Bảy Ngày Phiêu Lãng

Chương 23




Đâu đó, một con chó tru lên trong đêm.

Colin giật mình bật ngồi dậy, run rẩy và ướt đẫm mồ hôi. Anh mở tung cửa căn lều của dân chăn cừu và liên hồi hít thở khí trời ban đêm mát mẻ, trong lành theo từng đợt thật sâu, tham lam. Khi nhịp tim thình thịch đập chậm lại, anh tựa trán vào cổ tay và chửi thề kịch liệt.

Những cú vuốt ve nhẹ nhàng quét dọc theo lưng anh, dịu dàng. Sự âu yếm của cô chẳng thắc mắc hay đòi hỏi gì. Đơn giản nó chỉ để cho anh biết anh không một mình.

"Em có thể giúp được gì không?" Rốt cuộc cô lên tiếng.

Anh lắc đầu. "Chả có gì bất thường cả. Chỉ là nó tấn công anh bất thình lình thôi. Mấy đêm vừa qua, anh chẳng hề thức giấc. Suýt nữa anh bắt đầu nghĩ rằng..."

"Em là liều thuốc của anh?" Anh cảm nhận được điệu cười châm biếm trong giọng cô. "Em nghĩ mình cũng đã hy vọng như thế. Nhưng chắc đó là ý nghĩ xuẩn ngốc."

"Không xuẩn ngốc đâu." Anh thở ra, luồn hai tay vào tóc và trấn tĩnh lại. "Chỉ là do chỗ này, anh cho là vậy."

"Nó quá nhỏ và tối. Chúng ta có thể lấy mền và nằm dưới trời sao. Hoặc ta có thể không ngủ nữa và lên đường đi bộ tiếp."

"Không, không. Còn lâu lắm mới bình minh. Anh có thể nằm xuống ngủ tiếp, nhưng anh nghĩ..." Anh lần mò tìm cà vạt đã quăng đi lúc trước, lau mồ hôi ở trán và cổ. "Anh nghĩ có lẽ mình muốn nói chuyện."

Lời nói phát ra đều gây bất ngờ cho cả hai bọn họ. Họ không giả vờ rằng tâm trí anh đang có chủ đề về thời tiết hoặc những lộ trình di chuyển bằng xe ngựa hay bất cứ chủ đề nào khác. Cô biết ngay ý anh muốn nói gì.

"Đương nhiên rồi." Cô ngồi dậy. "Em đi thắp đèn nhé?"

"Thôi. Không cần đâu." Với cửa đang mở, một vài ánh trăng chiếu sáng qua khoảng không. Anh có thể nhìn thấy được đường nét ánh bạc từ khuôn mặt nghiêng của cô và ánh nhìn lo âu trong đôi mắt huyền của cô. Như vậy cũng đủ rồi.

Anh kéo cô xuống cạnh anh, rúc vào mái tóc dày, hương hoa lài của cô. Anh không chắc phải bắt đầu thế nào. Anh chưa hề kể chi tiết về đêm hôm ấy với bất kì ai. Nhưng nhiều năm giữ im lặng dường như lại khiến tình hình tồi tệ hơn. Có lẽ đã đến lúc nói về nó. Anh phải làm gì đó, nếu anh có ý định bỏ lại chuyện này phía sau. Để nắm quyền kiểm soát ngày đêm của mình, đan chúng vào một cuộc sống kiểu thông thường, tẻ nhạt.

Anh muốn cuộc sống kiểu đấy. Anh muốn Minerva trở thành một phần trong đó.

"Sẽ khó nghe lắm," anh cảnh báo cô. "Em có chắc mình sẽ không phiền chứ?"

Có xích lại, ngả vào ngực anh. "Anh đã sống sót qua chuyện đó, Colin. Em có thể tìm được sức mạnh để lắng nghe mà."

"Chắc chúng ta nên đợi khi trời sáng."

"Nếu anh muốn đợi, chúng ta có thể đợi. Nhưng giờ em đã sẵn sàng nếu anh cũng vậy."

Anh hít vào một hơi thật sâu, thật chậm và rồi vào thẳng câu chuyện. "Anh chẳng biết nguyên nhân gây ra sự việc ấy. Ý anh là tai nạn ấy. Cả nhà anh đang trở về nhà từ chuyến thăm một số nhà trong vùng. Chuyến đi đó không dài. Không có gia nhân nào đi theo, chỉ có mỗi phu xe. Anh đã ngủ thiếp đi trong chỗ ngồi đối diện phía sau xe. Cha mẹ anh ngồi chung với nhau ở ghế bên kia. Anh nhớ đã nghe họ nói chuyện và cười đùa về điều gì đó. Mẹ đang chọc cha về sự thả cửa của ông ấy, anh nghĩ thế. Anh thiếp đi theo giọng nói của họ. Và rồi lúc sau anh tỉnh giấc. Do những tiếng thét."

Cô lướt cánh tay quanh thân mình anh. "Hẳn anh phải rối bời lắm."

"Hoàn toàn. Anh chả biết chuyện gì đang xảy ra. Trời thì tối và bọn anh bị lật nghiêng chếch khỏi mặt đường. Anh đã rơi ra khỏi chỗ ngồi. Bằng cách nào đó, anh biết rằng chiếc xe đã bị lật nhào và anh đã rớt xuống mặt cửa. Đầu anh bị then cửa cắt vào."

"Chỗ này." Cô sờ vào vết sẹo trên thái dương anh.

Anh gật đầu. "Ngoài cái đó ra thì có vẻ như anh không bị hề hấn gì. Nhưng anh rất khiếp sợ. Xung quanh toàn là bóng tối. Như bị bịt mắt vậy. Và mùi máu..." Bụng anh siết chặt lại, anh tạm ngừng để lấy lại bình tĩnh. "Nó dày đặc, bao phủ khắp nơi. Anh thất thanh gọi mẹ và bà đáp lại. Giọng bà yếu ớt và kì lạ. Nhưng bà cứ luôn miệng bảo anh rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Rằng anh phải can đảm lên. Rằng chắc chắn sẽ có người đến giúp tụi anh sớm thôi. Anh muốn tin bà, nhưng anh biết bà không thể nào nhúc nhích được."

"Phu xe ở đâu?"

"Bị thương rất nặng. Ông ấy bị rơi ra khỏi ghế đánh xe ở đằng sau từ trước, nhưng lúc đó tụi anh không thể biết được. Bọn anh chỉ nghe thấy tiếng những con ngựa đang đau đớn cực độ. Đó là những tiếng kêu đã đánh thức anh."

"Còn cha anh?"

"Chết rồi."

"Anh biết liền sao?"

"Không, nhưng mẹ anh đã biết. Cách họ đã ngã..." Anh hít vào một hơi run rẩy. "Đây là phần khó chịu đây cưng à."

"Tiếp tục đi." Cô vuốt vai anh. "Em đang nghe đây."

"Có một cái cây nào đó có đầu nhọn. Đến bây giờ anh vẫn không chắc nó là của xe ngựa hay thứ gì đó trong con mương. Một mẩu hàng rào, có lẽ là một nhánh cây... nhưng họ bị xiên qua nó. Cả hai người. Nó đâm hoàn toàn vào ngực cha anh rồi vào bên hông mẹ anh."

Cô rùng mình trong vòng tay anh. "Ôi, Colin."

"Anh e là câu chuyện sẽ trở nên thảm hơn. Chừng nào mẹ anh tiếp tục nói, anh biết bà vẫn còn sống. Và ngay cả khi bà không thể nói nữa, hơi thở của bà rất lớn và khò khè. Nhưng khi cả tiếng ấy cũng dừng lại... anh đã hoàn toàn phát điên. Anh hoảng sợ. Anh muốn thoát ra. Anh đã la hét và đập liên hồi vào thành xe cho đến lúc anh tưởng mình ngất đi. Và rồi..." Anh cố nén mọi cảm xúc. Anh đã tiến xa thế này rồi. Giờ thì anh phải nói ra hết. "Và rồi bọn chó rừng phát hiện ra bọn anh. Bị thu hút bởi tiếng động và mùi máu. Chúng kết liễu lũ ngựa. Nửa đầu đêm ấy anh la hét mong để thoát ra và nửa thời gian sau thì cầu nguyện để chúng không vào được."

"Ôi Chúa ơi." Anh cảm nhận được nước mắt của cô, nóng hổi và ẩm ướt trên da anh.

"Anh xin lỗi." Anh nói nhanh trong lúc ôm cô thật chặt. "Anh xin lỗi." Anh biết rõ nó tạo nên một hình ảnh đau buồn thế nào. Đó chính xác là lí do anh chưa bao giờ nói ra. Chưa kể cho bất kì ai. Anh ghét việc cảnh tượng khủng khiếp như thế sẽ in sâu vào trí tưởng tượng của cô. "Đáng lẽ anh không nên kể em nghe."

"Tất nhiên anh nên kể rồi." Khụt khịt mũi, cô ngẩng đầu lên. "Anh đã làm điều hoàn toàn đúng. Phải nghĩ rằng suốt bao năm nay anh đã giữ bí mật ấy cho riêng mình ư?Em mới là người nên xin lỗi." Cô vươn cánh tay quanh cổ anh và ôm anh thật chặt. "Colin, em rất tiếc. Lời nói này thật đau buồn, mà cũng không đủ nữa. Nhưng em thật sự rất tiếc. Em chân thành ước chi anh không phải trải qua nỗi đau nó. Nhưng em mừng vì anh đã kể hết cho em."

Anh vùi mặt vào tóc cô. Có một lúc, anh sợ mình sẽ khóc. Và rồi anh nhận ra, nếu anh khóc - thậm chí ầm ĩ, hỗn độn, thảm thiết - cô sẽ không lùi xa anh. Có thể cô nghĩ và biết trước anh sẽ tuôn trào nước mắt. Đôi cánh tay mềm mại, mỏng manh duyên dáng này sẽ ôm lấy anh chừng nào anh còn cần được ôm.

Cho nên anh quyết định cứ để nước mắt nhỏ ra.

Nhưng rồi không có một giọt nào. Lạ thật.

Anh nên khóc thương ai? Cha mẹ anh sao? Phải, anh đã đau buồn vì mất họ. Và anh vẫn nhớ họ lắm. Nhưng sự để tang chỉ kéo dài trong lúc ấy. Chính nỗi kinh hoàng về đêm đó mới còn đọng lại. Nỗi sợ hãi. Nỗi tủi nhục.

Nỗi tủi nhục chôn vùi sâu, không diễn tả thành lời.

"Bao nhiêu năm qua," anh khẽ nói, "anh tưởng đó là lỗi của anh. Nếu anh không ngủ thiếp đi thì chuyện đã không xảy ra."

Cô thở gấp. "Nhưng điều đó vô lí quá."

"Anh biết."

"Lúc đó anh chỉ là một đứa trẻ. Anh chẳng thể làm được gì hơn."

"Anh biết. Và với tư cách là một người trưởng thành, theo lí trí, anh hiểu điều đó. Nhưng..." Nhưng anh chưa bao giờ cố gắng giũ sạch ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. Cứ như thể anh cần ai khác xác nhận mình vô tội. Ai đó cực kì thông minh và sáng suốt. Ai đó anh có thể tin tưởng sẽ luôn nói ra sự thật thẳng thắn với anh.

Ai đó như Minerva.

"Đó không phải lỗi của anh," anh nói.

"Đúng," cô trả lời. "Không phải lỗi của anh."

Min đáng yêu, ngọt ngào. Ngay từ đầu, đây là điều anh yêu nhất về cô. Sự tin chắc của cô.

Cô áp một nụ hôn lên quai hàm anh. Anh hít vào một hơi thật chậm, thật sâu. Thật kinh ngạc, việc anh cảm thấy lòng mình thư thái nhiều hơn ra sao. Như thể nếu không có vòng tay cô níu giữ anh, có thể anh sẽ trôi đi mất.

"Em biết gì không?" Anh thẫn thờ hỏi. "Anh luôn nghĩ rằng cái chết của cha mẹ anh đại loại giống như một bản nhạc ballad. Họ yêu nhau rất thắm thiết. Ngay cả khi còn bé, anh có thể nhìn thấy được điều đó. Có vẻ gần như phù hợp khi cách họ ra đi thật nên thơ. Luôn ở bên nhau, đoàn tụ ngay cả trong cái chết. Khi bỏ những bi kịch ra, em phải thừa nhận - đây đúng là một bản nhạc khá lãng mạn đấy chứ."

Cô im lặng một lúc lâu, nhưng anh biết cô không ngủ. Các ngón tay của cô đùa bỡn trong tóc anh.

Anh hầu như sắp thiếp đi khi nghe thấy lời đáp của cô.

"Nếu anh viết lời thì em sẽ hát bài đó."

Đêm ấy Minerva không ngủ thêm nữa. Tim và tâm trí cô lẩn quẩn với quá nhiều thứ. Và không hiểu sao, cô biết anh sẽ ngủ ngon hơn nếu cô thức đêm trông cho anh.

Khi những tia nắng rạng đông len lỏi vào túp lều, cô duỗi cánh tay trái ra. Đầu tiên là qua đầu để cho máu lưu thông vào các ngón tay tê cứng. Rồi thói quen và nhu cầu kéo tay cô qua một bên, nơi cô mò mẫm tìm mắt kính.

Nói rời rạc, Colin xoay người trong lúc ngủ. Anh quăng một cánh tay rã rời lên thân mình cô và những ngón tay dò dẫm đến ngực cô.

Ôi, trời ơi. Tim cô đông lại một lúc, không chịu đập tiếp. Rồi nó lại đập thình thịch, nhưng đau nhói. Đau giống như những đầu ngón tay tê cóng bị châm chích khi thọc vào chậu nước ấm. Ngay cả việc hít thở bất chợt cần những suy nghĩ tỉnh táo.

Điều đầu tiên vào mỗi buổi sáng là cô với tay lấy mắt kính. Bởi vì cô chẳng thể thấy được gì trong ngày nếu không có nó.

Colin thì tìm .

Cô không thể "chữa lành" anh. Không người phụ nữ nào có thể. Những sự kiện từ xa xưa trong quá khứ không thể nào bị xóa bỏ được. Nhưng có khi anh không cần một liều thuốc, mà là... một thấu kính. Ai đó chấp nhận anh bởi con người không hoàn hảo của anh và rồi giúp anh nhìn rõ thế giới. Như mắt kính giúp cho cô vậy.

Một tiếng nữa từ bây giờ, ý tưởng này sẽ trông ngớ ngẩn hết sức. Nhưng những tia nắng sớm mù sương đầu tiên này tha thứ cho tất cả kiểu ngốc nghếch. Cho nên chỉ lúc này thôi, cô để bản thân mình đi hoang. Cô để bản thân mơ tưởng chuyện sẽ ra sao khi thức dậy như thế này mỗi ngày, cảm thấy mình cần thiết đối với anh. Người cuối cùng anh chạm vào buổi tối và là người đầu tiên anh với tìm mỗi sáng - dành hết thân mật và khao khát được cảm thấy trọn vẹn.

Đến lúc anh cựa quậy tỉnh giấc, rải những nụ hôn lên má cô, cô muốn điều đó xảy ra mãnh liệt, thiết tha tới nỗi sự thất vọng đã len lỏi đâu đó trong con tim đang đập rộn ràng.

Cô quay lưng qua anh, nằm nghiêng một bên - không muốn phải giải thích tại sao cô lại rơi vào trạng thái buồn phiền như thế ngay trước khi điểm tâm. Anh nép sát đằng sau cô, ôm ấp người cô bằng người anh. Tư thế này làm nổi bật toàn bộ sự tương phản giữa cơ thể họ. Những đường nét rắn chắc ở ngực anh áp dọc theo lưng cô. Sợi lông chân thô ráp của anh cọ xát vào làn da trơn láng của cô.

Bên dưới lớp vải lanh, hai tay anh rong chơi theo những đường cong trên cơ thể cô. Cố định chắc một cánh tay quanh eo cô, anh kéo cô sát lại.

"Min, anh thở ra. "Anh cầm em. Em có đồng ý không?"

"Yêu em đi," cô thủ thỉ. Vì cô có thể nói ra từ đó ngay bây giờ mà không đánh liều quá nhiều.

Cô vẫn còn đau từ đêm qua. Nhưng anh rất dịu dàng, ôm cô đang thu mình trong vòng tay anh. Hơi ấm dễ chịu giữa họ phát triển và lan tỏa trong nhau.

"Chào buổi sáng." Cô cảm nhận được nụ cười của anh ngay gáy.

"Vậy sao?"

Tông giọng anh thay đổi. "Em không nghĩ thế à? Em đang ước chúng ta chưa..."

"Không phải." Lấy hết can đảm, cô xoay người lại nhìn anh. "Em không hối tiếc gì cả. Không hề. Nhưng em muốn cam đoan với anh, chỉ phòng trường hợp cần phải nói ra... em không kì vọng gì đâu."

Chỉ có hy vọng thôi. Những hy vọng, mong mỏi ngu ngốc.

Anh chớp mắt. "Em không kì vọng gì cả."

Chắc hẳn anh phải hiểu ý cô muốn nói gì chứ. "Những gì chúng ta đã chia sẻ rất tuyệt vời. Nhưng em không muốn anh phải bận tâm rằng em đang kì vọng sẽ có gì hơn thế."

"Ái chà," anh nói khô khốc. "Em thật cao thượng làm sao."

"Anh không thấy nhẹ nhõm sao?" Cô không hiểu vẻ bực mình trong giọng anh.

Anh lăn người nằm ngửa ra, xoa xoa lên sống mũi. "Minerva, anh chẳng thể quyết định được em đang sỉ nhục ai trong chúng ta nhiều hơn. Sau đêm qua, em nên có kì vọng chứ."

"Kỳ vọng về gì?" Cô nuốt nghẹn một cách khó khăn.

"Về anh."

"Em tưởng anh chính là người đã biện luận chống lại việc có bất cứ kì vọng nào mà. Chẳng phải cuộc sống huy hoàng của anh là triết lí sao? Anh đã nói kì vọng dễ dẫn đến thất vọng mà. Rồi còn, nếu chẳng kì vọng gì thì sẽ luôn gặp bất ngờ."

Anh phá ra cười thật to. "Trong trường hợp đó..."

Anh quay lại nhìn cô. Cặp mắt màu nâu lục nhạt của anh lóe lên vẻ nghiêm túc kiên quyết.

"Bất ngờ này," Anh hôn lên đầu mũi cô. "Em sẽ kết hôn với anh."

- Hết chương 23 -