Tử Khê dẫn Nhạc Nhạc đến khu vui chơi, rồi cùng chơi với con bé, Nhạc
Nhạc tỏ ra rất vui thích. Trò chơi nào con bé cũng đều muốn chơi thử,
cuối cùng ngủ thiếp đi trong lòng Tử Khê. Cô bế con bé lên xe rồi gọi
điện thoại cho Lâu Tử Hoán. Rất lâu sau mới thấy hắn trả lời.
Cô im lặng một lúc rồi hít sâu một hơi, phá tan sự im lặng, nói: "Chúng ta gặp mặt một lát đi, tôi có chuyện muốn nói với anh."
"An Tử Khê, những gì cần nói, tôi đã nói hết rồi." Lâu Tử Hoán sốt ruột,
hắn không muốn lại nghe thấy giọng của cô, không muốn bị cô làm cho dao
động nữa.
"Lâu Tử Hoán, tôi đã từng có con với anh." Cô cắn
răng, cô đau đến run người khi phải quyết định nói ra lời này. Thế nhưng cô thật sự không còn cách nào khác, vì con của cô, cô nhất định phải
kéo hắn trở về. Lâu Tử Hoán chấn động, thiếu chút nữa đánh rơi điện
thoại. Một lúc lâu sau, hắn mới hỏi: "Cô đang ở đâu?" Tử Khê hẹn gặp hắn tại nhà. Cô nhanh chóng lái xe về nhà. Cô vừa mới bế Nhạc Nhạc vào nhà
thì chuông cửa chợt reo lên. Sau khi biết Nhạc Nhạc vẫn còn ngủ say, cô
mới nhẹ nhàng đóng cửa phòng con bé rồi ra mở cửa. Lâu Tử Hoán trừng mắt to nhìn cô, "Cô nói chuyện đã có con là sao hả?" Tử Khê rụt tay về, tự
rót cho mình một cốc nước. Sau khi uống ngụm nước, lấy lại được bình
tĩnh, cô mới nói với hắn: "Lâu Tử Hoán, chẳng lẽ anh không nghĩ tới điều đó sao? Ngày đó anh không hề dùng biện pháp phòng vệ, mà tôi lúc đó cái gì cũng không biết. Đến lúc phát hiện đã có thai thì thai đã được ba
tháng, bị đuổi khỏi nhà họ Lâu, ngay cả mẹ cũng bỏ mặc mình, bạn bè thì
không có ai, tôi hoang mang không biết phải làm sao cả."
Lâu Tử
Hoán như kẻ bại trận, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hốt hoảng, hắn lùi lại
vài bước nhìn cô. Cô đã từng có con với hắn, năm đó hắn đã không chịu
trách nhiệm mà còn bỏ đi xa, hắn nhìn cô bị đuổi ra khỏi Lâu gia, hắn
những tưởng cô muốn dụ dỗ hắn nên mới tự mình trèo lên giường hắn. Hắn
không cho phép bản thân phải thấy hổ thẹn với cô, nói đúng ra là do cô
tự chuốc lấy thôi. Thì ra, cô đã từng có con với hắn!
"Sau đó mẹ tôi phát hiện ra sự việc, bảo tôi bỏ cái thai đi. Bà dẫn tôi đến bệnh
viện tư, đẩy tôi vào phòng phẫu thuật. Ngay thời khắc bác sĩ chuẩn bị
thủ thuật, tôi phát hiện ra tôi thật sự không thể bỏ con của tôi được.
Tôi trốn khỏi bệnh viện, sau đó nghỉ học. Mẹ cũng không để ý đến tôi
nữa, tôi mỗi ngày đều ở lì trong nhà, chẳng dám đi đâu. Năm tháng sau,
tôi sơ ý bị trượt chân, nước ối vỡ ra, tôi lăn từ trên lầu xuống đất.
Tôi không tìm được ai giúp đỡ, tôi cứ thế té xuống đất. Cũng may lúc đó
mẹ lại tới tìm tôi, bà liền đưa tôi đến bệnh viện. Khi tỉnh lại, tôi đã
nằm trên giường bệnh rồi. Con cũng không thấy đâu cả. Bác sĩ nói tôi
sinh non, đứa bé chưa đủ tháng, tôi lại được đưa đến bệnh viện quá trễ,
đứa bé vừa sinh ra đã chết rồi. Tôi đã cố gắng hết sức muốn sinh con ra, thế mà cuối cùng nó vẫn phải chết." Tử Khê nói xong những lời này, nước mắt không ngừng tuôn ra. "Anh biết lúc đó tôi hận anh, hận Lâu gia các
người thế nào không? Khi đó tôi tự nói với chính mình, từ nay trở đi,
tôi không bao giờ còn muốn quan hệ với người nhà họ Lâu nữa, không bao
giờ nữa... cũng không muốn dính líu gì với anh nữa. Thế nhưng đã lâu như vậy rồi, tôi cũng đã rời xa Lâu gia, thế mà anh lại quay trở về, xáo
trộn thế giới của tôi. Anh biết tôi hận anh nhiều như thế nào không? Tôi thật sự rất hận anh!"
Lâu Tử Hoán quá đỗi kinh ngạc, mỗi câu
nói của An Tử Khê đều làm cho hắn vô phương chống đỡ. Hắn đã từng có
con, hắn quả nhiên đã có một đứa con, hắn còn chưa kịp nhìn con hắn thì
đứa bé đã không còn trên trần thế nữa rồi. Cô nói cô hận hắn, đúng vậy,
cô hẳn là rất hận hắn, hắn thực sự là rất khốn nạn mà.
"Thế nhưng cho dù là vậy, tôi vẫn yêu anh!" Tử Khê mắt ngấn lệ, cô cầm
lấy tay hắn: " Từ năm sáu tuổi, tôi đã bước chân vào Lâu gia, tôi biết
rõ anh là một ác ma, cũng biết rõ anh rất hận tôi, chán ghét tôi, nhưng
tôi lại không thể kiềm chế bản thân lại đem lòng yêu anh. Đã nhiều năm
như vậy, tôi đã tự cho rằng mình có thể tiếp tục tiến về phía trước, có
thể quên được anh. Tôi gần như nghĩ rằng thời gian sẽ giúp tôi vượt qua
tất cả, nhưng anh lại không chịu buông tha cho tôi. Anh không ngừng nhục mạ tôi, lúc tôi nguy nan anh lại xuất hiện cứu giúp tôi, mỗi khi trong
lòng tôi dâng lên cảm giác chờ mong nhẹ nhàng thì anh lại không chút lưu tình mà hủy diệt hết đi. Lâu Tử Hoán, anh là kẻ đốn mạt nhất trên đời
này!" Lâu Tử Hoán cả người run rẩy, Nhất thời vui sướng như muốn nổ tung trong lồng ngực hắn. Hắn chưa bao giờ biết được An Tử Khê sẽ có lúc nói yêu hắn, hắn thật sự rất hưng phấn và kích động. Thậm chí hắn không
khỏi hoài nghi đây là sự thật hay chỉ là ảo giác, An Tử Khê lại còn nói
cô yêu hắn, chính là cô yêu hắn. "Tuy rằng anh thực sự rất đốn mạt,
nhưng trong lòng tôi, anh là người tài giỏi nhất không ai sánh được." Tử Khê nắm lấy cánh tay hắn, "Em nghĩ nếu như con chúng ta còn sống, con
sẽ rất ngưỡng mộ khi có một người ba tài giỏi như anh. Lâu Tử Hoán, anh
bình tâm lại đi, đừng để cho nỗi áy náy lu mờ lý trí. Thương yêu em gái
có rất nhiều cách, bảo vệ em gái cũng có rất nhiều phương pháp, nếu mẹ
anh thấy hai người như thế này, chắc người cũng sẽ đau lòng lắm.
Tử Khê nhắc tới hai chữ "em gái" làm cho hắn nhất thời tỉnh táo. Hắn đã
đồng ý với em gái sẽ cắt đứt quan hệ, không dây dưa gì với An Tử Khê
nữa. Hắn không thể bị cô làm cho dao động, tuyệt đối không thể. "Chuyện
của tôi không cần cô lo, An Tử Khê, cô từ khi nào thì lại tốt bụng như
vậy. Cô cho rằng tôi sẽ tin những lời cô nói sao? Cho dù đó có là sự
thật tôi cũng không quan tâm! Sau này, cô không được nói bậy trước mặt
Nhược Hi, nếu cô dám làm như thế, tôi sẽ không bỏ qua cho cô."
Hắn nói xong xoay người muốn đi, Tử Khê bước đến ôm hắn từ phía sau, "Lâu
Tử Hoán, em xin anh tỉnh táo lại một chút. Lâu Nhược Hi không muốn anh
yếu đuối như vậy đâu, anh cũng không được dùng cách này để làm vui lòng
cô ấy. Anh cứ thế này sẽ làm hại cô ấy, làm hại cả chính bản thân anh
nữa."
Lâu Tử Hoán rất muốn đẩy cô ra, nhưng hắn lại không còn chút sức lực nào. Hắn đứng yên, trong lòng giằng xé dữ dội.
Tử Khê đi tới trước mặt hắn, chạm vào khuôn mặt hắn: "Chính anh cũng không muốn như vậy, không phải sao? Hiện tại quay đầu lại vẫn còn kịp, Lâu Tử Hoán, coi như là để con chúng ta trên trời nhìn thấy đi, con cũng sẽ
không muốn thấy anh làm chuyện này để sau này phải hối hận cả đời đâu."
Lâu Tử Hoán nhìn cô, khuôn mặt này hắn từng hận đến nỗi tưởng chừng có thể
bóp chết được cô, hắn những tưởng có thể loại bỏ cô ra khỏi thế giới của hắn, nhưng hắn làm không được. Cô đã bỏ bùa mê hoặc hắn, đối với cô hắn không phải yêu, cũng không phải hận, buông tay cũng không phải. Mà ngay lúc này đây, cô lại nói cô yêu hắn, chính miệng cô nói cô yêu hắn. Hắn
run rẩy không tự chủ được, cảm giác hoàn toàn hài lòng. Hắn vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô, hàng lông mi của cô, mũi cô, môi cô. Chỉ cần hắn hôn cô,
cô vẫn sẽ là của hắn!
Tử Khê biết hắn đã dao động, cô nhón chân
hôn lên môi hắn. Hay là hắn không yêu cô, nhưng cô mơ hồ cảm nhận được
hắn rất mê đắm thân thể cô. Cô vẫn muốn kéo cái tên đàn ông vừa xấu vừa
đáng ghét này trở về.
Lâu Tử Hoán, hắn không thể tự mình buông tay, tuyệt đối không muốn buông tay.