Bảy Ngày Phiêu Lãng

Chương 22-2: (tiếp theo)




Và trong lúc chạy thục mạng trên con đường mòn này - một tay cầm khẩu súng nóng rực, tay kia cầm chặt nắm tiền - trong đầu cô chợt nhận ra điều này chắc chắn phải đánh dấu một bước ngoặt trong đời mình. Thực sự là không còn đường quay lại từ chuyện này.

Ngày hôm nay, toàn bộ đánh giá của mẹ cô đã được chứng minh là sai. Cô không thô kệch, cô xinh đẹp. Cô không lơ đãng và vụng về, cô tự tin và là tay súng cừ khôi.

Hơn hết thảy, Minerva không vô vọng. Cô có hai mươi bảng. Cô có một khám phá khoa học quan trọng.

Và cô có Colin, tên quỷ sứ quyến rũ, điển trai nhất Anh quốc, đang chạy theo sát gót cô. Ngoài việc những tên cướp hay bắt cóc tống tiền và con trai thẩm phán đang bực tức đuổi theo họ...

Đời chưa bao giờ đẹp đến thế.

"Lối này," anh gọi to, bắt kịp cô khi họ chạy gần đến biên giới thị trấn. Anh ôm Francine trên tay, dẫn đường quẹo vào một ngõ hẹp. Họ chạy ầm ầm theo hành lang hẹp, mờ mờ, rồi tìm thấy một lối đi hình vòng cung dẫn qua thành nghĩa trang nhà thờ và ra vùng đất trống.

Giờ thì mang Francine giữa hai người, họ chạy vào khoảng trời lúc xế chiều. Chỉ khi họ đã băng qua được hai cánh đồng, nhảy qua một bục trèo hàng rào và trèo lên được một ngọn đồi thì họ mới ngừng lại lấy hơi và dám ngoảnh lại nhìn.

Họ chẳng thấy ai cả.

"Sao ngài thoát được vậy?" Cô hỏi.

"Elspeth và đội quân của cô bé. Chúng đánh lạc hướng. Nhưng chúng ta chưa an toàn đâu." Vừa thở hổn hển, anh gật đầu ra hiệu về phía một túp lều gần đó. "Lại đằng kia."

Nó không phải là chỗ trú đích thực. Chỉ là một cái chòi tù túng cho những người chăn cừu ngủ lại trong lúc chăn thả bầy đàn ở cánh đồng này. Đêm nay, nơi này trống không. Có vẻ như tất cả đàn cừu trước đấy đã được nhốt lại ở đâu đó để những người chăn cừu có thể thưởng ngoạn chợ phiên.

Colin phải cúi khom xuống để bước vừa qua ô cửa nhỏ. Bên trong, họ thấy được chỉ có một bếp lò be bé, một cái đèn, nhiều loại gậy khác nhau và các dụng cụ chăn cừu khác... và một cái giường xếp chật hẹp.

Vẫn đang thở hồng hộc từ sự vận động quá sức lúc nãy, Minerva tìm được một viên đá lửa và thắp đèn. "Ngài có muốn biết một chuyện không?" Khi ánh sáng vàng sưởi ấm không gian, cô quay lại nhìn Colin. "Hôm nay là sinh nhật của tôi đấy."

Anh bật cười. "Thật à?"

"Không. Không hẳn." Cô không nhịn được tiếng cười khúc khích. "Nhưng nếu đúng là vậy, hôm nay sẽ là ngày sinh nhật tuyệt nhất từ trước đến giờ. Colin, lúc nãy ngài thật đáng kinh ngạc."

"Lúc nãy em thật tuyệt đến mức không ngờ." Anh ôm lấy eo cô. Ngực anh phập phồng cùng một tiếng thở vang dài. "Em rất tuyệt vời."

Lời tán dương của anh khiến cô nổi da gà. Nhưng khi anh kéo cô lại gần, một vật trở ngại tròn tròn kì lạ kêu lóc bóc giữa họ.

Trán anh nhăn lại với vẻ bối rối.

"Ôi," cô bật cười nói. Lùi lại một chút, cô lấy vật trở ngại đó ra khỏi túi quần ngoài và giơ lên cho anh xem. "Tôi đã để dành một quả đào cho ngài."

Anh nhìn quả đào. Rồi anh nhìn cô.

"Minerva."

Sự nhận thức châm vào từng tế bào trên da cô. Ham muốn mãnh liệt hiển hiện trong mắt anh, sức nóng đang âm ỉ cháy giữa cơ thể họ... đây không phải là một bài học, hay một cuộc thí nghiệm để thỏa mãn tính tò mò khoa học. Đây cũng không phải bất cứ loại giả vờ nào.

Đây là thật.

Anh cúi đầu xuống từ từ, cố tình kéo dài khoảnh khắc khiến cô chới với vì anh, vươn mình tới anh, nhức nhối vì anh. Cho đến cuối cùng, tay anh nâng niu cổ của cô và hôn cô nồng nàn, say đắm.

Quả đào trượt khỏi ngón tay cô và lăn xuống đất phủ đầy rơm. Họ hôn nhau, ôm ghì nhau và đan những ngón tay vào tóc của nhau. Dường như họ chẳng biết làm thế nào để ôm cho đủ chặt, hôn cho đủ sâu và áp sát cho đủ gần gũi.

"Minerva." Anh thì thầm vào tai cô. "Anh muốn làm tình với em."

Chỉ với những từ ngữ ấy... lời tuyên bố ý đinh một cách táo bạo, chẳng hề mập mờ ấy... ngọn lửa cháy bùng khắp huyết quản của cô. Nóng, mãnh liệt, dữ dội.

Có hàng tá lí do để cô có thể từ chối anh. Nhưng tất cả chúng đều là lí do của người khác. Của mẹ cô, của bạn bè cùng lứa, của xã hội. Cô đã bỏ lại toàn bộ kì vọng kia phía sau rồi. Nếu Minerva tự vấn lòng mình thì chẳng có gì để bàn cãi. Cơ thể cô thèm khát cảm giác có da thịt anh áp sát da thịt cô. Trí tò mò của cô thiết tha được trải nghiệm sự ân ái, cùng anh. Và trái tim cô...

Ồ, trái tim cô đã thuộc về anh, sẵn sàng để anh làm đau nó.

Hai tay anh đi đến các gút thắt quần ngoài. Bằng những động tác khéo léo, anh tháo chúng ra và cởi bỏ lớp vải ấy. Rồi anh bắt đầu tới hàng móc dọc theo lưng cô.

Giọng anh trở nên khản đặc. "Anh đã hứa với em là anh sẽ không làm chuyện này. Chết tiệt, anh đã tự hứa với mình sẽ không làm chuyện này. Nhưng anh không kìm được, Min. Anh rất muốn em."

Cô hôn anh và áp sát người vào cơ thể anh, hy vọng cho anh thấy rằng cô chẳng thể tìm được lời nào để nói. Rằng cô cũng muốn có anh. Lúc anh tháo mở khóa sau áo đầm, cô đan những ngón tay vào trong mái tóc gợn sóng của anh.

"Colin," cô thở dài.

Tay anh đi đến bờ vai cô. Ánh mắt anh kiếm tìm đôi mắt cô. "Nếu em không muốn làm chuyện này, hãy bảo anh đi." Anh nuốt nghẹn khó khăn. "Nói ra đi và anh sẽ dừng lại."

Để trả lời, cô chỉ đơn giản kéo ống tay áo xuống khỏi cánh tay và đẩy tấm lụa xanh dương xuống chân. Anh nắm một tay của cô để giữ vững khi cô bước ra khỏi chiếc áo đầm.

Anh đứng lùi lại một bước, thốt lên. "Nhìn em xem. Thật xinh đẹp."

Xúc cảm sưởi ấm khắp người cô lúc anh quan sát các món đồ cô đã lấy ra từ đồ đạc kết hôn sáng nay. Tấm áo lót trắng bằng ren, áo nịt nâng ngực và đôi bít tất dài bằng lụa. Nếu trước giờ cô đã để dành chúng cho bất cứ dịp nào ngoài khoảnh khắc này với anh, cô cũng không thể nhớ được. Cái ngày điên chính rồ này, chiến thắng hoan hỉ tại chợ phiên, ngủ lại tại cái nơi xoàng xĩnh, ấm cúng này. Sự khao khát hiển hiện trong mắt anh khi anh nhìn cô chăm chú.

Cảm giác như đây là tất cả những thứ cô hằng mong muốn.

Cô mở rương ra và tìm được những tấm ga giường thêu mà cô đã may và để dành cho đêm tân hôn chắc sẽ không xảy đến với mình. Bọn họ cùng nhau trải chúng lên chiếc giường xếp chật hẹp.

Dẫu cho cô có xuống mồ với tình trạng không chồng, cô vẫn sẽ biết nhiều đam mê trong một đêm hôm nay còn hơn vài phụ nữ có được khi trải nghiệm cả cuộc đời. Cô thề sẽ nhấm nháp từng sự động chạm. Ghi nhớ từng động tác, giữ mắt mở trong từng khoảnh khắc một. Kể cả lúc này đây, khi anh hôn vào phần mềm dưới tai cô.

Anh ôm eo cô và xoay cô lại. Lưng cô quay về phía, cô run lên khi lúc anh tháo dây buộc áo nịt ra. Cuối cùng, phần áo hạn chế này cũng rời khỏi người, cô hít sâu một hơi thở say sưa.

Anh kéo cô lại gần. Các cơ bắp rắn chắc ở ngực anh đỡ lấy cô khi anh nâng và ôm lấy ngực cô qua lớp áo lót. Hơi thở cô trở nên nhanh hơn theo sự đụng chạm của anh.

Cô quay lại trong vòng tay anh, mong muốn đến lượt mình chạm vào anh. Lướt hai tay từ dưới ve áo đến vai anh, cô đẩy áo choàng tách khỏi người anh. Anh rũ cho chiếc áo nặng nề này trượt xuống cánh tay và ném nó qua một bên. Cô kéo phần vải áo sơ mi lùng thùng ra và lướt tay xuống dưới lớp áo để khám phá những đường nét mượt mà, cuồn cuộn của cơ thể anh.

Anh giơ hai cánh tay qua đầu - cao nhất cơ thể, do trần nhà thấp - và cô kéo áo sơ mi lên, qua vai anh. Một khi áo sơ mi được cởi ra, anh chỉ dẫn cô làm tương tự. Minerva vươn tay lên cao trong lúc anh gom phần vải áo lót mỏng nhẹ như sa và kéo nó lên. Một cách từ từ, ngưỡng mộ. Cho đến khi anh kéo áo qua khỏi đầu và tay cô. Rồi hai tay anh chầm chậm, từ tốn quét ngược lại - lướt xuống dọc theo cánh tay đang duỗi của cô, qua ngực, eo, hông cô. Lòng bàn tay anh hơi thô ráp do phải lợp mái nhà sáng nay, chỉ làm tăng sự phấn kích trong cô mà thôi.

Điều đó cho cô biết rằng chuyện này là thật.

Cô đứng trước mặt anh. Cô tưởng anh sẽ tháo nịt vớ ra, nhưng thay vì thế anh lại vuốt tay lên lớp lụa mịn màng này.

Anh nắm lấy cổ tay cô, chặn bàn tay cô lại. Với một tiếng cười khàn khàn, anh bảo, "Anh không thể chịu đựng thêm được nữa."

"Vậy hãy đến với em đi." Lời nói đó khiến cô cảm thấy bạo dạn và có sức quyến rũ. Cô trườn người nằm dài trên giường, biến cả cơ thể cô thành một lời mời được viết bằng thư pháp màu hồng nhạt.

Vậy là xong. Anh đang ở trong cô. Họ đang làm tình.

Cảm giác... vừa tuyệt vời vừa tồi tệ. Dòng cảm giác và cảm xúc tràn ngập người cô. Ngực cô khớp chặt với sức nặng rắn chắc của ngực anh. Tim cô cảm thấy buốt nhói.

Colin biết anh ta đang làm gì mà, cô tự nhủ. Chắc chắn mọi chuyện sẽ bắt đầu có cảm giác tuyệt diệu sớm thôi.

Rất sớm thôi.

"Anh có thể..." Cô thở hổn hển. "Chỉ cần chờ. Một chút."

Khẽ chửi thề, anh ấn trán mình lên vai cô. "Anh ghét việc mình đã làm em đau. Anh ghét việc mình đã gây ra chuyện này với em." Anh ngẩng đầu lên. "Chúa ơi, Min. Anh vô cùng xin lỗi. Anh thề anh sẽ đền bù cho em. Anh không biết làm sao, nhưng... anh sẽ sửa chữa cho đúng."

"Chỉ cần làm cho nó tốt là được rồi." Cô trao cho anh một nụ cười can đảm. "Anh thật sự biết cách làm được điều đó chứ?"

Miệng anh nhếch lên tạo thành một nụ cười nhăn nhở. "Cái đó thì anh hy vọng mình có thể xoay xở được."

Đôi mắt anh ánh lên niềm vui. "Anh luôn mong muốn điều này từ lâu, Min. Lâu hơn em có thể biết."

Cô chạm vào má anh. "Em cũng vậy."

Anh hôn cô ngọt ngào. Cô bám chặt lưng anh, ấn sâu những móng tay vào da thịt anh.

Đừng dừng lại. Làm ơn, đừng bây giờ dừng lại.

"Colin," cô thở hổn hển. "Chúng ta phải cẩn thận."

"Anh biết. Anh biết. Chỉ là cảm giác có em thật... thật ngọt ngào. Thật hợp. Thật tuyệt. Thật... cực kì... cực kì... cực kì..."

Cô ve vuốt lưng anh trong khi hơi thở anh dịu lại. Anh yên lặng vô cùng. Đây là Colin trong vòng tay cô và anh không bây giờ yên lặng.

"Ôi, Min. Vừa nãy thật không thể tin được. Anh chưa hề mơ chuyện đó có thể tuyệt thế nào với..." Anh vén mái tóc khỏi khuôn mặt cô. "Với em."

Những giọt nước mắt nhẹ nhõm và vui sướng cay cay nơi khóe mắt cô.

Anh nằm ra giường và gác đầu lên một cánh tay. "Em biết không, có thể anh không nên nói điều này. Nhưng ngay bây giờ em có thể yêu cầu anh cho em thứ gì cũng được - bất cứ thứ gì trên đời - và nó sẽ là của em."

"Thật sao?" Cô khúc khích cười. "Em ước mong có thứ gì đây? Vàng, bạc, ngọc trai, hồng ngọc...?"

"Xong. Và xong và xong và xong."

"Mặt trăng."

"Của em hết. Anh sẽ đi hái nó xuống cho em, chỉ là ngay khi anh lấy lại hơi đã. Nếu em muốn anh sẽ lấy thêm vài ngôi sao nữa."

Cô nép người sát vào anh. "Không cần thiết đâu. Em không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì có thể khiến khoảnh khắc này tuyệt hơn."

Nhưng đó là một lời nói dối. Có một thứ cô ước mình có gan yêu cầu anh. Nếu cô có thể có bất kì thứ gì mình muốn, cô sẽ hỏi mỗi thứ này.

Yêu em.

Yêu em và hãy để em yêu anh.

Lời nói đã bừng bừng trên đầu lưỡi, nhưng Minerva chẳng thể nào tạo thành tiếng. Cô đúng là người hèn nhát hết thuốc chữa. Cô có thể đập cửa nhà anh vào nửa đêm và yêu cầu anh tôn trọng con người cô. Cô có thể đi dọc đất nước với hy vọng được đánh giá cao vì thánh quả khoa học của mình. Nhưng cô vẫn thiếu dũng khí để yêu cầu một điều mình muốn trên hết.

Được yêu, vì con người cô mà thôi.

- Hết chương 22 -