La Hiểu cùng với Trầm Băng không đồng ý, Vương Thuật trợn trắng mắt: "Nếu vậy thì chuyện này kết thúc ở đây thôi, coi như là em chưa nói gì hết, chị cả, chị Bốn, các chị làm ơn đừng ép em, em khẳng định là em sẽ không lấy công ty đâu."
Mấy người thảo luận trong chốc lát, cuối cùng không giải quyết được việc gì.
Cuối cùng Mạc Hướng Vấn sực nhớ đến chuyện xe đạp: "Tiểu Thuật, lúc trước em có nói là muốn đạp xe đi ra ngoài một chuyến, em đi đâu vậy?"
Vương Thuật quan sát thấy cơm đã được ăn gần xong, lúc này mới chịu nói: "Chị Cả, chị Ba, chị Bốn, chị Năm à. Em muốn đi một chuyến ra xa nhà, đi đến một thôn nhỏ trên núi ở phía Tây của Tịnh Châu. Có khả năng là em sẽ ở nơi đó mấy ngày, hơn nữa đường lối nơi đó không dễ đi, không thể lái xe đi được."
"Đi một nơi xa vậy à?" Mạc Hướng Vãn sửng sốt.
Trầm Băng đột nhiên đứng lên: "Chị không đồng ý việc này, em không được đi. Tiểu Thuật, em có từng nghe qua một bài ca dao này chưa?”
"Là bài ca dao nào ạ?"
Trầm Băng nói: "Một bài cao dao có mối liên hệ với thôn Đào Nguyên.
Đường Đào Nguyên, quỷ thấy mà sầu, chim gãy cánh, xe đứt bánh, mười dặm thấy sinh tử, trăm dặm không thể ra, thổ sản nơi núi rừng bán không ra, hai mắt ngước nhìn trời thu, buồn bực đến đầu bạc...
Đường núi ở nơi đó uốn lượn gập ghềnh khó đi, đất đá kì lạ lởm chởm, không những thường xuyên xảy ra sự cố, mà hoàn cảnh sinh sống ở nơi đó gian khổ cực kì, lương thực hiếm có khó tìm, chỉ biết nhìn trời thu. Điểm quan trọng cuối cùng cần nói là vào lúc 5 năm trước đây, có một thế lực bí ẩn đã bá chiếm nơi đó, không chỉ là lũng đoạn đường núi, mà còn khống chế mạch máu kinh tế của một thôn núi này."
Sau khi Trầm Băng nói một đoạn dài xong, các mỹ nữ còn lại đều kinh ngạc choáng váng.
Chim điểu gãy cánh, quỷ thấy mà sầu, chỉ việc nghĩ đến thôi đã thấy đáng sợ.
Hơn hết là điều kiện khó khăn, không có lương thực, thế. nhưng còn xuất hiện một thế lực không rõ.
Nói này tuyệt đối không thể đến.
Sau khi Trâm Băng nói hết lời, ngay cat La Hiểu đều đứng lên, mấy mỹ nữ trăm miệng một lời: "Không được đi."
ÐĐ.ml
Bản thân Vương Thuật cũng không nghĩ là phản ứng của các chị anh lại dữ dội đến vậy.
€oi tình thế này, nếu anh mạnh mẽ không nghe mà đi, phỏng chừng vài vị mỹ nữ này lúc sau không cần phải ăn cơm ngủ, lo lắng đến nỗi sắp chết mất.
Cũng may Cố Tâm Di cắm vào một câu: "Chuyện này để lần sau lại nói tiếp, ăn cơm trước ăn cơm trước."
Mười phút tiếp theo, tất cả mọi người ăn cơm trong im lặng, sau khi cơm nước xong, Mạc Hướng Vẫn nói chuyệ "Các em đều đi rửa chén đi, chị muốn nói chuyện riêng với tiểu Thuật”
"Dạ vâng chị Cả."
Mạc Hướng Văn sau khi chờ tất cả mọi người đều đi ra ngoài, lúc này mới hỏi: "Tiểu Thuật, em nói thật với chị, có phải em đang gạt chị việc gì không?”
Mạc Hướng Vãn thông minh tuyệt đỉnh, đã bät đầu nghi ngờ Vương Thuật, dám lấy cứng đối cứng thẳng mặt với bốn gia tộc lớn, hơn hết là lấy lại tự do từ trong phủ của đệ nhất thống soái của Hoa Hạ.
Này tuyệt đối không thể là việc mà chỉ một người bình thường có khả năng làm được, cho nên cô bắt đầu hoài nghi Vương Thuật.
Nhưng Vương Thuật thật sự không thể nói ra sự thật, thà làm cho các chị của anh nghỉ ngờ, cũng quyết không thể vạch trần thân phận thật sự, một khi tiết lộ ra một tí, tiếp theo anh phải lo lắng đề phòng, không thể sống một ngày yên ổn được.
Về sau Vương Thuật dù cho là đi WC, các mỹ nữ đều phải đi theo.
Vương Thuật nói: "Chị à, em thật là không có gì mà giấu chị cả, chuyến đi lần này, là do em được bạn tốt nhờ vả, thay hắn đi xem thử một người, chị nói xem người ta đều mở miệng nhờ giúp, em không đi không được."
Mạc Hướng Văn trầm khuôn mặt xuống: "Thật vậy à?" "Chị, em thề với trời là thật."
"Tiểu Thuật, em không được lừa dối chị đó, bằng không chị không tha cho em."
Mạc Hướng Vẫn sau khi nói xong, đứng dậy đi rồi.
Không trong chốc lát Trầm Băng lại đi vào: "Tiểu Thuật, em vừa nói gì với chị Cả đấy, chị ấy đang khóc kìa, chị lớn đó giờ ít khi rơi nước mắt, trên thương trường làm ăn dù cho bị táng gia bại sản đều không khóc, hiện tại thế nhưng lại khóc như thế, em thành thật nói cho chị biết, sao lại như thế?"
Biểu cảm của Vương Thuật nháy mắt lạnh băng: "Chị Ba, chị vừa nói cái gì đấy? Ai lừa chị Cả táng gia bại sản?”
Trầm Băng sau khi dứt lời liền lập tức cảm thấy hối hận, vội vàng sửa miệng: "Không có, vừa rồi chị nói mớ mà thôi, không ai lừa chị lớn hết, nhưng dù sao thì em đều không được đi, bằng không chị chết cho em xem.”
Cô cũng rời đi. Sau đó La Hiểu lại đi đến.
Vương Thuật xua xua tay: "Chị Năm à, chị đừng có mà khuyên em, chị làm việc ở đồn công an, hẳn là biết đến có một số việc dù cho chúng ta không muốn làm, nhưng cũng phải đi làm, có một số việc dù muốn đi làm, cũng không thể nào làm được."
La Hiểu chưa kịp mở miệng nói, đã bị Vương Thuật chặn họng ngược lại, tức giận đến nỗi dậm chân một cái: "Mặc kệ em, nhưng mà chị vẫn giữ lại ý kiến của mình, chị không muốn em đi."
Cuối cùng, Cố Tâm Di đi ra, kéo cánh tay của Vương Thuật nói: "Tiểu Thuật, đi ra ngoài với chị một chút đi."
Hai người năm tay đi ra bên ngoài.
Buổi trưa năng chói chang cũng không có nơi để đặt chân, vừa lúc có một cây liễu rũ cành trước cửa, hai người cũng không chê dơ bẩn, ngồi xuống ở dưới gốc cây.
Thật lâu sau, Cố Tâm Di mới nói: "Tiểu Thuật, nói thật với chị, lần này em đi có nguy hiểm gì không?”
Sự việc của Vương Thuật Cố Tâm Di cũng biết, không cần phải giấu giếm, Vương Thuật ăn ngay nói † "Có, nhưng là em cần phải đi, nhưng mà chị yên tâm, chị cũng biết, sức chiến đấu của em, đừng nói là người bình thường, dù cho bộ đội đặc chủng gặp phải em, cũng phải tránh đi."
"Tiểu Thuật, nói là nói như vậy, nhưng thường đi lại làm việc cạnh giếng, làm sao có thể không ướt giày, chị không thể không lo lắng cho em. Như vậy đi, chị có thể giúp em khuyên bảo chị Cả và chị Ba, nhưng mà em phải hứa với chị một điều, mỗi ngày cần phải có ba cuộc điện thoại, nhiều nhất là 10 ngày sau em phải trở về. Nếu không, chị sẽ tiết lộ với mấy. người chị Cả về tất cả chuyện của em, đến lúc đó, dù cho hậu quả có ra sao thì đều do chính em tự gánh vác."