Lâu Tử Hoán chạy xe hết tốc lực, dọc đường đi đã vượt không ít đèn đỏ.
Vô thức, hắn lái xe đến một khu nghĩa địa ở phía Nam, ngồi trước mộ mẹ
hắn thẫn thờ. Điện thoại đổ chuông liên hồi hết lần này đến lần khác,
đều là An Tử Khê gọi, hắn cũng không nhấc máy, để mặc điện thoại reo.
Cuối cùng thì hắn bật khóc! Tay hắn vẫn còn run run, hắn không ngừng sám hối trước mộ mẹ hắn, thế nhưng hắn không biết nên làm gì bây giờ.
Mãi đến khi trời tối sầm, nghĩa trang đến giờ đóng cửa, hắn mới mệt mỏi rời đi. Hắn vừa mới ngồi vào xe, điện thoại liền rung lên, lại là An Tử Khê gọi, hắn đập mạnh điện thoại, sau đó tắt máy. Hắn không muốn đi tìm cô, càng không muốn gặp bất cứ ai. Cứ thế lái xe đi, cuối cùng vẫn là chạy
đến công ty. Từ xa, bảo vệ đã nhận ra xe hắn, chào hỏi hắn. Bảo vệ mở
cửa tầng hầm cho hắn cất xe. Xong xuôi đâu đấy hắn vào thang máy lên
lầu. Công ty rất yên ắng. Đặc biệt là ở tầng trên cùng, không hề có bóng người. Tốt, thứ hắn muốn bây giờ chính là sự yên tĩnh.
Hắn ngồi trên ghế, cảm giác bất lực trước nay chưa hề có bủa vây toàn thân hắn.
Hắn đưa tay vào bóp lấy ra chiếc nhẫn. Hắn không nói với An Tử Khê cặp
nhẫn này hắn đã có từ hồi ở bên Mỹ, là tặng phẩm làm ăn. Đối tác muốn
tặng hắn lễ vật, họ đưa cho hắn cả bộ nữ trang mắc tiền, thế nhưng hắn
chỉ ưng cặp nhẫn đơn giản này thôi. Ngay lúc đó hắn không nghĩ gì nhiều, lúc hắn quyết định cầu hôn An Tử Khê, hắn bất giác đưa ra cặp nhẫn này. Hắn nở nụ cười, nhìn chăm chú chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.
Tay hắn đụng phải một tập hồ sơ, đề rõ người nhận là hắn. Tập hồ sơ này sao lại để ở đây, hắn mở tập hồ sơ ra. Bức ảnh chụp đúng là An Tử Khê, cô
đang bước vào nhà hàng Quân Duyệt, rồi cô từ cửa bước vào thang máy,
dưới tấm hình còn ghi chú rõ thời gian. Hắn nhớ lại, sập tối ngày hắn
cầu hôn cô, An Tử Khê đã nấu cơm xong, hắn và Nhạc Nhạc vui vẻ trở về
nhà nhưng không thấy bóng dáng cô đâu cả, ngày đó cô đúng là mặc bộ quần áo đó. Cô bước vào một gian phòng, hắn nhớ rất rõ gian phòng đó, đó
chính là gian phòng mà lần trước cô cùng Hắc Diệu Tư đã từng dùng khi
thực hiện giao dịch. Phần sau của tấm ảnh càng làm cho sắc mặt hắn biến
đổi, Hắc Diệu Tư cũng cùng hôm đó, nửa giờ sau cũng tới nhà hàng Quân
Duyệt, hắn cũng bước vào chính căn phòng đó.
Lâu Tử Hoán bắt đầu cười to, ném mớ ảnh chụp xuống đất. An Tử Khê thật là giỏi, cô quả
nhiên lại đối xử với hắn như thế! Hắn mở điện thoại di động, điện thoại
lại lập tức vang lên bên tai. Hắn vừa nhìn điện báo, lại là cô. Hắn nhận cuộc gọi, hắn chưa kịp trả lời, An Tử Khê đã vội nói: "Lâu Tử Hoán,
hiện giờ anh đang ở đâu thế? Sao anh không nhận điện thoại, em và Nhạc
Nhạc đều rất lo lắng cho anh, anh không về ăn cơm sao?"
Lâu Tử Hoán nắm chặt điện thoại, đôi mắt trở nên xa xăm u tối: "An Tử Khê, tôi hỏi cô, cô có lừa gạt tôi chuyện gì không?"
Tử Khê dừng lời, cô không rõ vì sao hắn lại đột ngột hỏi cô như vậy. Cô
nói: "Em có thể gạt anh cái gì chứ? Lâu Tử Hoán, anh làm sao vậy, anh
đang ở công ty à? Hay là đang ở nhà? Anh đã nói chuyện với em gái anh
chưa? Rốt cuộc là thế nào?"
Lâu Tử Hoán đã không còn muốn tiếp
tục nghe giọng cô nữa, hắn thẫn thờ ngắt ngang cuộc gọi. Chưa được ba
mươi giây, điện thoại lại rung lên, lần này là Hắc Diệu Tư. Sắc mặt Lâu
Tử Hoán càng trở nên khó coi hơn, hắn đờ đẫn nhận máy: "Hắc đại thiếu
tìm tôi có chuyện gì?"
"Lâu thiếu có thời gian hay không, chúng ta gặp mặt một lát?" Hắc Diệu Tư nói trong điện thoại.
"Dĩ nhiên là được, Hắc thiếu muốn gặp mặt ở đâu đây?"
"Tôi đang ở khách sạn Quân Duyệt, Lâu thiếu ghé qua đây nhé."
Lại là Quân Duyệt, tốt, Lâu Tử Hoán ta sẽ đi gặp hắn.
Trên đường đi, điện thoại lại vang lên lần nữa. Không ngờ rằng vẫn chính là An Tử Khê, hắn cầm điện thoại, nghe máy: "Lâu Tử Hoán, anh rốt cuộc
làm sao vậy? Anh sao lại không nghe điện thoại của em, đã xảy ra chuyện
gì thế, anh đang ở đâu?"
Dù nghe thấy giọng cô tràn ngập lo
lắng, nhưng vẻ mặt Lâu Tử Hoán vẫn không chút thay đổi, sau đó liền tắt
máy. Hắn chạy thẳng đến Quân Duyệt, quản lí của nhà hàng đang ở cửa đợi
hắn. Vừa nhìn thấy xe hắn từ đằng xa đi tới đã vội chạy ra chào đón:
"Lâu thiếu, Hắc đại thiếu đã chờ ngài lâu lắm rồi, mời ngài theo tôi."
Sắc mặt Lâu Tử Hoán càng thêm âm u, hắn theo viên quản lí bước vào.
Hắc Diệu Tư đã chọn một gian phòng rất lịch sự tao nhã, thoạt trông thấy
Lâu Tử Hoán, liền đứng dậy: "Lâu thiếu, cậu rốt cuộc đã tới!"
Lâu Tử Hoán không có chút thiện cảm đối với hắn, đầu hắn đều là suy nghĩ
kia, nghĩ đến Hắc Diệu Tư đã cùng hò hẹn với An Tử Khê ngay tại nơi này, hắn liền nắm chặt tay lại. Hắn cần phải thật tự chủ, kiềm chế bản thân
mình không được động thủ với Hắc Diệu Tư.
"Hắc đại thiếu, về chuyện hợp tác, chúng ta đã bàn bạc rất nhiều rồi. Hắc thiếu còn muốn nói chuyện gì nữa?"
Hắc Diệu Tư chậm rãi rót rượu vào ly hắn nói: "Hôm nay tôi mời Lâu thiếu
đến đây là có một chuyện tốt muốn thương lượng với cậu."
Lâu Tử Hoán cười gằn lạnh lùng: "Hiếm khi thấy Hắc đại thiếu lại có ý với tôi như thế."
"Kỳ thực chuyện lần này có chút liên quan đến Lâu đại thiếu, chuyện này là
vì Lâu thị, chính Lâu thị cậu được lợi chứ chẳng thiệt hại gì."
"Sao?" Lâu Tử Hoán thật sự có chút hiếu kì, "Hắc đại thiếu không ngại nói ra luôn chứ!"
"Lâu thiếu, lần trước cậu dùng vụ khu công nghiệp trung tâm ở phía Nam buộc
tôi phải buông tha An Tử Khê, bây giờ, tôi cũng đưa ra điều kiện tương
tự như vậy. Vụ khu công nghiệp trung tâm ở phía Nam, là do Hắc gia đầu
tư, đến khi nghiệm thu, một đồng lãi Hắc gia cũng sẽ không lấy nên muốn
để lại cho Lâu thiếu. Mặt khác, sau này các cửa hàng đã làm ăn phát đạt, cũng sẽ không bị Hắc thị ràng buộc gì cả, tất cả sẽ được tự do mở rộng. Quan trọng hơn, Lâu thị ba năm lại có một đợt tuyển chọn giám đốc, Hắc
Diệu Tư tôi có thể làm hậu thuẫn cho Lâu thị, thậm chí nếu cậu muốn có
công ty Tập Mỹ của ông ngoại cậu, tôi cũng có thể giúp cậu ." Hắc Diệu
Tư từng chút từng chút đưa ra điều kiện của hắn.
Nét cười trên
khóe miệng Lâu Tử Hoán càng sâu hơn, nếu như không có chuyện Hắc Diệu
Tư dây dưa cùng An Tử Khê, sau khi nghe những lời đó, hắn thật sự sẽ dao động, "Hắc thiếu đột nhiên tốt với tôi như vậy, thật làm cho Lâu Tử
Hoán tôi vừa mừng lại vừa lo, ý Hắc đại thiếu muốn gì?"
"An Tử
Khê!" Hắc Diệu Tư không chần chừ liền nói ngay, "Tôi chỉ muốn An Tử Khê, sau này Lâu đại thiếu muốn Hắc gia hỗ trợ việc gì, Hắc Diệu Tư tôi đều
không từ chối. Trái lại, nếu muốn cùng Hắc Diệu Tư tôi tranh giành đàn
bà, người đó sẽ là kẻ địch của Hắc gia, Hắc Diệu Tư tôi nhất định không
buông tha cho kẻ đó, cho đến khi tôi có được người đàn bà đó mới thôi."
"Theo tôi được biết, người đàn bà của Hắc Diệu Tư hình như là mẹ kế của Lâu
Tử Hoán tôi không phải sao? Lâu Tử Hoán tựa hồ như không hề bị Hắc Diệu
Tư uy hiếp, trái lại còn cầm lấy ly rượu, chậm rãi uống từng ngụm. "Thì
ra Hắc thiếu yêu thích cả mẹ lẫn con."
Sắc mặt Hắc Diệu Tư khẽ
biến, hắn vẫn biết Lâu Tử Hoán không đơn giản, thế nhưng Lâu Tử Hoán lại có thể bản lĩnh đe dọa ngược lại hắn như thế, khiến hắn cảm thấy có vài phần bội phục Lâu Tử Hoán. "Lâu thiếu e rằng đã hiểu lầm ý tôi rồi, Hắc Diệu Tư tôi từ đầu đến cuối chỉ cảm thấy hứng thú với mỗi An Tử Khê,
những người khác tôi chưa từng để mắt tới. Chỉ cần Lâu thiếu đáp ứng yêu cầu của tôi, cậu trở thành em vợ tôi, chúng ta sẽ trở thành thân thiết
thôi, trên thương trường mọi việc cũng sẽ thuận lợi hơn."