Bảy Người Chị Gái Phong Hoa Tuyệt Đại Của Tôi

Chương 50: Mấy năm nay đều nghĩ về nó cả!




Mọi người bàn tán sôi nối, tuy rắng không có nói rõ họ tên, nhưng là ánh mắt đều hướng về phía Vương Thuật, đó rõ ràng là ánh nhìn khinh bỉ và cười trên nỗi đau của người khác.

Vương Thuật không thể nào so với Hạ Hầu công tử được!

Một người ngay cả một bộ áo quần hàng hiệu đều mua không nối một sợi vải, một người thì là công tử nhà giàu xài 'thắt lưng tiền triệu.

Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết Âu Dương nên lựa. chọn ai.

“Khi nãy chắc là đùa thôi, tôi cứ tưởng mấy người đẹp bị mù hết, hoặc có lẽ là bị tên nghèo kiết xác này làm mê muội đầu óc” Có người nghĩ vậy nói

Ban nhạc chậm rãi tiến vào đại sảnh, Hạ Hầu Nguyên phất tay, âm nhạc ngừng lại, cả đại sảnh yên lặng, chỉ có xe đẩy đặt một cái bánh ngọt thật lớn được hai cô gái đẹp đẩy vào, từ từ tiến đến trước mặt Âu Dương.

Khóe miệng Hạ Hầu Nguyên khẽ nhếch, anh cười phong độ: 'Âu Dương, hiện tại đã tới lúc em thực hiện lời hứa, em nói răng vào ngày sinh nhật của em, em sẽ chấp nhận lời cầu hôn của anh, anh không nghĩ em sẽ từ chối đâu nhỉ?"

Nhìn ngòi có vẻ phong đạm vân khinh, nhưng trong lòng Hạ Hầu Nguyên sắp bị thiêu cháy, nhìn dáng người nóng bỏng

trước mặt, anh ta âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.

Mấy năm nay đều nghĩ về nó cả!

Mỗi lần nghĩ đến việc tay không ôm trọn lấy vòng eo nhỏ nhản, mỗi lần nghĩ đến hai đồi núi... đầy đặn chắc nịch kia, với cặp mông... cằng tròn và đàn hồi kia, với cặp đùi trằng nõn thon dài kia

Hít hài Hạ Hầu Nguyên thậm chí còn tưởng tượng bản thân nhẹ nhàng nắm lấy cặp đùi trằng nõn thon dài kia làm cho người đẹp thét chói tai.

Thấy Âu Dương không nói gì, Hạ Hầu Nguyên cười khẩy nói: 'Âu Dương, anh đang hỏi em đấy"

Lúc này Âu Dương Duyệt Nhiên đã hồn bay phách lạc.

Cô thừa nhận rãng cô yêu Vương Thuật, không muốn ôm ấp với người mình không thích trước mặt Vương Thuật

Chuyện tàn khốc nhất thế gian cùng lắm cũng chỉ vậy mà thôi, hơn nữa cô không hy vọng Vương Thuật bởi vì vụ này mà bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu của tứ đại gia tộc.

Tứ đại gia tộc Hoa Hạ quá to lớn, không ai dám trêu chọc, mấy năm gần đây, ngay cả nhà họ Long cũng không thể không tránh mũi nhọn này, huống chỉ là một tên nhà giàu mới nổi.

“Tôi đồng ý với anh”

Tuy rằng cô bị Vương Thuật đỡ thắt lưng, nhưng áp lực sâu thẩm trong tâm hồn cô khiến Âu Dương không thế không dối lòng mà đưa ra lời chấp thuận, cô nhẹ nhàng gỡ tay của Vương Thuật ra, rồi bước từng bước về phía trước.

"Tốt! Tốt! Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Âu Dương, em không làm anh thất vọng, bây giờ quỳ xuống, cầu hôn với anh, nể tình chúng ta đều là tứ đại gia tộc, anh cho em thêm. một cơ hội.”

Cuối cùng anh ta đã chỉnh phục được người phụ nữ trước mặt này, vẻ mặt Hạ Hầu Nguyên càng trở nên kiêu ngạo, ngang ngược không coi ai ra gì.

Nghe nói là anh ta đến cầu hôn, nhưng kết quả lại là Âu Dương phải quỳ xuống đất, cầu hôn với anh ta, đây là điều không thể thay đổi của tứ đại gia tộc.

Thế giới rộng lớn, nơi nào dung tôi?

Đáng thương cho các bạn học của Mạc Hướng Vấn, thế mà không biết điều này quá bất công đối với Âu Dương, ngược lại họ cho rắng đây chính là niềm vinh hạnh Âu Dương.

“Âu Dương, còn không màu quỳ xuống cầu hôn."

“Âu Dương, mau quỳ xuống đi, đừng làm mất đi cơ hội này"

“Âu Dương, cậu có thể gia nhập tứ đại thế gia nhờ vào. công tử Hạ Hầu Nguyên, chính là phúc phận nhiều năm tu luyện của cậu đấy!"

Mạc Hướng Vấn yên lặng không nói một lời, chỉ mình cô. mới biết nỗi khổ trong lòng Âu Dương.

Nhưng hết cách, tứ đại gia tộc, cô không thể trêu vào, nếu cô mạnh mẽ ra tay, chỉ có thể mang đến tai họa cho người chị em của mình và tên vua phế thải này.