Bảy Ngày Phiêu Lãng

Chương 32




"Hôm nay cô có muốn xem mấy mẫu vải ren không, cô Taylor?" Khi Kate bước vào cửa hàng Bách Hóa, Sally Bright từ sau quầy đứng thẳng người. Người phụ nữ trẻ với mái tóc vàng hoe đặt tờ báo đang đọc dở sang một bên. "Hay một dải ruy băng mới chăng?"

Kate lắc đầu mỉm cười. "Chỉ mực thôi. Tôi không có lí do nào để mua ren hay ruy băng hôm nay."

"Cô chắc chứ?" Sally đặt một bình mực lên quầy đánh rầm một cái. "Đó không phải điều tôi nghe được."

Giọng điệu ranh ma của cô gái khiến Kate vội chú ý.

"Cô đã nghe những gì?"

Sally giả bộ ngây thơ. "Chỉ là ngày hôm kia có người đã đi cả một đoạn đường tới lâu đài Rycliff. Một mình."

Kate cảm thấy má mình nóng lên. Mà điều đó làm cô bực mình vì cô chẳng có cái quái gì để cảm thấy ngượng nghịu hay mắc cỡ cả. "Phải, tôi đã đi bộ đến lâu đài. Tôi cần nói chuyện với Hạ sĩ Thorne. Chúng tôi cần phải hòa giải sự bất đồng."

"À." Một chân mày của Sally nhướng lên. "Hòa giải sự bấ đồng. Chà, điều đó nghe rất đúng đắn."

"Nó không phải là không đúng đắn, nếu đó là điều cô đáng má chỉ."

Kate không chịu đề cập đến việc mình đã bất chợp gặp anh đang làm việc. Bán khỏa thân, ướt đãm mồ hôi. Toàn bộ làn da rám nắng ấy trải dài trên thân hình đầy cơ bắp, rắn chắc... hình bóng đôi vai rộng của anh giờ đây đã khắc sâu vào trí nhớ của cô. Cứ như là cô đã nhìn chăm chăm thẳng vào mặt trời và dấu ấn đó đã hằn lại trên võng mạc của cô.

"Tôi chỉ đang trêu chọc cô thôi, cô Taylor. Tôi biết không có gì bất chính xảy ra giữa hai người cả. Nhưng hãy cẩn thận. Cô không muốn những suy nghĩ lệch lạc lan truyền xung quanh. Nếu có thì chắc chắn cô sắp sửa phải gánh chịu tai họa từ những tai nạn nho nhỏ. Muối sẽ tìm cách nhảy vào chén đường của cô, kim băng sẽ được để lại trong vạt váy của cô và vân vân."

Kate cau mày. "Ý cô là sao?"

"Đố kỵ. Nửa số phụ nữ trong làng sẽ mong cô gặp vận rủi."

"Họ đố kỵ với tôi? Tại sao?"

"Trời ạ, cô thực sự không biết." Sally vuốt thẳng những đồ trang sức trong tủ trưng bày. "Từ giây phút chi đội của Huân tước Rycliff cưỡi ngựa vào làng vào hè năm ngoái, tôi biết tất thảy quý cô các cô ở Queen's Ruby đã để mắt đến Huân tước Payne. Bảnh bao, đẹp trai, quyến rũ. Có quý cô nào mà không yêu thích ngài ấy chứ? Nhưng cũng có những phụ nữ khác trong làng này, cô Taylor ạ. Các cô hầu quán rượu, quả phụ của thủy thủ, gia nhân... những cô chẳng mảy may tơ tưởng tới một tử tước. Tất cả bọn họ đều đang tranh nhau tóm được Hạ sĩ Thorne đấy."

"Thật ư? Nhưng..." Kate đập một con muỗi nhỏ đang quấy rầy cổ mình. "Nhưng anh ta to con thế mà. Cộc cằn. Và thô lỗ."

"Chính xác." Sally cười hiểu ý với cô.

Ý đó khiến Kate lấy làm lạ.

"Cho đến giờ thì mọi thứ đều là con số không. Bẫy đã được giăng ra cho ngài ấy ở khắp nơi trong làng, nhưng ngài ấy lẩn tránh hết. Có tin đồn là ngài ấy tự 'dàn xếp' với một quả phụ ở thị trấn kế bên. Thi thoảng tử tế ghé qua thăm một hoặc hai lần mỗi tháng, nếu cô hiểu ý tôi."

Kate thực sự hiểu rõ ý Sally muốn nói gì. Và điều đó tự dưng khiến cô buồn nôn kì quặc. Dĩ nhiên là Hạ sĩ Thorne có quyền làm bất cứ việc gì tùy ý với bất cứ ai tùy anh ta. Cô chỉ không thích biết về việc đó.

Huống chi là hình dung ra nó.

Cô vội lắc nó ra khỏi tâm trí.

"Ừ, cô có thể loan tin" - và cô biết chắc Sally sẽ làm - "là phụ nữ vịnh Spindle chẳng cần phải đố kỵ. Tuyệt đối không có gì xảy ra giữa tôi và Hạ sĩ Thorne. Không có gì ngoài sự quen biết lịch thiệp bên phía của tôi và nhất định về phía của anh ta không có cảm tình nào. Anh ta hầu như không chịu nổi sự hiện hữu của tôi."

Ngày hôm trước Thorne chỉ tỏ ra quá nôn nóng muốn Kate rời đi mau lẹ. Cô nhớ lại cử chỉ sốt ruột và kiệm lời của anh ta lúc dẫn cô ta cổng lâu đài ngay khi cuộc nói chuyện của họ chấm dứt. Rõ ràng là đi đào giếng thú vị hơn nhiều.

Sally nhún vai, lấy một miếng giẻ phủi bụi lau mấy ngăn kệ đằng sau quầy. "Chả bao giờ biết được, cô Taylor à. Nào ai nghĩ giữa cô Minerva và Huân tước Payne có cái gì đâu. Vậy mà nhìn họ xem."

"Chuyện đó hoàn toàn khác."

"Khác làm sao?"

"Chỉ... khác thôi." Kate được cứu nguy bởi tiếng lọc cọc của móng ngựa và tiếng rầm rập của bánh xe đang tới gần.

Với một chuyển động khéo léo của thuật nhào lộn, Sally giữ chặt ngăn kệ bằng một tay và nghiêng người sang một bên, nghển cổ để liếc trộm ra cửa sổ phía trước cửa hàng. Khi thoáng nhìn xong, cô ta buông miếng giẻ phủi bụi xuống.

"Chờ một chút thôi, cô Taylor. Thư từ bưu điện. Tôi phải ra nhận nó, nếu không bọn họ sẽ cực kì giận dữ. Mấy người đánh xe chở thư toàn là những kẻ cáu kỉnh. Họ còn chẳng thèm thích chạy chậm lại nữa."

Trong lúc Sally đi thu gom thư từ, Kate moi móc mấy đồng xu trong túi lưới để trả cho bình mực. Chẳng còn nhiều đồng cho lắm. Mùa đông và đầu xuân thường là những mùa không lợi lộc cho một gia sư âm nhạc trong ngôi làng nghỉ mát. Cô phải tiết kiệm thường xuyên.

"Cô có tiền lẻ cho nửa đồng crown (24) không?" Cô hỏi khi Sally quay lại qua cánh cửa.

(24): Đồng tiền Anh thời xưa, bằng 5 đồng shilling.

"Chờ một chút..." Người phụ nữ trẻ xem xét thật kỹ bọc nhỏ chứa phong bì và thư từ. Cô ta chộp ngay lấy một bức, tách nó ra khỏi chồng thư. "Trời ơi. Nó đây rồi."

"Cái gì đây rồi?"

"Là thư từ cô Minerva."

Tim của Kate như nhảy ra khỏi lồng ngực. Cả ngôi làng đã mong đợi tin từ Minerva suốt. Cô hối hả chạy đến đứng cạnh Sally. "Đó là nét chữ của cô ấy. Tôi chắc chắn."

"Ôi!" Sally ré lên. "Nó được áp triện huy hiệu của Huân tước Payne, cứ nhìn xem."

Kate đưa các ngón tay sờ vào con dấu mấp mô bằng sáp đỏ. "Đúng thật. Ôi, đây là tin tuyệt vời. Phu nhân Highwood nên nhận được nó ngay. Tôi sẽ đưa nó cho bà tại quán Queen's Ruby."

Sally giữ chặt bức thư vào ngực. "Nhất định là không. Không ai được phép lấy lá thư này khỏi tay tôi. Tôi phải có mặt ở đó khi bà ấy đọc thư."

"Nhưng còn cửa hàng thì sao?"

"Cô Taylor, đây là gia đình Bright. nửa tá người nhà chúng tôi." Sally lao tới cửa kho và gọi vọng qua. "Rufus, ra coi quầy đi. Chị sẽ bay về liền trong mười phút!"

Họ cùng nhau chạy băng qua bãi cỏ và cánh cửa quán Queen's Ruby. Họ tìm thấy Charlotte và phu nhân Highwood đang ở trong phòng khách. Người đầu tiên đang thêu áo gối. Người thứ hai đang lơ mơ ngủ trên chiếc ghế dài.

"Phu nhân Highwood!" Sally gọi

Mệnh phụ thức giấc cùng một tiếng khịt mũi. Đầu của bà quay lại đột ngột, chiếc mũ ren lệch qua một bên. "Hả? Chuyện gì thế? Ai bị giết?"

"Không ai bị giết cả," Kate mỉm cười nói. "Nhưng có người có thể đã kết hôn."

Sally ấn bức thư vào tay mệnh phụ. "Nào, phu nhân Highwood. Hãy đọc đi. Chúng tôi đều khắc khoải muốn biết."

Phu nhân Highwood nhìn vào phong bì. Khuôn mặt bà tái nhợt đi. "Ôi thánh thần ơi. Con gái cưng yêu dấu của tôi." Bằng những ngón tay run rẩy, bà bẻ con dấu và mở lá thư ra.

Charlotte đặt đồ thêu sang bên và túm lụm lại gần.

Bà mệnh phụ giúi bức thư vào tay con gái út. "Này, con đọc đi. Mắt của mẹ kém quá rồi. Còn thần kinh của mẹ..."

Sally nắm chặt cánh tay Kate và tất cả bọn họ đều nín thở đợi chờ.

"To lên, cô Charlotte," Sally giục. "Hãy đọc to lên."

" 'Mẹ thân yêu,' " Charlotte bắt đầu. " 'Con biết hẳn mẹ đang tự hỏi không hiểu chuyện gì đã xảy đến với đứa con gái ương ngạnh này. Con phải thừa nhận, tuần lễ vừa qua không diễn ra giống như con đã dự tính lắm."

"Ôi trời ơi," Kate lẩm bẩm.

"Con bé đã bị hủy hoại," phu nhân Highwood yếu ớt lên tiếng. "Tất cả chúng ta đều bị hủy hoại. Ai đó lấy giùm ta cái quạt với. Và chút rượu nữa."

Charlotte tiếp tục đọc. " 'Bất chấp những khó nhọc trên đường đi, chúng con...' "

"Chúng con!" Sally lặp lại. "Hãy vững tin, phu nhân Highwood. Cô ấy viết từ 'chúng con' !"

" 'Chúng con hiện đang cư trú ở Northumberland.' "

"Northumberland." Sắc hồng trở lại trên đôi má của phu nhân Highwood. Bà ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế dài. "Điền trang của ngài ấy ở đó. Có lần ngài ấy đã kể cho ta hay. Ôi, tên của nó là gì ấy nhỉ?"

" 'Và con rất vui mừng,' " Charlotte tiếp tục, " 'được viết thư cho mẹ từ...' " Cô bé hạ thấp bức thư và mỉm cười. " 'Từ thư phòng xinh đẹp ở Riverchase.' "

- Hết chương 32 -