Bảy Người Chị Gái Phong Hoa Tuyệt Đại Của Tôi

Chương 20: Một ngày không gặp, như cách ba thu




Vương Thuật cùng Long Nghị tay trong tay sóng vai nhau đi vào đại sảnh.

Trong lòng lúng túng muốn chết, thầm nghĩ trong lòng: “Chỉ là lần đầu tiên mình gặp Long Nghị, không cần phải nóng như vậy chứ?”

Chẳng lế xu hướng tính dục của mình có vấn đề?”

Buông tay thì phụ ý tốt của người ta, không buông tay thì có hơi không được tự nhiên.

Cứ như vậy hai người đi vào đại sảnh. Một phòng khiêu vũ rất lớn, ở giữa là sàn nhảy, phía trên là đèn tầng với đủ màu sắc đan xen nhau chiếu xuống, khiến cho.

phòng khiêu vũ trở lên lung linh.

Xung quanh là các ban nhạc, với nhiều các nhạc cụ khác nhau, bài hát trong đại sảnh chậm rãi như nước chảy vang lên.

Ở trong vòng này Long Nghị rất nổi tiếng, những người được mời tới đều là nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu. Mỗi người đàn ông ở đây đều phong độ, mặc âu phục đi giày da,

một số đang khiêu vũ, một số thì thưởng thức rượu.

Hai người tay trong tay đi tới, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.

“Này, sao Long tổng lại dắt tay một thanh niên vậy?”

“Người trẻ tuổi này là ai, sao lại ăn mặc như vầy mà đi vào?”

“Là con rể Long tổng đúng không?”

“Không thể nào, nghe nói Long tổng đã có con rể”

Mọi người bàn luận sôi nổi, từ suy nghĩ đến ánh mắt đều có các suy đoán khác nhau, khiến cho người có da mặt còn dày hơn tường thành là Vương Thuật cũng xấu hổ.

Khi mọi người còn đang nghỉ hoặc, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lớn: “Vương Thuật, tại sao mày dám đến đây?”

Trước quầy bar một người đàn ông mặc âu phục đi giày da, nhìn qua là một người đàn ông lịch sự, trên đầu quấn băng với một cái gậy chống trên tay, anh ta đang liếc mắt đưa tình cũng với những người đẹp trong quầy.

Nhận thấy tình hình trong đại sảnh có khác thường, anh ta quay đầu lại, đúng lúc thấy Long Nghị dắt tay Vương Thuật tới, thiếu chút nữa tức nổ phổi.

Long Phi?

Vương Thuật nhìn thấy Long Phi thì mỉm cười, người này. xuất hiện thật đúng lúc, anh nhân cơ hội thoát khỏi tay Long Nghị, nhanh chóng bước tới, nhìn qua trông rất kích động: *, đây không phải là Phi thiếu gia sao? Phi thiếu sao vậy, sao đầu lại quấn băng, là bị ai đánh cho vậy, nói cho anh, anh cho người đó thù lao.”

Vừa nói vừa đi đến bên cạnh, ôm Long Phi thật chặt, cười nói: “Chúc mừng, vị hồng nhan tri kỷ Hồ Na của cậu đã bị tôi đánh một trận.”

“Vương Thuật, mày mày mày...” Mấy ngày nay Long Phi sắp điên rồi.

Đường đường là cậu chủ của nhà họ Long, lại Ộ nhãi ranh đánh cho một trận, chuyện đấy không nói đến thì thôi, lại còn bị người nhà khiển trách, ra lệnh cấm không cho ra cửa một tuần.

Thật sự ủy khuất mà!

Thấy Vương Thuật, anh ta hận không thể xé xác, nhai đi nhai lại rồi nuốt sống Vương Thuật, cả người vì tức giận mà run lên.

“Vương Thuật... Vương Thuật... Long Phi không nói lên lời. Vương Thuật chế nhạo bên tai Long Phi nói: “Nêu như người vẫn có ý định làm Long Nghị xấu hổ, cứ đến, anh mày sẽ chiều đến cùng.”

Vừa uy hiếp, vừa ôm Long Phi cười to: “Phi thiếu, anh Phi, chúng ta đã lâu không gặp, một ngày không gặp như cách ba thu, ba ngày không thấy mai mắt rơi lệ!

Anh làm em nhớ muốn chết!” Bịch bịch!

Vương Thuật vừa nói vừa khóc lóc nước mắt nước mũi đều chảy ra, đăng sau thì vỗ vào sau lưng Long Phi, dùng chân đạp anh ta.

Lần trước đụng độ với Vương Thuật, xương bắp chân của Long Phi bị Vương Thuật đánh gãy, đầu cũng bị thương không nhẹ, bị Vương Thuật dùng súng đập phải khâu tám mũi, vết khâu vẫn còn chưa rút ra đâu.

Lưng và chân cùng bị thương, vết thương cũ tái phát, đau đến ch ảy nước mắt.

Người ngoài nhìn vào giống như hai người đã nhiều năm không gặp, anh em tốt gặp lại thì xúc động.

“Hai chàng trai này thật có tình nghĩa!”

“Nhìn tính khí này, hai người này đúng là có tình nghĩa, đáng kết giao.”

Nếu Long Phi biết những suy nghĩ này trong lòng mọi người, đoán răng sẽ tức ói ra máu.

Hết lần này đến lần khác ở trước mặt mọi người, nhất là ở. trước mặt Long Nghị, càng không dám phát tác, hận đến cắn răng nghiễn lợi còn phải giả bộ tươi cười: “Vương Thuật, Vương Thuật, người anh em, có thể gặp cậu!”

La Hiểu bên kia sững sờ.

Long Phi đột nhiên đi ra, khiến cho cô rất lo lắng có chuyện không ổn, sợ Long Phi ở trước mặt mọi người làm bại lộ chuyện Vương Thuật giết người, không nghĩ tới lại là kết quả này.

“Nói về, anh em, cậu đừng hố tôi như vậy”

La Hiểu thở dài.

Long Phi dùng hết sức từ khi còn bú mẹ thoát khỏi cánh tay của Vương Thuật, sắc mặt tái xanh: “Nhãi ranh, tao sẽ giết mày” Anh ta đi tới cửa, gọi một phục vụ đến, sau đó nói nhỏ bên tai phục vụ mấy câu.

Nhất thời sắc mặt người phục vụ đen lại: “Phi thiếu, có thể không được đâu, Long tổng sẽ giết tôi mất.”

“Hừi Ta chỉ cần nhìn thấy máu trên bụng cậu ta, cũng không phải bảo cậu giết người, yên tâm, có xảy ra chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm. Tôi biết cậu cần tiền, cậu cầm chỗ này xài trước đi, không đủ thì nói với tôi.”

Long Phi đưa tay, lấy trong túi ra một cái thẻ ngân hàng, nhét vào trong tay người phục vụ.

Long Nghị chính mắt nhìn thấy cảnh Vương Thuật và Long Phi ở một chỗ, nhưng mà sắc mặt không có gì thay đổi, chỉ khẽ gật đầu một cái, sau đó lại có khách tới, anh ta đi ra tiếp khách.

Vương Thuật không sao, quay đầu mỉm cười với La Hiểu: “Nữ vương thân ái của em, em có thể mời chị khiêu vũ được không?”

“Ba hoa! Nhóc con, em hại Long Phi thảm như vậy, anh ta nhất định sẽ trả thù em, em phải cẩn thận một chút.”

Vương Thuật ngang ngược nói: “Nếu anh ta dám đến thật, đến một người em giết một người, đến hai người em làm thịt cả hai”

Hai người đặt ly rượu trên quầy bar, sau đó tay trong tay. tiến vào sàn nhảy.

Một bài hát rất cũ “Câu chuyện phố nhở”.

Đi cùng với tiếng nhạc du dương, giai điệu da diết, tình cảm, tiếng hát của Đặng Lệ Quân như một dòng nước chậm rãi chảy trong đại sảnh.

Có bao câu chuyện trong thành phố nhỏ, đầy äp vui buồn cùng âm nhạc... Đưa dạ vũ dần dần lên cao trào...

Một khúc cuối cùng, mọi người vẫn đảm chìm trong bài hát.

La Hiểu không nghĩ tới Vương Thuật lại nhảy tốt như vậy, cả quá trình như mấy trắng bồng bềnh, cô không cần phải phí sức chút nào, đều là Vương Thuật dẫn cô bay.

Kỹ thuật khiêu vũ của Vương Thuật khiến cả toàn bộ đại sảnh rung động, một vái người đẹp lập tức bắn ánh mắt trêu đùa đến, có mấy mỹ nhân trức tiếp đưa tay ra: “Anh đẹp trai,mời"

Các cô muốn mời Vương Thuật khiêu vũ, Vương Thuật cũng không khách khí, ôm một người phụ nữa bước vào sàn nhảy lần nữa.

Tâng hai trên phòng khiêu vũ, là phòng trà, đây là dạ tiệc kinh doanh, mục đích là để mọi người ở các tầng lớp trong các lĩnh vực trao đổi với nhau, đạt đến hợp tác.

Sau màn khiêu vũ đầu tiên, rất nhiều người đi lên tầng hai, Vương Thuật biết La Hiểu phải xã giao nhiều, nên ôm một người đẹp, lớn tiếng nói với La Hiểu: “Chị, chị có chuyện đi với bạn cứ đi, em tự chơi một mình.”

La Hiểu gật đầu: “Qủa thật có một vài người bạn cần chào hỏi, chị đi lên tầng hai trước, sau khi xong lập tức xuống, em cẩn thận đấy”

“Chị yên tâm, em có chừng mực.” Vương Thuật vẫy tay, La Hiểu xoay người đi lên tầng hai.

Trong lòng cô vẫn lo lắng cho Vương Thuật, cô ở trên tầng hai không lâu, cảm thấy vũ khúc thứ hai đã kết thúc, vội vàng từ tầng hai đi xuống.

Lúc này Vương Thuật đang từ chối khéo lời mời từ các mỹ nữ và nghỉ ngơi.

Một người phục vụ bưng một cái khay đi về phía Vương Thuật.

Tình cờ gặp La Hiểu đi từ tầng hai xuống, chuyện làm ăn này, anh ta cảnh giác cao hơn bình thường, ánh mắt, ánh mắt cũng sắc bén hơn. Thấy người phục vụ có chút do dự hơn nữa tay bưng khay có hơi run, cô lập tức cảm thấy không đúng, vội thốt lên: “Tiểu Thuật, Tiểu...”

Ở đây, rất nhanh đã xảy ra chuyện, người phục vụ hai tay bưng khay, khi Vương Thuật cầm lấy ly rượu, tay phải đột nhiên đột nhiên hạ xuống, một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào bụng Vương Thuật.

Vương Thuật tay phải cầm ly rượu, tay trái ôm ngực, nhìn qua không chút chuẩn bị nào.

Nhưng khi phục vụ xuất thủ, một tia sát khí lướt qua khóe miệng, tay trái ôm trong nhưng nhanh như chớp đánh xuống.