Bẫy Người Về Dinh

Chương 18




– Em chắc chắn muốn nghe đáp án sau ba phút không?

Tần Xu nghe ra giọng điệu cảnh cáo, câu trả lời của ba phút chắc chắn chẳng hay ho gì, cô hèn nhát rụt tay lại: “Em không hối, anh muốn suy nghĩ bao lâu cũng được, em sẽ chờ tin anh”.

Cô thấy Thẩm Cố mím môi không nói gì, lắc lắc cánh tay anh: “Anh đừng chê em phiền, em không dám tưởng tượng quãng đời còn lại vắng anh sẽ đau khổ thế nào. Vì mối nhân duyên được Thượng đế ban tặng từ thưở khai sinh, anh nhất định phải lựa chọn em trước. Được rồi, những gì cần em đã nói xong, em về nhà chờ tin anh”.

Cô buông tay Thẩm Cố, dè dặt đi về phía cửa.

Thẩm Cố ngồi trên ghế, chờ Tần Xu biến mất khỏi phòng làm việc, anh chống tay lên cằm, bất giác bật cười.

– Anh Thẩm Cố.

Tần Xu đột ngột quay lại, giọng cô gọi làm nụ cười Thẩm Cố cứng ngắc, anh lấy tay che miệng, hạ mắt ra vẻ đang trầm tư.

Tần Xu dựa khung cửa, thận trọng ló đầu vào, bắn tim: “Anh Thẩm Cố, em yêu anh”.

Thẩm Cố hạ giọng uy hiếp: “Còn chưa đi sao?”.

– Hả, em đi, em đi đây, bây giờ về luôn nè.

Tần Xu rụt cổ, nhẹ nhàng đóng cửa.

Thẩm Cố mỉm cười, anh cầm bút lên, sau mục cô dâu viết thuần thục hai chữ:

Tần Xu.

Về đến nhà, Tần Xu ngồi dựa sô pha, ôm điện thoại đợi tin nhắn của Thẩm Cố.

Nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện với Thẩm Cố hơn cả tiếng mà chẳng thấy động tĩnh gì.

Cô gõ chữ vào khung chat: [Tần Xu: Anh Thẩm Cố, anh suy nghĩ xong chưa?].

Lúc ngón tay chuẩn bị ấn gửi, cô hơi do dự, ngại Thẩm Cố chưa nghĩ xong mà mình đã nhắn tin hối thúc, anh ta thấy phiền nên sẽ từ chối thẳng, thế là Tần Xu vội xóa hết chữ đi, chờ tiếp.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cơn buồn ngủ xâm chiếm não bộ Tần Xu, cô ôm tấm chăn nhỏ gà gật thì điện thoại rung lên.

Tần Xu choàng tỉnh, hai mắt lập tức mở to, cầm điện thoại lên xem.

[Phó Tư Dư: Sao rồi?].

Tần Xu thất vọng gõ chữ: [Tần Xu: Sao lại là cậu?].

[Phó Tư Dư:????……]

[Phó Tư Dư: Không phải mình chứ ai, cậu mong là ai hả? Thẩm Cố à?]

[Tần Xu: Đừng nói nữa, mình chán quá].

[Phó Tư Dư: Sao thế?].

[Tần Xu: Mình vừa hành động theo kế hoạch, tuy quá trình không suôn sẻ như lý thuyết nhưng cuối cùng mình đã biểu đạt được tình yêu nồng thằm cho Thẩm Cố, Thẩm Cố nói anh ta sẽ xem xét mình đó].

[Phó Tư Dư: Đây không phải chuyện tốt à?].

[Tần Xu: Nhưng bây giờ đã qua hai tiếng mà anh ta chưa cho mình câu trả lời] .

[Phó Tư Dư: Dù sao kết hôn cũng là chuyện cả đời, suy nghĩ hai tiếng cũng không tính là lâu, cậu đợi thêm đã].

[Tần Xu: Không, cậu không biết Thẩm Cố rồ thế nào đâu, anh ta chuẩn bị một tập ứng cử viên sáng giá đó. Mình tẩy não liên tục, bảo mình yêu thương anh ta, mình là người thích hợp nhất. Bình thường mỗi người đều có chủ kiến riêng, khi anh ta tiếp nhận thông điệp của mình chính là lúc anh ta tin tưởng nhất, vậy mà anh ta vẫn chưa hồi đáp. Hiện tại đã hơn hai tiếng trôi qua, anh ta đã tỉnh táo từ từ, hy vọng của mình càng bị dập tắt].

[Phó Tư Dư: ….].

[Tần Xu: Mình sốt ruột quá].

[Phó Tư Dư: Cậu ngủ một giấc trước đã, biết đâu ngày mai anh ta mới trả lời đấy].

[Tần Xu: Không được, nếu Thẩm Cố trả lời ngay lúc mình ngủ, mình không trả lời kịp khiến anh ta tức giận đổi ý thì làm sao bây giờ?]

[Phó Tư Dư: ….]

*

Tần Xu đấu tranh với cơn buồn ngủ cả đêm, cuối cùng không chịu nổi nữa nên đặt báo thức mỗi nửa tiếng một lần. Tần Xu ngủ chưa bao lâu thì bị đồng hồ gọi dậy, cô mơ mơ màng màng liếc điện thoại, không thấy Thẩm Cố trả lời nên nhắm mắt ngủ tiếp.

Trọn một đêm đứt quãng, khi ánh nắng rạng rỡ góc trời, chuỗi đồng hồ dã kết thúc, Tần Xu mới rơi vào giấc ngủ say.

Tần Xu ngủ thẳng đến ba giờ rưỡi chiều, việc đầu tiên cô làm sau khi tỉnh dậy là tìm điện thoại.

Mò mẫm một hồi mà chẳng thấy điện thoại đâu, cô xốc chăn ngồi thì tìm được điện thoại ở cuối giường. Tần Xu nằm sấp người vào Wechat, vẫn không có tin của Thẩm Cố khiến trái tim cô nguội lạnh trong nháy mắt, đầu ngón tay cầm điện thoại hơi run.

Tần Xu hít một hơi thật sâu rồi ném điện thoại một bên, kéo một cái gối vùi đầu vào, vừa thẹn vừa giận khi nghĩ đến biểu hiện tối hôm qua trước mặt Thẩm Cố.

Cô định nhắn tin cho Thẩm Cố nhưng cảm giác bản thân đã tự rước lấy nhục.

Đã một ngày mà chưa nhắn, chắc chắn không thèm để mắt đến mình.

Không biết chừng cái mà anh ta nói suy nghĩ một chút chính là muốn cô cuốn gói về nhà, đừng quấy phá anh ta nữa.

Dám coi thường mình, Tần Xu rất rất muốn biết rốt cuộc anh ta sẽ lấy kiểu người gì.

Không có được cô chính là thiệt thòi của Thẩm Cố.

Đồ mắt đui.

Tần Xu động viên bản thân thật lâu, cuối cùng không biết xuất phát từ khát vọng chiến thắng hay phải bắt lấy cọng rơm cứu mạng gia đình, cô xuống giường, đến phòng quần áo thay một chiếc váy đỏ rực.

Mình sẽ thử lần nữa.

Cô đặt trên mạng một bó hồng lớn, ngồi trước bàn phấn trang điểm kỳ công, gương mặt không chê vào đâu được trong gương giúp trái tim bị sự chậm chạp của Thẩm Cố dày vò vững vàng hơn vô kể.

Tuy Thẩm Cố có thể không thích dáng vẻ này nhưng Tần Xu vẫn muốn ra trận với trạng thái kiều diễm nhất.

Đây chính là niềm kiêu hãnh của cô.

Đúng là hiện tại Tần Xu cần nhà họ Thẩm trợ giúp nhưng anh ta cũng phải ứng phó với tình hình hối cưới cấp bách của ông nội.

Chọn một người vợ không hề dễ mà bây giờ anh ta chỉ có chưa đầy ba tháng, trong thời gian này ngoài cô dâu còn phải chuẩn bị đám cưới nên “deadline” ngày càng thu hẹp.

Cô có thể tận dụng việc này thành lợi thế của mình.

Tần Xu lẳng lặng ngồi ở sô pha phòng khách, nhìn chằm chằm vào màn hình theo dõi.

Cô vừa kiểm tra camera.

Sáng sớm Thẩm Cố đã mặc một thân âu phục giày da đi làm, đến giờ vẫn chưa về.

Chín giờ rưỡi tối, Tần Xu thấy một người đàn ông bước ra khỏi thang máy. Cô hít một hơi thật sâu, ôm bó hoa trên bàn, sang nhà anh.

Tần Xu giơ một tay bấm chuông cửa.

Một lát sau, cửa mở.

Thẩm Cố xuất hiện, thấy Tần Xu ôm một đóa hoa to tươi rực, anh khẽ giật mình.

Anh biết hôm nay Tần Xu sẽ đến tìm nhưng không đoán được cô sẽ khoa trương vậy.

Tần Xu đã điều chỉnh tâm lý trước khi đến, bốn năm trước cô đã hủy hôn với Thẩm Cố, hiện giờ tài chính gia đình cô eo hẹp, ba và chú hai không có thiên phú kinh doanh khiến tình hình doanh nghiệp họ Tần lâm vào bế tắc. Thâm Cố đã cân nhắc thiệt hơn và cũng bình thường khi anh ta không muốn cưới cô.

Tuy nhiên giờ khắc Tần Xu thấy Thẩm Cố, sự lạnh lùng đã khiến nỗi khuất nhục lan tràn trong lòng, cô ấm ức một chút.

Cô hất nhẹ cằm, ánh mắt tha thiết nhưng không thể khống chế được dỗi hờn, nhét bó hồng vào lòng anh: “Anh Thẩm, anh có thể cưới tôi không?”.

Có vài hoa trong bó hồng bị Tần Xu ngược đãi chọc vào mặt Thẩm Cố.

Thẩm Cố hơi ngửa cổ nhận bó hoa dúi vào như vũ bão, nghe xưng hô xa lạ từ miệng Tần Xu, anh gằn giọng: “Em gọi tôi là gì?”.

Tần Xu khoanh tay: “Tổng giám đốc Thẩm”.

Thẩm Cố nhướng mày: “Em cầu hôn như vậy à?”.

Nghe hai chữ “cầu hôn” Tần Xu càng uất nghẹn, hoàn toàn không ý thức được mình không lo Thẩm Cố từ chối mà là mối quan hệ vợ chồng giữa hai người là do Tần Xu chủ động mở lời.

Cô cho rằng mình đã thua cuộc.

Càng nghĩ càng giận, Tần Xu mím môi, khó chịu cự nự: “Không biết, tôi chưa từng được cầu hôn mà”.

Thẩm Cố nghe được trong lời nói của Tần Xu là nỗi lòng ai cầu hôn trước, anh nghĩ nếu không xoa dịu cô thì có lẽ cô vẫn sẽ ghim chuyện này.

Anh cười nhạt, cố bình thản hỏi: “Tôi chưa bao giờ cầu hôn em sao?”.

Tần Xu ngỡ ngàng: “Anh hỏi cưới tôi hồi nào?”.

Thẩm Cố buồn bã trả lời: “Tôi nhớ rõ mình đã nói chờ em tốt nghiệp sẽ kết hôn vô số lần”.

Cái đó mà tính cầu hôn gì, anh ta chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, không phải là lời chính thức. Cả hai vốn được đính hôn từ nhỏ, Thẩm Cố lại lớn tuổi hơn Tần Xu, tất cả mọi người đều nói chờ cô học xong là có thể về chung một nhà với anh. Thẩm Cố nói vậy đương nhiên là vì khi cô học xong thì anh ta đã đến tuổi cưới vợ, đó là chuyện thường tình.

– Em có cho tôi cơ hội cầu hôn nghiêm túc không?

Tần Xu nghẹn họng, hai mắt mở trừng trừng.

Vì thế người đàn ông này đã ghi hận vụ từ hôn.

Nếu mình cưới Thẩm Cố, anh ta có trả thù mình không?

Nhưng theo lời này, nếu trước đây Tần Xu không từ hôn thì khi cô hoàn thành chương trình học, Thẩm Cố sẽ ngỏ lời.

Nghĩ thế trong lòng Tần Xu thư thái hơn rất nhiều.

Lúc cô đang mừng thầm, Thẩm Cố trả bó hoa cho Tần Xu: “Em cầm đi”.

Tần Xu trừng mắt.

Ý anh ta là gì?

Từ chối sao? 

Cô giấu hai tay sau lưng, nỗi tức giận đã bay biến: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi biết mình sai rồi, sau này tôi sẽ đối xử tối với anh, bù đắp lại những thương tổn tôi đã gây ra. Anh cho… một cơ hội nữa thôi, một lần nữa thôi mà”.

Thẩm Cố: “Đời này tôi chỉ kết hôn một lần, em xin tôi một cơ hội à?”.

Tần Xu: “….”.

Đôi mắt thâm sâu đánh giá Tần Xu như đang đánh giá cô có xứng đáng với cơ hội này không?

Tần Xu vuốt tóc: “Anh Thẩm, tôi nhất định sẽ không làm anh thất vọng”

– Em có chịu gọi chồng không? 

– Hả?

Tay Thẩm Cố đang giữ cửa toan đóng lại bất kì lúc nào.

Tần Xu cắn môi, nắm bàn tay giữ cửa của anh, đỏ mặt: “Có”.
Thẩm Cố: Vừa nghe cô ấy gọi “Tổng giám đốc Thẩm” tôi đã giận lắm đó.