Bảy Ngày Phiêu Lãng

Chương 20-2: (tiếp theo)




Anh cắn miếng bánh mì và nhai. Nhún vai một cái, rốt cuộc anh cũng đáp, "phương Bắc."

Cô nghĩ, quả thật rất kinh ngạc khi thấy một người đàn ông chỉ dựa vào sức hấp dẫn của bản thân có thể đi xa tới đâu. Tới giữa buổi sáng, Colin đã dụ dỗ cho họ đi nhờ một loạt chuyến xe với những người giao hàng và nông dân, đưa đến chỗ mà họ có thể quay lại đường Great North.

Sau khi dừng lại tán gẫu với một chủ trang trại địa phương, anh sải bước trở lại với Minerva, nơi cô đứng chờ cạnh rào chắn đường ray.

Anh nheo mắt nhìn cô dưới ánh nắng chói buổi sáng. "Ông ấy nói mình có thể cho chúng ta đi nhờ đến Grantham chiều nay, đổi lại một vài giờ làm việc trong sáng nay. Ông ấy cho các tá điền lợp một mái nhà tranh. Nếu ta giúp một tay, sau đó ta có thể có chỗ trong xe của ông ấy."

"Đi nhờ từ đây đến tận Grantham sao? Điều đó thật tuyệt vời. Nhưng..."

"Nhưng sao?"

Cô nghiêng đầu. "Tôi cho là ông ấy không nhận ra ngài là tử tước."

"Tử tước ư? Ăn vận thế này?" MỈm cười, anh chỉ vào chiếc áo khoác ngoài bụi bặm, xộc xệch của mình. Vải giữ lại ký ức màu xanh thẫm nguyên thủy. Đôi giày bốt của anh đã không được đánh xi đen mấy ngày nay. "Đừng hòng. Tất nhiên ông ấy cho rằng chúng ta là những lữ khách bình thường thôi."

"Nhưng..." Làm sao để diễn đạt mà không xúc phạm lòng kiêu hãnh của anh? "Colin, ngài đã bao giờ lợp mái nhà chưa?"

"Dĩ nhiên là chưa rồi," anh nói liều, giúp cô nhấc rương của Francine qua bật trèo. "Đây là cơ hội trọng đại của tôi."

Cô hít một hơi dài. "Nếu ngài đã nói vậy."

Họ băng qua một cánh đồng cây hoa bia được trồng dàn hàng rất ngăn nắp với các cột và những tua xanh lá tham vọng đang bắt đầu leo lên chúng. Minerva có thể nhìn thấy nhà tranh từ đằng xa. Một vài người đang trèo thang và mang vác các bó rơm dài vàng óng, còn tươi lên để sắp lớp trên mái. Họ trông giống như những con kiến trên một chiếc đĩa chất đống sữa trứng vàng.

"Đây." Colin tháo cà vạt và quấn quanh khẩu súng trước khi nhét cả hai vào trong túi áo choàng. Rồi anh cởi áo choàng ra và đưa cho cô. "Trông nom nó."

Ngay sau đó, anh tham gia cùng làm việc với những người kia. Minerva nhanh chóng thấy mình được yêu cầu gia nhập nhóm phụ nữ, phân loại và bó rơm lại khi chúng được cây chĩa cào ra khỏi xe thổ mộ. Cô nghĩ nếu mình có thể diễn tròn vai người truyền giáo hay sát thủ thì hẳn cô có thể làm được việc này. Suy cho cùng thì cô đã từng làm việc hàng tiếng đồng hồ liền với cây búa đập đá của mình mà.

Một tiếng sau, lưng cô đau nhức và hai cánh tay trần đã lốm đốm nghìn chỗ nhỏ bị trầy da. Đầu cô có cảm giác như phình ra do mùi hương dày đặc của sợi rơm. Cô không thạo việc lắm và cô có thể cảm thấy mình không tiến triển được nhiều dưới sự kiên nhẫn chịu đựng của những phụ nữ khác. Nhưng cô sẽ không từ bỏ.

Cô đứng thẳng dậy một lúc để duỗi lưng. Lấy một tay che mắt, cô dõi mắt tìm Colin giữa cánh đàn ông. Anh đây rồi, gần nóc nhà, gan dạ đứng dạng chân giữa hai rui. Không một chút ngại ngần hay dấu hiệu mất thăng bằng, anh bước ba mét qua cây xà nghiêng và hẹp để nhận lấy một bó rơm tươi. Đương nhiên anh quen dần với việc này rất dễ dàng - y như cách anh làm quen dần với mọi thứ.

Cô quan sát anh thêm vài phút nữa. Đặt rơm lại thành một lớp dày, rồi ghim chặt nó xuống bằng những miếng gỗ phỉ đã xẻ bện lại. Anh cầm lên một công cụ đầu dẹt vừa trông giống bàn chải ngựa vừa hơi giống cái búa. Với những cú vung tay mau lẹ, chắc nịch, anh giã lớp rạ vô đúng vị trí. Anh tạm ngừng để lau trán và buông một lời bình phẩm với các anh bạn làm chung. Từ cách tất cả bọn họ đều bật cười, cô cho rằng hẳn nó phải là câu nói rất hài hước.

Minerva chợt nhận ra mình đang vướng vào trạng thái vừa cảm phục vừa đố kỵ. Dường như cô phải chịu cảnh cả đời làm kẻ ngoài cuộc liên miên, trong khi Colin có thể hòa nhập ở mọi nơi. Nhưng lần đầu tiên, cô nhận thấy sức mê hoặc của anh dưới một trạng thái khác. Không phải như chất bôi trơn của xã giao hay nhục dục, đơn giản chỉ là một biểu hiện bản ngã chân chính của anh.

Anh trông thấy cô và giơ một tay lên vẫy chào. "Tallyho!"

Cô không thể ngăn mình mỉm cười và lắc đầu, lẩm bẩm, "Đồ dở hơi."

Quả thực có sự rạn nứt (20).

(20). "Cracked" vừa mang nghĩa dở hơi vừa có nghĩa rạn nứt.

Nứt toác ra thì đúng hơn. Thoát ra khỏi cái vỏ của mình.

Khôi hài làm sao. Anh lúc nào cũng khiển trách Minerva, bảo cô phải bước ra khỏi cái lồng bảo hộ của mình. Nhưng chẳng phải ai cũng có một cái vỏ sao? Lớp áo giáp bên ngoài cứng cáp bảo vệ sinh vật mềm yếu, dễ vỡ bên dưới?

Cô nghĩ, có khi người ta giống con ốc ammonite hơn là họ tưởng. Có lẽ họ cũng tạo những lớp vỏ theo một nhân tố kiên định, bất di bất dịch - đặc tính hoặc hoàn cảnh nào đó được thiết lập hồi thơ ấu. Mỗi khoang trong vỏ lại to hơn khoang trước. Phát triển theo năm tháng, cho đến khi chúng xoắn ốc và tự khóa chặt mình ở yên trời đó.

Lớp vỏ của Colin được hình thành bởi bi kịch. Cái chết của cha mẹ anh đã định hình khoang bảo hộ đầu tiên ấy. Anh sở hữu nó, dần dần trám đầy hình dạng, phóng to nó với chỗ trống nối tiếp chỗ trống ảm đạm, hỗn loạn. Nhưng nếu con người bên trong những khoang rỗng, vang dội kia không phải là một tấn thảm kịch thì sao? Chỉ là một người thực sự thích tận hưởng cuộc sống và yêu con người, nhưng tình cờ có cả hai cha mẹ đều qua đời và bị chứng mất ngủ khó chữa thì sao?

Còn là ai, bên dưới tất cả các lớp vỏ của mình? Một cô gái vụng về, mọt sách chẳng thèm quan tâm điều gì khác ngoài hóa thạch và đá? Hay một phụ nữ gan dạ, thích phiêu lưu sẽ mạo hiểm mọi thứ - không phải với niềm hy vọng sẽ nhận được sự ca ngợi về nghề nghiệp, mà là với cơ hội mỏng manh có được tình yêu. Cơ hội tìm được một người có thể thấu hiểu cô, đánh giá đúng về cô và để cô thấu hiểu và đánh giá đúng người ấy.

Cô không thể nói dối. Ở vịnh Spindle, cô đã ấp ủ những tưởng tượng hão huyền là ngài Alisdair Kent có thể là người đàn ông đó. Nhưng bây giờ, ngẫm lại, cô phải thú nhận một sự thật khó khăn khác. Bất kể khi nào cô mường tượng mình cùng với ngài Alisdair - chăm chú nhìn vào đôi mắt ánh lên vẻ chấp thuận, lòng khát khao, lòng yêu thương và lòng tin cậy - đôi mắt ấy trông cực giống kim cương Bristol. Và chúng gắn liền với một quai hàm cương nghị và một lúm đồng tiền miễn cưỡng.

Cô vô cùng bối rối. Trong tương lai trước mắt, cô muốn - cần - chia sẻ dấu chân của Francine với cộng đồng khoa học. Xa hơn nữa, Minerva không biết cô muốn gì nữa. Và ngay cả khi cô có thể nhận thức rõ mình muốn tương lai thế nào...

Làm sao cô chịu đựng nổi nếu tương lai ấy không muốn có cô?

Khi đã lợp mái nhà xong, những người làm công tụ tập tại các bàn dài bằng ván gỗ, cùng dùng một bữa cơm trưa giản đơn. Minerva giúp những phụ nữ khác chuyền các giỏ bánh mì mới ra lò, xúc xích và phô mai cứng. Rượu bia liên tục được rót tràn đầy từ một thùng tô-nô.

Trạng thái chung chuyển từ làm việc sang chuẩn bị. Cánh nam rửa ráy và mặc áo khoác vào, còn phía nữ cởi tạp dề và thắt ruy băng trên tóc cho nhau. Xe ngựa mới đây được chất đầy đống rơm để lợp mái nay đã được quét sạch và buộc vào một cỗ những con ngựa khỏe mạnh, cường tráng.

"Cỗ xe của chúng ta đang đợi." Colin chìa một tay ra cho Minerva. "Mời em."

Anh giúp cô leo lên xe, rồi chất rương lên. Cô đẩy nó về tít đầu kia của tấm đệm và họ ngồi cùng một hàng - cả ba bọn họ. Minerva ngồi xếp bằng. Colin ngồi duỗi chân ra. Francine giữ chân ở yên trong chỗ của mình.

"Ngài không ngại đi xe này sao?" Cô hỏi anh.

Anh lắc đầu. "Không, miễn sao nó không có mui che là được."

Toàn bộ những tá điền khác lũ lượt ùa vào và chỉ trước khi cửa phía sau được gài then, nửa tá heo con hồng hồng, ngoe nguẩy được bỏ thêm vào. Một con mò đường bước vào lòng của Minerva, bén rễ đầy đáng yêu trong các nếp vạt váy ngoài màu trắng của cô, nơi mà sinh vật mũi thính bé nhỏ này biết rằng cô đã để dành một chút phô mai từ bữa trưa.

"Tất cả chúng ta đều đi đến Grantham à?" Minerva nói lên thắc mắc trong lúc cho bé heo ăn một mẩu phô mai.

Người phụ nữ trẻ ngồi bên kia chiếc xe nhìn cô chằm chằm, như thể cô là một kẻ ngờ nghệch. "Hôm nay chẳng phải là ngày chợ phiên sao?"

À. Ngày chợ phiên. Điều này giải thích cho bầu không khí nhộn nhịp. Và heo con.

Lúc chiếc xe bắt đầu lăn bánh lên đường, các cô gái trong xe di chuyển và tụ lại thành một nhóm lỏng lẻo. Họ thì thào với nhau, đưa mắt nhìn trộm Colin và Minerva.

Minerva có thể thấy được họ đang suy đoán mối quan hệ của hai người. Tự hỏi anh chàng lạ mặt đẹp trai này còn độc thân hay không. Sau một lúc rù rì và huých nhau, có vẻ họ đã đề cử một cô tóc nâu trông bạo dạn đi tìm hiểu.

"Anh Sand này," cô ta mỉm cười nói. "Điều gì đưa anh và cô bạn đây đến hội chợ Grantham vậy?"

Minerva nín thở, ngốc nghếch hy vọng rằng được gọi là cái gì khác ngoài em gái của anh. Cái gì đó hơn cả nhân tình.

"Công việc thôi," Colin thốt ra dễ dàng. "Chúng tôi là dân diễn xiếc."

Dân diễn xiếc?

"Dân diễn xiếc?" Một vài cô gái lặp lại.

"Vâng, tất nhiên rồi." Anh uể oải luồn một tay vào tóc. "Tôi đi thăng bằng trên dây, còn quý cô đây..." Anh vươn cánh tay vòng quanh Minerva, kéo cô lại gần. "Cô ấy là người nuốt kiếm số một đấy."

ÔI lạy Chúa.

Minerva áp một tay lên che miệng và không kiềm chế được những tiếng khụt khịt trong lòng bàn tay. "Bị mắc chút bụi rơm," mấy giây sau cô giải thích, lau đi những giọt nước mắt do cười.

Cô liếc nhìn Colin. Gã này thật trơ trẽn hết chỗ nói. Đẹp trai kiểu chẳng biết hối cải là gì. Và - ôi, trời ơi. Cô sắp phải lòng anh một cách tuyệt vọng, chỉ còn chút ranh giới mỏng manh nữa thôi.

"Người nuốt kiếm," cô gái tóc nâu lặp lại, nhìn Minerva hồ nghi.

"Ồ, phải đấy. Cô ấy có một tài nghệ hiếm có. Mọi người phải tin khi tôi nói rằng, tôi đã dành vài năm trong giới diễn xiếc, vậy mà tôi chưa hề thấy người nào giống cô ấy. Các bạn nên xem phần trình diễn của cô ấy chỉ mới tối qua thôi. Tôi phải nói vô cùng xuất sắc. Cô ấy có cái cách làm..."

Minerva thúc cùi chỏ vào anh thật mạnh.

"Sao chứ?" Anh giữ lấy cằm cô, quay mặt cô sang nhìn anh. Mắt anh lấp lánh niềm thích thú. "Thật tình đấy cưng à. Em quá ư là khiêm tốn."

Cô choáng váng ngã quỵ thật lâu bởi ánh nhìn ấm áp, trìu mến của anh. Và rồi anh hôn cô. Không hẳn trên môi, không hẳn trên má. Ngay khóe miệng cười của cô.

Chiếc xe chạy trúng vết lún sâu trên đường, xóc nẩy tách họ ra. Minerva ngả đầu lên vai anh và thở dài hạnh phúc.

Bên kia xe, đám phụ nữ còn lại thở dài thất vọng.

Đúng rồi, các cô. Hãy khóc lóc vào tạp dề của mình đi. Anh ấy đã có nơi có chốn rồi. Ít nhất thì trong hôm nay.

Minerva đan tay vào tay Colin và siết chặt thầm cảm ơn. Cùng với tất cả khoái cảm sung sướng mà anh đã tài tình khiến cơ thể cô đạt được, giờ đây anh lại giới thiệu cho cô một cảm giác hoàn toàn mới.

Thì ra cảm giác bị ghen tị là thế này đây.

"Chà," cô tóc nâu nói, "ta chả bây giờ biết được mình sẽ gặp được ai dọc đường Great North đúng không? Chỉ mới hôm qua, anh trai tôi kể một người bạn của anh ấy có dịp xã giao với một hoàng tử mất tích đã lâu."

Mọi người trên xe đều cười phá lên, ngoại trừ Minerva. Cánh tay Colin đang choàng quanh vai cô siết chặt hơn.

"Không, thật đấy," cô gái tiếp tục. "Anh ta là hoàng tử, du hành trong bộ đồ thường phục."

Bên cạnh cô ta, một phụ nữ trẻ khác lắc đầu. "Anh trai cô lại thêu dệt nữa rồi, Becky. Thử hình dung xem, một hoàng tử mất tích cải trang, đi trên quãng đường này. Anh ta đang làm gì? Đi chơi hội chợ à?" Cô ta khúc khích cười. "Tôi sẽ chẳng tán thưởng câu chuyện đó chút nào."

"Tôi không biết nữa." Minerva mỉm cười với chính mình, nép mình vào sát Colin hơn. "Tôi có thể tin được chuyện đó."

"Ừ thì." Cô tóc nâu nhướng một lông mày. "Nếu vị hoàng tử này có tồn tại thật - tốt hơn hết anh ta nên hy vọng không gặp phải các bạn của anh tôi. Họ còn ân oán chưa giải quyết xong với đức ngài."

- Hết chương 20 -