Tử Khê dỗ Nhạc Nhạc ngủ xong, trở lại đã thấy Lâu Tử Hoán ngước mắt nhìn mình. Tử Khê biết rõ hắn đang đợi cô giải thích. Tử Khê không nhìn lại
hắn, cô nhấc một bên chăn lên, định ngủ.
Lâu Tử Hóan ôm cô vào lòng, trực tiếp đặt ở dưới thân: "An Tử Khê, có phải em có chuyện cần nói cho tôi biết không?"
"Em mệt rồi, em muốn ngủ!" Tử Khê chột dạ, nhắm mắt lại, cô quyết định trốn tránh đến cùng.
"An Tử Khê!" Lâu Tử Hóan cắn răng, căm giận hôn lên môi cô. Tử Khê vô lực chống đối, cuối cùng cũng chiều theo hắn.
Mãi đến khi cả hai đều thở hổn hển, Lâu Tử Hán vẫn không ngừng kịch liệt ép hỏi cô: "Nói, em đã đi đâu vậy?"
Tử Khê khẽ mở đôi mắt mơ màng, nói: "Lâu Tử Hóan, anh có thể không độc
đoán như vậy được không? Có phải sau này em muốn đi đâu cũng đều phải
viết một bản báo cáo cho anh không, để anh hoàn toàn kiểm sóat được em."
Lâu Tử Hóan bị cô chọc giận đến nghiến răng nghiến lợi, cái
miệng nhỏ nhắn này tòan nói ra những lời nghịch tai, làm hắn bực tức
không yên. Hắn lập tức buông cô ra, xoay người, quyết định không để ý
tới cô nữa.
Tử Khê nhìn hắn tức giận, trong lòng có chút áy náy. Đối với người đàn ông này, thỉnh thỏang cũng phải khiến hắn như thế. Cô nắm lấy thắt lưng hắn, sát sao áp vào lưng hắn: "Này, anh không muốn
thật sao?"
Hắn đương nhiên là muốn, hơn nữa phần hạ thân căng
lên nhức nhối khiến hắn muốn ngay lập tức áp đảo cô. Thế nhưng cô thật
đáng ghét, hắn không muốn dễ dàng tha thứ cho cô như thế, để rồi sau đó
cô sẽ làm nhiều việc nghiêm trọng hơn, rồi cuối cùng cô sẽ đè cầu cưỡi
cổ hắn.
"Lâu Tử Hóan, anh có thể đừng nhỏ mọn như vậy, cùng đừng độc đoán như thế được không?" Miệng cô không nhịn được vẫn rất óan
giận, cô đưa tay ra nắm lấy áo ngủ của hắn. Lâu Tử Hóan cũng không kiềm
chế được nữa, xoay người đặt cô xuống dưới thân. Thấy An Tử Khê đắc ý
tươi cười, hắn nghiến răng, nhưng lại có phần muốn chìm đắm vào. Hắn
dùng lực cắn vào cái miệng nhỏ nhắn, đáng ghét của cô, nắm hai tay của
cô đặt lên trên đỉnh đầu, lộ ra vẻ mặt hung dữ tà ác, "An Tử Khê, em
chết chắc rồi!"
Tử Khê cười hả hả, đôi chân cô thậm chí còn quấn chặt lấy thắt lưng hắn. Hạ thân hắn nóng rực. Lâu Tử Hóan thở dốc vì
kinh ngạc, An Tử Khê rất ít khi chủ động quyến rũ hắn, từ trước đến nay ở trên giường, cô đều bị động. Đột nhiên lần này cô lại chủ động, hắn
thiếu chút nữa trở tay không kịp, nhưng hương vị của cô đúng là quá
tuyệt vời. Hắn hôn cô càng sâu hơn, hai tay cũng bắt đầu lần dở y phục
cô. Khi môi hắn tiến đến vành tai của cô, cô cười lớn đến độ run rẩy cả
người. Lâu Tử Hóan bị cô cười đến không kiềm chế được, hắn liền dùng sức cắn vào vành tai cô, hắn không có cách nào để áp chế tiếng cười của cô: "An Tử Khê, em phát điên à?"
Tử Khê ôm lấy cổ hắn, thôi không cười nữa, ánh mắt chăm chú nhìn hắn nói: "Lâu Tử Hóan, em yêu anh!"
Lâu Tử Hóan sửng sốt một chút, khóe miệng cong lên nụ cười, thông báo đột
ngột của cô, nhưng lại khiến hắn rất sung sướng. Hắn lại hôn cô lần nữa, càng thêm cuồng nhiệt, càng thêm sâu hơn, dường như muốn hòa linh hồn
hắn vào cô vậy.
Bọn họ cứ mãi dây dưa, hết lần này đến lần khác
khám phá cơ thể đối phương, cho đến khi kiệt sức, ngay cả nói chuyện
cũng là quá sức. Lâu Tử Hóan siết chặt lấy cô, không ngờ mỗi một phân
trên cơ thể hắn lại có thể sít sao hòa hợp với cô như vậy, mặc dù tòan
thân nhễ nhại mồ hôi, rất khó chịu, nhưng không ai chịu buông đối phương ra cả. Khuôn mặt của Tử Khê kề vào phía trái tim hắn, cô có thể nghe
được tiếng đập tim của hắn, "Thình thịch", từng tiếng từng tiếng vang
lên, viền mắt cô không hiểu sao lại có chút cay cay. Thì ra lúc có được, trong lòng vẫn không khỏi có chút đau xót.
"An Tử Khê!"
"Ừm!"
Hắn cúi đầu kề sát vào đôi môi thơm
ngát sưng đỏ của cô: "Em không được lừa dối tôi, không được phản bội
tôi, lại càng không cho phép rời xa tôi!"
Tử Khê mở to cặp mắt
đang mơ màng, cô không thể nhìn thấu được đôi mắt đen và sâu hun hút như vũ trụ của hắn. Cô tỉnh ngộ, nhìn vào mắt hắn: "Lâu Tử Hóan, anh không
được phép không yêu em, không được phép không tin em, lại càng không cho phép anh rời xa em."
Lâu Tử Hóan nở nụ cười, hắn vỗ về khuôn
mặt cô, trên đời này sao lại có thể có một người con gái như An Tử Khê
vậy, hình như là do ông trời đã ban tặng cho hắn,ở bên hắn, cùng hắn dây dưa, làm cho hắn trầm luân không dứt. Hắn hôn môi cô, hết sức dịu dàng, hết sức quý trọng. Hắn một lần nữa lại đặt cô trên nệm, làm cho cô hòan tòan vùi trong lòng hắn. Hắn gạt những sợi tóc mướt mồ hôi của cô sang
hai bên, gương mặt cô đỏ bừng, ánh mắt quyến rũ mê người, cặp môi hồng
nhuận ướt át. Đã biết cô vốn xinh đẹp, mà giờ đây lại càng xinh đẹp hơn. Mỗi lần nhìn thấy cô là một lần hắn bị mê hoặc quyến rũ. Trái tim hắn
như được thổi một luồng sinh khí nóng ấm, liên tục phồng lên bởi tiếng
thở gấp ngâm nga của cô. Cho đến khi lên đến đỉnh điểm, cả hai người đều đạt đến cực hạn của sự khoái lạc. Hắn nói bên tai cô: "An Tử Khê, chúng ta kết hôn đi!"
Tử Khê không nghe rõ hắn nói gì. Một lúc lâu
sau, cả người cô trở nên cứng ngắc, cô ngơ ngác nhìn hắn: "Lâu Tử Hóan,
anh vừa mới nói gì thế?"
Lâu Tử Hóan với tay lên đầu giường lấy
ra một cái hộp, bên trong là một cặp nhẫn. Kiểu dáng rất đơn giản, chỉ
là hai vòng tròn nhỏ, ở giữa là một viên đá nhỏ. Hắn vô cùng trịnh trọng nhìn cô: "Anh nói, chúng ta kết hôn đi!"
Tử Khê nhìn hắn không
tin nổi, cô cũng không dám tưởng tượng đếm có một ngày Lâu Tử Hóan lại
cầu hôn cô. Cô muốn hét lên thật to, muốn nhéo thử mình vài cái, muốn
xác định liệu đây có phải là một giấc mơ hay không. "Lâu Tử Hóan, anh
chắc chứ? Anh muốn kết hôn với em sao?"
Lâu Tử Hóan bị biểu lộ
của cô làm cho dở khóc dở cười, hắn nắm tay cô, đeo nhẫn vào ngón áp út
của cô: "Lâu Tử Hóan anh chưa từng hối hận bao giờ, An Tử Khê, là do em
sống chết cứ quấn lấy anh, bây giờ em phải gả cho anh, không thể khác
được."
Viền mắt Tử Khê nóng bỏng, cô vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên
ngón tay mình, hoàn toàn không thể tin được đây lại là sự thật. Cô tuy
đã ở cùng với Lâu Tử Hoán, thế nhưng chưa bao giờ cô dám nghĩ đến cái
gọi là thiên trường địa cửu, thậm chí cô còn từng cho rằng đây chính là
ảo giác, chỉ cần tỉnh dậy, cô và Lâu Tử Hoán sẽ trở về như trước kia,
hắn sẽ lại trở thành Lâu Tử Hoán căm hận cô. "Lâu Tử Hoán, anh không
phải đã nói em là người xấu sao? Em với anh luôn luôn đối nghịch, nói
chuyện cũng không hợp nhau, anh xác định thật sự muốn kết hôn với em
sao? Mẹ em chính là An Dạ Vũ, chính là người mà anh hận nhất, anh hiểu
rõ rồi chứ?" Cô không muốn hắn hối hận, càng sợ hạnh phúc này đây sẽ
phải tan thành không khí.
"Em tự biết như vậy là được rồi, từ
nay về sau phải nghe lời anh, coi chồng là trời, biết chưa?" Lâu Tử Hoán buồn cười, nói với cô.
Cô cũng cười, còn trừng mắt với hắn:
"Anh nằm mơ sao, Lâu Tử Hoán. Dù em có lấy anh, cũng đừng hi vọng em sẽ
dựa vào anh, em vẫn là An Tử Khê."
Lâu Tử Hoán cũng không mong
mỏi gì hơn, hắn cầm lấy tay Tử Khê, nghiêm túc mà thận trọng hôn tay cô
thầm thì: "An Tử Khê, gả cho anh, trở thành vợ của anh, ở lại bên cạnh
anh."
Tử Khê không nhịn được chảy nước mắt, nhưng cô lại ngẩng
cao đầu như bà hòang cao quý: "Nhìn thấy Lâu thiếu gia cầu hôn em thành
khẩn như vậy, em đành đồng ý anh cho xong!"
"Được lắm, An Tử
Khê. Nể mặt cho em một tấc thì em muốn lấn một thước, xem anh trừng phạt em thế nào." Lâu Tử Hoán kéo chăn ra, hai người lại quấn vào nhau. Sau
đó, tiếng cười huyên náo liền biến thành tiếng ngâm nga quyến rũ của
người đàn bà hòa cùng tiếng thở dốc trầm thấp của người đàn ông. Cả
gian phòng càng thêm ám muội mà ngọt ngào.
Một trận kích tình
qua đi, Tử Khê ở trong lòng hắn nhẹ nhàng hỏi: "Thế nhưng trong mắt mọi
người, em là em gái của anh. Chúng ta sao có thể kết hôn được?"
"Em họ An không phải sao" Lâu Tử Hoán không hề ngừng việc thăm dò cơ thể
cô, hắn thở hổn hển, "Anh chỉ phải nói với mọi người thôi, anh có thể
biến em thành em gái anh, thì cũng có thể biến em thành con gái nuôi của Lâu gia, có rất nhiều cách mà."
Tử Khê ngẫm nghĩ thấy cũng hợp
lí, thân thể cô lại bị hắn khiêu khích dày vò. Miệng cô oán giận với
hắn: "Anh còn chưa đủ sao? Em mệt lắm rồi!"
"Chưa đủ, làm thế nào mà đủ được!" Hắn hôn cô thật sâu, lại một lần nữa cùng cô triền miên.