Tử Khê cũng cười, đầu óc cô là làm sao mà lại muốn đưa tới để cho hắn ô
nhục. Cô là điên rồi vẫn là choáng váng, cô vì sao hết lần này đến lần
khác đối với người đàn ông này vẫn không ngừng nuôi hi vọng chứ " Cảm ơn Lâu thiếu đã buông tha cho tôi, cửa ở nơi đó, anh có thể đi rồi!"
Lâu Tử Hoán nhìn cô một cái thật sâu, không nói thêm lời nào, mở cửa bước ra ngoài.
Hắn vừa đi khỏi, Tử Khê mới cho phép bản thân rơi lệ.
"A Tử!" Không biết tự khi nào, Nhạc Nhạc đã đứng ở cửa phòng của cô, ngơ ngác nhìn cô.
Nhạc Nhạc chạy nhanh tới lau đi nước mắt trên mặt cô, cười đi qua ôm A Tử:
"Không cần phải khổ sở như thế, Nhạc Nhạc ở bên cạnh mẹ, Nhạc Nhạc về
sau không bao giờ để ý đến chú người xấu nữa. "
Tử Khê hôn má Nhạc Nhạc nói: "Con mau đi rửa mặt đi!"
Khi ăn sáng, Nhạc Nhạc hỏi cô: "A Tử, cô Nhược Hi không có việc gì, phải không ạ? "
Hình ảnh kia vẫn lưu lại trong đầu Nhạc Nhạc. Lâu Nhược Hi từ trên cầu thăng lăn xuống, máu túa ra khắp nơi, gần như là ác mộng của con bé. Tử Khê
tự xé bánh quẩy thành nhiều miếng nhỏ đưa cho Nhạc Nhạc, sau đó nói: "Cô Nhược Hi đã không sao rồi. Nhạc Nhạc, chúng ta hôm nay đi chơi được
không, hôm nay A Tử rảnh cả ngày, có thể cùng con đi chơi. "
Nhạc Nhạc vui sướng gật đầu: "Con muốn đi khu vui chơi, con muốn cùng A Tử ngồi tàu hải tặc, con sẽ bảo vệ cho A Tử!"
Tử Khê nở nụ cười, Nhạc Nhạc thật đáng yêu, có con bé thật tốt.
Di động của cô vang lên, cô mở di động ra, sắc mặt cô hơi hơi thay đổi. Cô sờ sờ đầu Nhạc Nhạc, tiếp điện thoại.
"An Tử Khê, tôi đã thắng!"
Tử Khê không biết cô ta có ý gì, cô nói: "Nghe giọng cô, xem ra đã bình phục rồi, chúc mừng cô!"
"Cô là muốn chúc mừng tôi!" Lâu Nhược Hi càng thêm đắc ý , "Tôi đã sớm từng nói với cô, người anh trai yêu nhất vĩnh viễn là tôi, cô không đấu lại
tôi đâu. "
Tử Khê bóp chặt di động, lòng bàn tay bắt đầu ướt mồ
hôi, giờ đây cô mới hiểu được ý nghĩa của việc Lâu Tử Hoán mới sáng sớm
đã vội tới tìm cô. Cô che điện thoại nói với Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, mẹ
ra ngoài nghe điện thoại, con ngoan ngoãn ngồi đây ăn sáng chờ mẹ vào
nhé."
Nhạc Nhạc gật gật đầu, có phần để tâm nhìn cô. Cô cười với nó, hôn lên cái trán nhỏ xinh rồi mới đi ra ngoài.
"Lâu Nhược Hi, cô điên rồi!" Cô chắc là già rồi, cô không thể tưởng tượng
được, làm sao Lâu Tử Hoán lại có thể ra một quyết định như vậy, dù hắn
có yêu thương em gái thế nào đi nữa cũng không thể quyết định như vậy
được!
"Tôi gọi điện thoại là muốn nói cho cô biết, cô đừng quấn
lấy anh trai tôi nữa. Còn con quỷ nhỏ kia, tốt nhất là vĩnh viễn đừng
xuất hiện trước mặt anh ấy." Lâu Nhược Hi nói xong, cười lên một tiếng,
cúp điện thoại.
Tử Khê thật lâu sau vẫn chưa hồi phục lại tinh
thần, Lâu Nhược Hi thật sự đáng sợ. Cô ta tính kế từng bước một, bị mang thai, ngã xuống cầu thang dẫn đến sảy thai. Cô ta cứ như vậy quấy nhiễu tình cảm của Lâu Tử Hoán, làm cho Lâu Tử Hoán trốn không thoát, rơi vào tấm lưới tình cảm do cô ta giăng ra.
Cô vô tri vô giác quay vào, Nhạc Nhạc nhìn cô lòng không yên, hỏi cô: "A Tử, vừa rồi là ai gọi điện thoại cho mẹ thế? "
Cô lấy lại tinh thần, cười cười, thanh toán tiền dắt Nhạc Nhạc đi. Trên
xe, Nhạc Nhạc nhỏ nhẹ hỏi: "A Tử, về sau con sẽ không gặp được chú
người xấu phải không ạ? "
Lúc này Tử Khê mới hoàn toàn bừng
tỉnh, cô nắm lấy hai tay Nhạc Nhạc nói: "Nhạc Nhạc, hôm nay chúng ta
không đi khu vui chơi nữa. Mẹ dẫn con đi gặp chú người xấu được không?"
"Nhưng mà, hôm nay chú người xấu thực quá đáng , làm cho A Tử khóc, vì sao còn muốn gặp chú ấy?" Chỉ cần là ai bắt nạt A Tử, Nhạc Nhạc sẽ không thích
người đó.
"Đó là vì chú người xấu lạc đường, chúng ta nên giúp
chú người xấu quay về, làm cho chú ấy tìm được đường về, con thấy đúng
hay không? "
Nhạc Nhạc gật mạnh đầu: "Nếu là chú người xấu bị
lạc đường, nói sai, con sẽ đây tha thứ cho chú ấy. Chỉ cần chú ấy không
bắt nạt A Tử, con sẽ rất thích chú ấy."
Tử Khê nở nụ cười, hít
sâu một hơi rồi lái xe đi. Cô đứng ở cửa bệnh viện, để Nhạc Nhạc ngồi
chờ trên xe. "Nhạc Nhạc, con ở trên xe chờ mẹ, con xem sách đi nhé, mẹ
sẽ trở về ngay."
Nhạc Nhạc bắt lấy vạt áo của cô: "A Tử, con không thể cùng đi với mẹ được sao? "
Tử Khê nắm lấy tay con bé rồi hôn lên đấy: "Bệnh viện có mùi rất khó ngửi, Nhạc Nhạc, con tốt nhất là ở đây, đừng đi vào biết không?"
Nhạc Nhạc miễn cưỡng gật đầu, Tử Khê thấy vậy mới xuống xe. Cô mua bó hoa,
hỏi phòng bệnh của Lâu Nhược Hi, cô đến trước phòng bệnh Lâu Nhược Hi,
gõ cửa, bên trong phòng bệnh đều là người nhưng tất thảy đều không muốn
thấy cô. Không có Lâu Ngọc Đường, nhưng tất cả người nhà đều ở đây. Tử
Khê mơ hồ có chút ấn tượng đối với Tịch Chấn Quốc, nhưng thật ra Tịch
Tuấn Thành, cậu nhỏ của Lâu Tử Hoán cô nhìn nửa ngày cũng không nhận ra
được.
"Tử Khê, cô đến rồi!" Lâu Nhược Hi nhìn cô đi vào, lộ ra nụ cười.
"Cô tới làm gì? " Lâu Tử Hoán không ngờ lại gặp cô ở đây, bọn họ mới vừa gặp nhau, những gì muốn nói hắn đã nói hết.
"Tôi đến thăm Nhược Hi, Nhược Hi thật sự bình phục rồi!" Cô để hoa xuống, "Tịch lão tiên sinh, xin chào!"
Tịch Chấn quốc nhận ra cô, sắc mặt không được vui vẻ cho lắm. Kế đến là Tịch Tuấn Thành, nửa ngày không nhận ra cô là ai, chỉ cảm thấy cô gái này
thật xinh đẹp, hắn chào hỏi cô: "Vị tiểu thư này thực quen mặt, Tử Hoán, không giới thiệu một chút sao? "
Lâu Tử Hoán cực chán ghét ánh
mắt cậu hắn nhìn An Tử Khê, không kiên nhẫn nói: "Đây là An Tử Khê, con
gái của An Dạ Vũ, cậu hẳn là đã gặp qua. "
Tịch Tuấn Thành
trừng mắt, hắn hận thấu xương An Dạ Vũ, không nghĩ tới con gái của bà
ta lại đẹp như vậy. "Thì ra là Tử Khê à, đã nhiều năm không gặp, không
nghĩ tới cô lớn lên lại xinh đẹp như thế!"
Tịch Tuấn Thành nổi danh là háo sắc, môi Tử Khê hơi giần giật: "Cảm ơn Tịch tiên sinh đã khen tặng."
"Tuấn Thành!" Tịch Chấn Quốc không vui , hung hăng trừng mắt, một người hơn
bốn mươi tuổi mà một chút liêm sỉ đúng mực cũng không có. "Nhược Hi, con không nên suy nghĩ bậy bạ, nghỉ ngơi cho tốt, ông ngoại đi về trước . "
Nhược Hi gật đầu: "Ông ngoại, ông cũng phải bảo trọng thân thể"
Tịch Chấn Quốc lại hướng con rống lên: "Còn không đi!"
Tịch Tuấn Thành nhún nhún vai: "Nhược Hi, lần khác cậu lại đến thăm cháu."
Lâu Nhược Hi gật đầu, Lâu Tử Hoán đưa bọn họ ra ngoài. Khi hắn đi ra, còn
quay đầu trừng mắt nhìn cô, ánh mắt hắn ngụ ý nếu cô dám xằng bậy, hắn
tuyệt đối không buông tha cho cô.
Tử Khê làm như không phát hiện ra, cô nhìn mặt Lâu Nhược Hi đang hớn hở , ai nghĩ rằng cô ta ngày hôm qua vừa mới sảy thai, sinh tử còn không
biết sẽ nghiêng về bên nào.
Lâu Nhược Hi ngồi trên giường bệnh,
rũ bỏ sự ôn nhu suy yếu vừa rồi, đắc ý nhìn về phía cô cười. "Xem ra cô
vẫn còn chưa chịu từ bỏ ý định, còn muốn tới tìm anh trai tôi xác nhận
sao?"
Tử Khê cảm thấy buồn cười, cô không thể tưởng tượng được
suy nghĩ của Lâu Nhược Hi, mọi hành vi của cô ta căn bản không thể dùng
tư duy bình thường để lý giải, bởi vì cô ta là người điên. " Lâu Nhược
Hi, cô thật sự yêu anh trai của cô sao? "
Lâu Nhược Hi cười
lạnh: " Tôi có yêu anh trai hay không, không liên quan đến cô, cô đã
thua rồi, cô làm ơn không cần vô liêm sỉ, quấn quít lấy anh ấy không
tha. "
"Tôi nghĩ cô căn bản là không thương anh trai của cô, ngay cả tình cảm anh em đối với anh ấy cũng không có."
Lâu Nhược Hi biến sắc, ánh mắt trở nên hung ác: "Ai nói tôi không thương
anh ấy, thế giới này không có một người nào yêu anh ấy bằng tôi. An Tử
Khê, cô không có tư cách bình luận tình cảm của tôi."
Tử Khê bật cười ha ha: "Cô nói cô yêu anh trai của cô, thật nực cười. Lâu Nhược
Hi, cô không yêu ai cả, cô chỉ yêu bản thân mình thôi. Cô nhát gan, cô
không có cảm giác an toàn, cô không dám để cho chính mình đi ra thế giới bên ngoài. Cô trốn và sống tạm bợ trong cái vỏ bọc bằng vàng, thế nhưng cô lại không cam lòng, cô cũng muốn kéo anh trai cô vào, làm cho hắn và cô trở thành cá chậu chim lồng. Lâu Nhược Hi, anh trai cô không chỉ là
hùng ưng, hắn có khi còn rất mạnh mẽ, đầy năng lực, hắn còn phải bay cao hơn, chỉ cần hắn muốn, khắp thiên hạ đều là của hắn . Thế mà cô lại
muốn giam cầm hắn, cô thực ích kỷ. "
Mặt Lâu Nhược Hi bị mỗi lời cô nói làm cho trắng bệch, cô ta nổi giận: "Cô đi ra ngoài, cô lập tức đi ra ngoài cho tôi!"
" Tôi sẽ đi, nói xong tôi lập tức đi ngay. " Cô đi đến trước mặt Nhược
Hi, "Nếu cô thật sự yêu anh trai mình, sẽ không hết lần này đến lần khác ở trước mặt hắn lập lại ác mộng của hắn. Cô biết rõ trong lòng hắn có
một vết thương, đó chính là cái chết của mẹ cô. Cô chưa từng nghĩ tới
việc làm cho vết thương lòng của hắn khép lại, mỗi khi cô ý thức được
miệng vết thương hắn đang muốn khép lại, cô sẽ đem miệng vết thương ấy
xé to ra, làm cho nó vĩnh viễn cũng không thể khép lại được. Cô dùng đau xót cùng tiếc nuối của hắn đối với mẹ để ép buộc hắn áy náy cùng yêu
thương đối với cô, cô là người ích kỷ nhất trên đời này. "
"Đi ra ngoài, cô lập tức đi ra ngoài!" Lâu Nhược Hi kích động nhổ kim tiêm trên tay mình, che tai khóc lớn.
Vừa mới bắt đầu, Lâu Nhược Hi không chịu thua , cô nói nhiều như vậy, cô ta đương nhiên không thể thờ ơ.
Lúc này Lâu Tử Hoán tiến vào, Lâu Nhược Hi khóc càng to hơn hơn, không ngừng kêu: "Anh, anh, anh!"
Lâu Tử Hoán nhìn cô một cái, ôm lấy em gái, vỗ về lưng cô ta: "Bé ngốc, anh ở đây, anh ở đây mà!"
Tử Khê không muốn tiếp tục nhìn cảnh đó nữa, cô xoay người bước đi.
"An Tử Khê, cô đứng lại!" Lâu Tử Hoán xanh mặt trừng mắt nhìn cô, "Cô đã nói gì với em gái tôi? "
Tử Khê quay đầu cười nói: "Tôi đã nói gì có quan trọng sao? Anh không phải luôn kết tội cho tôi sao!" Nói xong, cô mở cửa rời đi.
Cô ra
khỏi bệnh viện, cảm thấy toàn thân gần như suy sụp. Trở lại xe, Nhạc
Nhạc mắt mở to nhìn cô: "A Tử, vừa rồi con nhìn thấy chú người xấu đi ra !"
Tử Khê quay đầu, thản nhiên cười: "Con có nói chuyện với chú ấy không? "
Nhạc Nhạc gật gật đầu: "Dạ có, con nói chú ấy không được bắt nạt mẹ, nếu không con sẽ vĩnh viễn chán ghét chú ấy."
Hắn sẽ không để ý xem Nhạc Nhạc có chán ghét hắn hay không, Tử Khê nghĩ
trong lòng. Nhưng ngoài miệng vẫn hỏi: "Sau đó, chú ấy trả lời thế nào? "
Chú ấy sờ sờ đầu con, còn hôn mặt con, chú ấy nói thật nhiều
câu xin lỗi. Con thấy chú người xấu là thật tâm biết đã làm sai , con đã nói con tha thứ cho chú ấy, A Tử mẹ cũng tha thứ cho chú ấy đi.
Tử Khê không hiểu vì sao cô muốn khóc, cô đem Nhạc Nhạc ôm vào lòng. Nhạc
Nhạc của cô đáng yêu quá, cô may mắn đã có Nhạc Nhạc, bằng không cô thật sự không biết chính mình có thể chống đỡ nổi hay không.
"A Tử, mẹ cũng đã gặp chú người xấu rồi phải không? " Nhạc Nhạc ở trong lòng cô hỏi.
"Ừ!" Cô đồng ý.
Nhạc Nhạc ngẩng đầu: " A Tử, mẹ không cần phải thích chú người xấu , chú ấy rất xấu, luôn làm cho mẹ đau lòng. "
Tử Khê kinh ngạc , gật gật mạnh đầu. Cô cũng đã nghĩ như thế, nhưng đang
là thích có thể ngay lập tức chuyển thành không thích được sao?