Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 91: Ba người cùng ngủ chung một chỗ




Hắn cuồng nhiệt hôn lại cô, môi cô vẫn ngọt ngào như vậy, hương thơm của môi cô chính là độc dược đối với hắn. Hắn thực sự có thể buông tay sao? Chính hắn cũng không biết chắc.

Tử Khê cảm giác hắn đang hồi tâm chuyển ý, trong lòng cô không khỏi trào lên cảm giác vui mừng. Lâu Tử Hoán không thể buông tay được với cô, điều này có ý nghĩa gì? Hắn cũng có quan tâm đến cô, trong lòng cũng không phải hoàn toàn không có cô. Cô càng thêm nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của hắn. Bọn họ tựa như một đôi tình nhân bị khát khô lâu ngày, tìm thấy được nguồn nước trân quý, điên cuồng muốn hấp thu và nuốt chửng đối phương.

Hắn ôm lấy cô, muốn mang cô vào phòng. Bọn họ quá đỗi say sưa, mãi đến khi nghe được "Sặc" một tiếng. Tử Khê chợt bừng tỉnh, Nhạc Nhạc đang ngơ ngác đứng ở cửa nhìn bọn họ.

Mặt Tử Khê đỏ ửng lên, cô thoát khỏi vòng tay ôm của Lâu Tử Hoán, sửa sang lại quần áo rồi bước đến ôm lấy Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, con tỉnh dậy từ lúc nào thế?"

Nhạc Nhạc vẫn còn mơ mơ màng màng, đôi mắt nhỏ nhìn Lâu Tử Hoán: "A Tử, chú "người xấu" sao lại ở chỗ này?"

Mặt Tử Khê nóng bừng, ôm con bé trở lại giường: "Chú "người xấu" đến thăm con! Nhưng thấy con đang ngủ, chú "người xấu" không đành lòng đánh thức con dậy."

Nhạc Nhạc quay về giường, đôi mắt mở to: "Sao lúc nãy chú "người xấu" lại hôn môi mẹ thế! A Tử, mẹ làm hòa với chú "người xấu" rồi à?"

Lâu Tử Hoán đứng cạnh cửa, nhìn hai người nở nụ cười. "Tiểu quỷ, cháu không chịu ngủ đi, lại còn hỏi nhăng hỏi cuội, nếu còn hỏi nữa chú sẽ ném cháu ra ngoài đấy."

Nhạc Nhạc tức giận trừng mắt với hắn: "Chú "người xấu" đúng là người xấu, A Tử, mẹ không nên để ý đến chú ấy."

Tử Khê cũng trừng mắt liếc hắn, sau đó hôn nhẹ lên trán Nhạc Nhạc: "Chú "người xấu" không dám ném con ra ngoài đâu, nếu chú ấy dám làm thế, mẹ sẽ ném chú ấy ra ngoài trước tiên."

Lần này đến phiên Lâu Tử Hoán bất bình, hắn bước đến ôm ngang thắt lưng cô: "An Tử Khê, cô lại ngứa ngáy phải không?

Tử Khê đánh vào vòng tay hắn đang ôm thắt lưng cô, ý bảo trước mặt Nhạc Nhạc, hắn nên đứng đắn một chút.

Dỗ Nhạc Nhạc ngủ xong, Lâu Tử Hoán chợt nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, hắn nhướng lông mày nhìn xung quanh hỏi cô: "An Tử Khê, tiểu quỷ đang ngủ trên giường cô, vậy đêm nay chúng ta ngủ ở đâu?"

Tử Khê bị hắn hôn, mặt đỏ ửng. Cô trừng mắt liếc hắn: "Anh nên hỏi bản thân xem muốn ngủ ở đâu? Em sẽ ngủ cùng Nhạc Nhạc."

Lâu Tử Hoán thật sự bị cô làm cho tức chết mà, hắn thật sự hoài nghi, hắn ở cùng với cô nhất định sẽ bị tổn thọ không ít.

Tử Khê không khỏi hài lòng khi trông thấy bộ dạng tức giận của hắn. "Anh có thể ngủ trên ghế sô pha hoặc cùng em và Nhạc Nhạc ngủ chung."

Câu cuối cùng này cô thốt ra mới dịu dàng làm sao làm cho Lâu Tử Hoán xao động, hắn hôn lên đôi môi mềm mại của cô. Hai người bọn họ vẫn cứ mê mải say sưa khó dứt ra được. Điện thoại trong túi hắn chợt reo lên, hắn vừa nhìn thấy tên người gọi, khẽ nhíu mày. "Nhược Hi, sao giờ này em còn chưa ngủ?"

Tử Khê vừa nghe thấy là điện thoại của Lâu Nhược Hi, cô không tự chủ được nắm lấy cổ áo hắn, nhẹ nhàng tựa vào ngực hắn. Lâu Tử Hoán đưa tay ôm thắt lưng cô, ôm cô vào lòng.

Lâu Nhược Hi yếu ớt hỏi: "Anh, đêm nay anh không ở lại với em à?

Lâu Tử Hoán khẽ vỗ về em gái, trầm giọng nói: "Hiện tại anh đang ở công ty xử lý công việc, chắc tới khuya mới về, đêm nay không ghé qua em được đâu."

Tử Khê nghe hắn viện cớ xong liền thở dài, ôm hắn càng chặt hơn.

"Vậy cũng được! Anh, anh phải chú ý đến sức khỏe nha!" Lâu Nhược Hi cũng không nghi ngờ gì, anh trai cô từ trước đến nay là người rất yêu công việc.

Lâu Tử Hoán đáp lời, lại dặn dò vài câu nữa mới chịu ngắt điện thoại.

An Tử Khê ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngày mai em cùng anh đi thăm cô ấy nhé?"

Lâu Tử Hoán nhíu mày, đẩy cô vào ghế sô pha: "Em và cô ấy không nên gặp mặt sẽ tốt hơn!"

"Lâu Tử Hoán, trốn tránh không phải là giải pháp đâu!" Cô đuổi theo hắn, ngồi xuống trước mặt hắn, cầm tay hắn "Thế nào thì Lâu Nhược Hi cũng phải đối mặt với chuyện này thôi."

"Đừng nói nữa, An Tử Khê, tôi ở lại đây không có nghĩa là cô có thể can thiệp vào quyết định của tôi, chuyện của em gái mình, tôi sẽ tự giải quyết." Hắn mất bình tĩnh, hắn vốn dĩ không muốn nhắc đến vấn đề này.

"Lâu Tử Hoán, anh không cảm thấy em gái anh biến thành như bây giờ cũng là vì anh và ba anh đã quá nuông chiều cô ấy sao? Hai người đem cô ấy nhốt trong lồng son, có chăn êm nệm ấm, nhưng lại không cho cô ấy tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Đó không phải là tốt cho cô ấy mà là hại cô ấy." Tử Khê theo thói quen dùng ngôn ngữ thẳng đuột mà đối đáp hắn, thuyết phục chính mình quên đi sự vô tình tỏng lời nói của hắn. Cô thầm nghĩ muốn làm Lâu Tử Hoán buông bỏ cái bao tải Lâu Nhược Hi kia ra, như vậy hắn mới có thể thực sự được giải thoát.

"An Tử Khê!" Lâu Tử Hoán nổi giận, "Tôi đã nói rồi, chuyện của tôi và em gái không cần cô lo."

Tử Khê thở dài, Lâu Tử Hoán cũng có lúc thật ấu trí, cô nói mãi mà hắn vẫn không chịu hiểu. "Lâu Tử Hoán! Em...

Việc cô cứ lải nhải khiến Lâu Tử Hoán cũng không thể chịu nổi, hắn bèn cúi đầu hôn lên môi cô.

Thật lâu sau đó, hai người bọn họ nằm trên sàn nhà, cuộn mình trong lòng đối phương. "Lâu Tử Hoán, hãy để em cùng anh đi thăm em gái có được không. Hãy tin em, mọi chuyện sẽ không tệ như anh tưởng tượng đâu."

Lâu Tử Hoán ôm chặt thân thể cô, miệng lầu bầu một tiếng: "Tùy ý em!"

Đột nhiên hắn ôm chặt bụng dưới của cô, tay vuốt nhẹ nơi đó, mặt quay sang nhìn cô: "An Tử Khê, em còn đau không?"

Tử Khê sửng sốt, lúc này cô mới hiểu rõ ý của hắn. Hốc mắt cô nóng lên, tay xoa nhẹ tay hắn, cúi đầu gần như nghẹn ngào nói: "Không còn đau nữa! Không biết vì sao, từ khi có Nhạc Nhạc ở bên cạnh, em không còn đau nữa. Nhạc Nhạc chính là thiên sứ của em, có con bé, sự tiếc nuối của em phần nào đã được bù đắp."

Lâu Tử Hoán vòng tay ôm chặt cô, thời khắc này hắn thực sự giống như một đứa trẻ.

Nhạc Nhạc sáng dậy mở mắt ra thì thấy rất lạ, chú "người xấu" quả nhiên cùng nó ngủ trên giường. Nó đã ghét chú "người xấu", cũng không muốn nói chuyện với hắn nữa. Hiện giờ lại là thế này, nó phải làm sao đây?

Lâu Tử Hoán cũng tỉnh dậy, thấy Nhạc Nhạc mắt mở to nhìn hắn, Tử Khê còn đang ngủ, vẫn ôm chặt lấy Nhạc Nhạc. Hai khuôn mặt - một lớn, một nhỏ - đang ở trước mặt hắn, trong lòng hắn không khỏi dâng tràn cảm động cùng thỏa mãn, môi hắn nở nụ cười, vui vẻ nói: "Tiểu quỷ, chào buổi sáng!"

Nhạc Nhạc do dự có nên nói chuyện với hắn hay không. Hắn vươn tay ôm Nhạc Nhạc vào lòng. Nhạc Nhạc không vui nói: "Chú "người xấu", chú muốn làm gì thế, cháu muốn cùng A Tử ngủ tiếp!"

"Tiểu quỷ, không được gọi là chú "người xấu" nữa!" Hắn vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé, giả vờ đe dọa.

"Chú "người xấu", chú làm đau cháu!" Nhạc Nhạc thiếu chút nữa thét lên, con bé cũng phục thù bằng cách chạm vào khuôn mặt hắn, nói: "Nếu như chú không khi dễ A Tử nữa, cháu sẽ không gọi chú là chú "người xấu" nữa."

Không hổ là con gái của An Tử Khê, đều chẳng đáng yêu chút nào. Lâu Tử Hoán không thể hiểu được cảm giác yêu thương dâng lên trong lòng, Nhạc Nhạc chính là do ông trời phái xuống, để bù đắp cho sự tiếc nuối của cô và hắn.