"Đi nào," anh cáu gắt. "Lúc này hẳn ta phải ở gần nơi đó rồi."
"Gần nơi đó? Gần đâu?"
Minerva đi chậm chạp đằng sau anh, đang cố hiểu cơn giận dữ phi lí này. Ấy thế mà triết lí thông thường hay biện thuyết rằng chỉ phái nữ mới hay có tính khí thất thường đấy.
Họ đi tiếp khoảng chừng mười lăm phút nữa và ra khỏi khu rừng ngay rìa đỉnh dốc.
Ở đằng xa, xuôi theo con dốc, là một trang viên bằng đá rộng lớn, được bao quanh bởi các khu vườn và những ngôi nhà phụ.
"Chúa ơi," cô thốt ra. "Nơi đó là gì vậy?"
"Điền trang Winterset," anh đáp. "Tôi biết ngay chúng ta hẳn phải ở gần nó. Một người bạn tốt của tôi đang sống ở đó. Chúng ta cần một nơi để nghỉ qua đêm. Để ẩn náu phòng khi mấy tên cướp kia vẫn còn đánh hơi xung quanh."
"Và chúng ta cứ thế mà xuất hiện trước cửa nhà bạn ngài à? Không được mời mà đột nhiên đến?" Cô huơ một tay giữa hai người. "Với tướng mạo thế này sao?"
"Ồ, chẳng ai tỏ ra ngạc nhiên đâu. Khách khứa ở điền trang Winterset lúc nào cũng đến và đi. Hễ khi nào công tước cư ngụ ở đó, cuộc chè chén thác loạn không bao giờ có hồi kết."
Minerva nhìn anh trân trân. "Công tước á? Chúng ta sắp làm khách của một công tước hả?"
"Anh ta không phải công tước thuộc hoàng gia đâu," anh nói như thể điều này sẽ an ủi được gì đó. "Hal là một anh chàng đáng mến, rồi cô sẽ thấy. Anh ta bảo trợ một giới chơi bạc nổi tiếng có tên Câu lạc bộ Shilling. Tôi là thành viên trong đó. Anh ta sẽ không hề bực dọc việc tôi không có giấy mời, miễn sao tôi mang tiền tới để thua tại bàn đánh bài của anh ta."
"Nhưng ngài làm gì có tiền để mà thua tại bàn chơi bài của ngài ấy. Chúng ta chỉ còn chính xác một đồng sovereign mà thôi."
"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ."
Họ bắt đầu đi xuống con dốc đầy cỏ. Khu trang viên bao la, trải dài gần ngổn ngang dường như phình ra thêm khi họ đến gần. Cứ như có một cậu bé tinh ranh nào đấy đang ngồi sau chốn này mà thổi phồng khiến nó giống như bàng quang lợn được cạo nhẵn. Nó to lớn một cách kì cục, những cửa sổ được xây thụt vào sâu hoắm và có mái che như những đôi mắt dâm đãng.
Cô không thích cảnh này. Không một chút nào.
Lúc họ tới gần lối đánh xe dẫn vào nhà, Colin kéo cô vào khu vườn, đằng sau hàng cây bách dùng để chắn gió. Nhúng chiếc khăn tay vào đài phun nước đang nhỏ giọt, anh lau sạch mặt và cổ, rồi thắt lại cà vạt. Anh phủi bụi trên mặt trước áo choàng và hất đầu thật nhanh gọn và vô tư lự, lập tức mái tóc anh lại vào nếp.
Đáng ghét, rõ là không công bằng mà. Chỉ cần ba mươi giây rửa ráy, chỉnh trang, trông anh chỉnh tề hơn cô sau khi xoay sở với cặp kẹp nóng, giấy uốn tóc, cùng sự giúp đỡ của hai thị nữ người Pháp.
"Nhìn tôi tươm tất chưa?" Anh hỏi.
"Ngài vẫn điển trai toàn diện một cách bất công như mọi khi."
Anh hơi nghiêng đầu và săm soi cô. "Giờ thì ta có thể làm gì cho cô đây?"
Cô khịt mũi. Làm gì được đây. "Có vẻ chả có gì hết, thư ngài," cô nói chua chát.
"Um... cô không thể đi vào ma trông như thế được - mọi thứ được kẹp gọn gàng, buộc thắt và cài khuy kín đáo. Không thể như vậy nếu cô định đi vào với tư cách là nhân tình của tôi."
"Nhân..." Cô hạ giọng, như thể những cây bách có tai vậy. "Nhân tình của ngài?"
"Còn cách nào khác để tôi có thể lí giải cho sự hiện diện của cô? Tôi đã làm bạn với Công tước Halford nhiều năm rồi. Tôi không thể giới thiệu với anh ta cô là em gái của tôi được. Anh ta biết rất rõ tôi chẳng có em gái nào." Bàn tay anh đi đến các khuy áo vét ngắn đi đường của cô. Bắt đầu từ khuy gần cổ họng cô nhất, anh tháo tuột từng cái ra hết. "Trước tiên, chúng ta cần loại bỏ cái này đã." Khi tách hai thân áo ra xong, anh đẩy chiếc áo ra khỏi vai cô và giũ tay áo rời ra. Trong toàn bộ thời gian đó, Minerva đứng ngây ra đó, thậm chí cũng không biết phải phản kháng làm sao.
Anh gấp áo khoác của cô lại và quăng nó qua một bên. "Cái này cũng không hiệu quả nốt," anh cằn nhằn trong lúc nhìn chòng chọc vào chiếc áo đi đường bằng lụa satin của cô. "Lẽ ra hôm nay cô nên mặc áo màu đỏ."
Minerva nổi giận. "Áo đầm này có gì không ổn à?" Cô thích chiếc áo này. Một trong những cái đẹp nhất. Màu lam khổng tước hợp với nước da cô, hoặc cô được bảo thế.
"Nó giản dị quá mức," anh nói. "Cô trông như một nữ gia sư chứ không phải nhân tình."
Giản dị ư? Cô nhìn chằm chằm xuống chiếc áo. Vạt áo trên ôm sát ngực cô và thắt lưng cao nịt chắc quanh sườn, xòe thành phần váy xếp nếp thật rộng. Cô thấy nó vừa khít người, tôn lên đường cong và hết sức táo bạo khi mặc thử ở chỗ thợ may. Đặc biệt là hai ống tay áo. Chúng phồng lên một chút ở vai, rồi chun lại tại phần kẹp ruy băng thắt ngay trên cánh tay. Từ đó, chúng ôm khít lấy cánh tay cô xuống thẳng tới cổ tay.
Anh vươn tay tới một trong cái nơ ruy băng, vân vê dải ren ấy giữa những đầu ngón tay trước khi lướt nhẹ xuống cổ tay áo cô. Một cảm giác cuồng nhiệt trượt xuyên qua cô, lướt đi trên mặt óng ánh của tấm lụa.
Thấy chưa? Hai tay áo này là những lớp vải quyến rũ, gợi cảm thế mà. Chúng chẳng hề giản dị tí nào.
"Có lẽ việc này sẽ giúp ích được." Anh khép các ngón tay lại quanh cổ tay áo và giật mạnh không thương xót.
"Không, đừng!"
Và cứ như thế, tay áo quyến rũ đi tong. Cú giật chớp nhoáng đó tạo vết rách ngay đường may dưới phần nơ ruy băng, còn anh tước phần còn lại bằng những ngón tay láu cá. Chỉ trong vài giây, anh đã phá hủy toàn bộ tay áo và bắt tay vào làm với tay áo bên kia.
Cuối cùng, anh để lại phần vải phồng trên vai cô đã bị thu ngắn đi. Hai tay áo vốn dĩ như hai dấu ngoặc đơn, giờ chỉ còn là hai dấu nháy đơn lơ lửng. Sau khi bước lùi lại một lúc để ngắm cô, anh cởi một dây nơ ruy băng và để hai đầu dây buông lòng thòng.
"Sao ngài lại làm thế?"
Lông mày anh nhướng lên. "Nó ám thị một sự khơi gợi."
"Khơi gợi rằng tôi phóng đãng ư?"
"Là cô nói đấy nhé, không phải tôi." Tay anh ôm quanh eo cô và quay người cô ra sau. Rồi di chuyển đến dãy móc dọc theo thân sau của áo đầm. Bắt đầu từ dưới chân cô của cô, anh mở từng cái một.
"Giờ thì việc này quá mức rồi đấy," cô phản đối, vặn vẹo người cố gắng tránh ra. "Tôi sẽ không để bị bắt trông lôi thôi lếch thếch đâu."
Anh giữ chặt lấy cô. Hơi thở anh nóng khan trên cổ của cô. "Cô sẽ phải ăn mặc theo cách tôi muốn. Suy cho cùng thì đó là mục đích của việc làm nhân tình. Đương nhiên ngài Alisdair Kent thích kiểu phụ nữ đoan chính và nghiêm trang, nhưng cô đã chọn tôi làm bạn đồng hành. Tôi phải duy trì danh tiếng của mình chứ."
Anh tháo móc áo của cô đến nửa chừng, ngay giữa hai xương bả vai. Kế đó anh đụng tới đường viền cổ áo đang nới rộng xuôi theo vai cô, vừa lắc vừa kéo nó xuống đến bề rộng khiếm nhã nhất. Mép áo lót của cô lộ ra, tạo thành một cổ áo đăng-ten trắng trên khe ngực hở.
Sau khi xoay cô lại đối diện mình, anh ngắm nghía tác phẩm của mình. Minerva đỏ mặt vì tủi nhục. Anh ta đã lấy đi chiếc áo đi đường hết sức đứng đắn và biến nó thành một cái áo hở vai thích hợp với gái điếm của cướp biển.
Ấy thế mà anh chưa xong việc với cô. Anh đưa tay lên tóc cô và bắt đầu giật hết kẹp ra khỏi búi tóc sắp bung. Cô mà không lả đi vì đói và kinh hãi trước cảnh bị kẹt ở Midlands không một xu dính túi, thì cô đã không cho phép bị tiếp tục đối xử như vậy.
Việc này vượt quá mức trêu chọc rồi. Có lẽ nào... có thể anh ta ghen tị chăng?
"Thật tình đấy, Colin. Tôi rất tiếc nếu ngài bực tức trước lòng tôn trọng của tôi đối với ngài Alisdair. Nhưng làm nhục tôi thế này khó mà khiến tôi nghĩ tốt về ngài được."
"Có lẽ không." Anh kéo những cái kẹp tóc cuối cùng ra hết và rũ tóc cô buông xõa ra quanh khuôn mặt. "Nhưng tôi cam đoan điều đó sẽ tăng thêm sự thỏa mãn cá nhân của tôi rất nhiều. Và nó sẽ giúp cả hai ta tránh rất nhiều câu hỏi tọc mạch."
Anh gỡ mắt kính cô đang đeo ra và gập lại, đút nó vào trong túi áo trên ngực mình.
"Tôi cần nó." Cô với tay tính lấy.
Anh tóm lấy cổ tay cô. "Không, cô không cần. Ngay từ thời điểm ta bước qua những cánh cửa đó, cô sẽ không rời khỏi tôi nửa bước, cô nghe chứ? Tin tôi đi, cô không muốn bất kì vị khách nào của Halford nghĩ rằng tôi có ý định chia sẻ cô."
Chia sẻ cô? Họ sắp đi vào loại sào huyệt đòi bại gì vậy?
"Về phần tôi," anh nói, "Tôi sẽ hành xử như thể tôi là người bảo hộ hay ghen, cuồng si, nô lệ mù quáng của cô."
Cô cố kềm để không phá ra cười như điên. "Đó sẽ là vai diễn để đời đấy."
"Còn cô..." Anh nâng cằm cô lên chỉ bằng một đầu ngón tay. "Cô liệu mà đóng vai của mình cho thật hoàn hảo nhé cưng."
"Vai của tôi? Tôi không biết làm nhân tình thế nào cả." Tất nhiên là không giữa các công tước rồi. Cô hoàn toàn trở thành chiếc bánh pút-đinh khi ở gần những người đàn ông quyền lực.
"Ồ, đừng đánh giá thấp mình thế chứ. Tôi nghĩ cô sẽ làm rất tốt là đằng khác. Cô thấy đó, nhân tình là một cô gái nhỏ sắc sảo, hoang dã. Khi thấy tiện thì cô ta có thể khiến một gã đàn ông cảm thấy như thể anh ta rất hấp dẫn khó cưỡng lại được, quyến rũ không ngừng. Người đàn ông duy nhất trên thế gian." Anh cúi gần hơn, hạ thấp giọng xuống mức thì thào đầy nham hiểm. Anh đứng quá gần đến nỗi cô không cảm thấy thoải mái hay rõ ràng, chỉ lờ mờ thấy dáng một gã tàn bạo. "Cô ta rên lên như thật vậy. Rồi khi có được thứ mình muốn, cô ta sẽ làm rõ một cách chua cay rằng đàn ông chả có nghĩa lí gì - hoàn toàn chẳng hề là gì - đối với cô ta. Tôi nghĩ cô sinh ra để đóng vai ấy. Đúng không?"
"Không đúng," cô nói, giọng hơi run. "Sao ngài dám ám chỉ tôi thuộc hạng người... Đêm qua toàn bộ là ý của ngài hết."
"Tôi biết điều đó."
"Và tôi không thể nào là người phụ nữ đầu tiên trải qua một đêm khoái lạc trong vòng tay ngài rồi chẳng muốn làm gì nhiều với ngài vào ngày hôm sau."
"Dĩ nhiên rồi. Đơn thuần thì cô chỉ là người mới nhất trong một danh sách dài. Và đừng nuôi dưỡng bất cứ ảo tưởng rằng cô sẽ người cuối cùng."
"Vậy thì tại sao ngài lại tức giận đến thế? Tại sao tôi lại bị chọn để nhận sự trừng phạt tàn nhẫn như vậy? Tôi đã lỡ gây ra thương tích gì cho ngài, ngoài chút xíu nhức nhối cho niềm kiêu hãnh của ngài?"
Anh nhìn cô đăm đăm trong một lúc lâu. "Tôi không biết nữa."
Rồi anh giơ cả hai bàn tay lên véo má cô. Thật mạnh.
"Ui da!" Lảo đảo, cô vỗ vỗ tay lên má. "Làm gì vậy?"
"Đôi má ấy cần phải ửng đỏ nếu cô sắp đóng vai gái điếm của tôi, mà chúng ta lại không có phấn hồng." Một cánh tay anh vụt tới ôm lấy cô, kéo cô lại gần. Anh rê ngón cái lần theo bờ môi dưới của cô. "Và đôi môi này trông hoàn toàn nhợt nhạt và thiếu tự nhiên."
Cúi đầu xuống, anh hôn cô thật thô bạo. Kết quả là miệng cô sưng lên, nhức nhối do đau nhói cũng như bởi khoái cảm.
Cô thúc một khuỷu tay vào hông anh, dùng hết sức ở cánh tay để bẩy một chút khoảng cách giữa họ. Anh buông cô ra và cô loạng choạng lùi lại một chút.
Cô đưa các đầu ngón tay lên miệng sờ thử xem có máu không. "Giờ ngài thỏa mãn chưa?"
Anh thở ra một hơi dài, chán nản. Nhờ khoảng cách giữa họ, cô có thể nhìn thấy nét mặt của anh rõ hơn. Đó là nét mặt khao khát đến hốc hác và thoáng đề phòng.
"Chẳng thấm tháp gì, Min à." Anh cúi xuống nhấc cái rương lên. "Chẳng thấm tháp gì."
- Hết chương 17 -