phó Tư Dư, ngẫm một chút thì mấy ngày tiếp theo khách hàng sẽ thường xuyên ghé thăm, ở lại đây sẽ không tiện nên quyết định chuyển đi.

Việc chuyển nhà chỉ cần tìm công ty phụ trách là xong, Tần Xu không cần Phó Tư Dư giúp, tự mình liên hệ một chiếc xe tải chở đồ đạc này nọ.

Phó Tư Dư rộng rãi giao cho Tần Xu một ngôi nhà hướng biển tọa lạc ngay trung tâm thành phố, một căn hộ Duplex[3] với tổng diện tích 760 m2, so với nhà cũ của Tần Xu thì gần như rộng gấp đôi.

[3 – Bấm vào đây để xem chú thích]

[3]

Tần Xu thu dọn ổn thỏa, ngồi trên sô pha gọi video cho Phó Tư Dư.

Phó Tư Dư bắt máy rất nhanh: “Thế nào, nhà vừa ý cậu không?”.

Tần Xu cười tủm tỉm: “Đương nhiên mình hài lòng với nhà của cậu nhưng cậu không thấy căn này hơi lớn sao?”. Tần Xu tham quan một vòng, phát hiện trên tầng hai còn hai phòng em bé đã được sửa sang. Rõ ràng một điều căn nhà này không dành cho gia chủ độc thân.

Phó Tư Dư gật đầu: “Một mình cậu ở đúng là trống thật, mình còn một căn 300m2 nữa, ban đầu mình định đưa cậu căn đó nhưng sau này mình phát hiện ở đây đang cất giấu một kho báu bất ngờ. Suy cho cùng nơi đây thích hợp với cậu hơn”.

Phó Tư Dư năm lần bảy lượt nhấn mạnh căn nhà chứa đựng một thứ kinh ngạc, Tần Xu hiếu kỳ: “Cậu nói thẳng đi, cuối cùng là niềm vui bí ẩn nào vậy?”. Tần Xu nghĩ nát óc cũng không biết căn nhà này cất giấu cái gì.

Cuối cùng Tần Xu không cạy được miệng Phó Tư Dư, Phó Tư Dư nói để Tần Xu tận tay khám phá nó, chẳng lẽ Phó Tư Dư giữ kín món quà cho mình ở chỗ nào?

Kết thúc video call với Phó Tư Dư, Tần Xu lướt qua tất cả các phòng cũng không phát hiện điểm kì diệu nào.

Bận rộn suốt một ngà, Tần Xu hơi đói, cô mở ứng dụng đặt món, nhàn rỗi lướt điện thoại đợi đồ ăn tới.

Nghĩ đến hôm nay chưa chứng tỏ sự tồn tại của mình trong cuộc đời Thẩm Cố, Tần Xu mở máy ảnh điện thoại chụp một góc ăn tiền nhất.

Trong tấm ảnh, Tần Xu mặc một chiếc váy hai dây màu đen, đôi chân thon dài cân xứng xếp trên ghế sô pha. Làn da trắng muốt, dưới bờ mi dày cong là đôi mắt biết cười đầy ắp mong đợi, khóe môi cong cong như chứa đựng muôn vàn tình ý khiến trái tim người ta rung từng hồi.

Tần Xu hài lòng nhan sắc có độ pixel cao, đăng lên chế độ chỉ mình Thẩm Cố.

Kèm theo một đoạn trạng thái.

[Em nhớ anh, người yêu hỡi, hy vọng mỗi ngày mai này đều có anh]

Chính Tần Xu còn không chịu nổi mấy lời buồn nôn kinh tởm này, trong hai tháng qua, mỗi ngày Tần Xu kiên trì đăng tin chế độ “chỉ mình Thẩm Cố”, đồng thời gửi một tin nhắn Wechat cho anh.

[Tần Xu: Tổng giám đốc Thẩm, anh ăn tối chưa?]

Gửi tin nhắn xong, Tần Xu lẳng lặng đợi mười phút, không ngoài dự đoán, quả nhiên là Thẩm Cố sẽ không thèm trả lời câu hỏi nhàm chán này rồi.

Tuy đã sớm quen thái độ Thẩm Cố lạnh như tiền nhưng hai tháng theo đuổi vẫn giậm chân tại chỗ khiến Tần Xu áp lực, mặc dù nói cọc đi tìm trâu dễ như kim xuyên thủng giấy[4] một phát nhưng tờ giấy Thẩm Cố này còn dày hơn Vạn lý trường thành.

[4 – Bấm vào đây để xem chú thích]

Ai đó gọi đến, là người giao thức ăn, khu dân cư này không cho shipper vào, phiền cô ra ngoài cổng nhận hàng.

Tần Xu mang giày xuống tầng lấy thức ăn, mới bước ra khỏi thang máy thì thấy một bóng người quen thuộc hơi cúi đầu đang chuẩn bị nhập mật mã vào nhà.

Ngạc nhiên qua đi, trong giây lát Tần Xu hiểu niềm vui bất ngờ Phó Tư Dư đề cập là gì, hai mắt sáng rỡ.

Thẩm Cố ngay sát vách.

Đây đúng là món quà trời ban, Phó Tư Dư đúng là sứ giả thượng đề phái đến giúp cô.

Cảm giác ai nhìn phía sau, Thẩm Cố quay lại, vừa vặn đối diện với Tần Xu.

Người đàn ông mím bờ môi mỏng, nhìn Tần Xu đầy săm soi.

Tần Xu tay cầm thức ăn, một tay vuốt tóc, môi cong cong tươi cười: “Tổng giám đốc Thẩm, khéo thế, anh cũng ở đây sao?”.

Thẩm Cố nhìn chằm chằm tấm váy trên người Tần Xu, đôi mắt lướt qua hai chân trắng nuột nà. Nhớ đến tấm ảnh được đăng tải kia, lông mày Thẩm Cố nhíu lại, biểu cảm lạnh nhạt thường ngày phảng phất thêm chút hờn mát: “Tôi vẫn luôn ở đây”.

Không biết có phải ảo giác không, Tần Xu bỗng cảm giác những lời này giận cô vì ngay cả nơi anh ta ở cô cũng không hề biết.

Tần Xu “Ồ” một tiếng, tâm trí chưa hồi phục khỏi niềm vui làm hàng xóm, thuận miệng khách sáo một câu: “Hôm nay tôi vừa dọn tới, từ nay về sau mong anh giúp đỡ nhiều hơn”.

Căn cứ về sự hiểu biết của Tần Xu về Thẩm Cố, hẳn anh ta sẽ không đáp lại lời xã giao này của mình. Đang chắc mẩm Thẩm Cố sẽ tẻ ngắt quay đi, anh đột ngột hạ mắt bước đến trước mặt Tần Xu, nhìn cô trịch thượng.

Bỗng dưng người đàn ông dừng ngay trước mắt làm Tần Xu lập tức luống cuống, mùi hương đặc trưng thuộc về người ấy quanh quẩn chóp mũi, thân hình cao lớn chắn trước mặt khiến Tần Xu hoảng loạn, bị khống chế.

Cô cố nén cảm giác muốn chạy trốn, giả vờ bình tĩnh ngẩng cao đầu, dùng đôi mắt phong tình bắn tín hiệu với Thẩm Cố.

Một bầu không khí không nói nên lời cuốn lấy hai người, Thẩm Cố hơi cúi đầu, mắt dán chặt vào mặt Tần Xu, lời nói ngập tràn ẩn ý: “Cô muốn tôi giúp đỡ cô thế nào?”.
Tần Xu: Đúng là một niềm vui bất ngờ đó!!

Thẩm Cố: Mọi người cứ ngồi tại nhà, vợ sẽ được đưa đến tận cửa.
*: Đặt theo webdrama EXO next door