Dọc đường đi, Lâu Tử Hoán không nói một lời nào. Hắn mở cửa cho cô lên
xe, từ đó về sau cũng không buồn hé răng. Tử Khê thật sự rất mệt, tựa
vào ghế chợp mắt. Khi Lâu Tử Hoán quẹo qua một con đường, cô nói: "Lâu
Tử Hoán, tôi đói bụng, anh mời tôi ăn cơm đi!"
Lâu Tử Hoán nhìn
cô một cái, đánh tay lái chuyển hướng về một con đường khác: "Chẳng lẽ
đại tiệc kiểu Pháp không làm cô no bụng sao?"
Tử Khê cười: "Nhờ phúc của anh, bữa cơm kia khó nuốt chết đi được!"
Lúc này trên mặt Lâu Tử hoán mới có ý cười, đưa cô vào một quán cơm, may
mắn hiện tại người không nhiều lắm, bọn họ đi vào một gian phòng, kêu
một bàn thức ăn. An Tử Khê mặc lễ phục dạ hội, mới đây còn đang ở nhà
hàng Tây ăn cơm, giờ lại không để ý đến hình tượng mà ngấu nghiến ăn cơm và thức ăn. Lâu Tử Hoán buồn cười nhìn cô: "Cô thực sự đói như vậy sao? "
"Lâu đại thiếu gia, anh ngày nào cũng ngồi ở văn phòng, có
hơn một trăm ngàn người vây quanh hầu hạ, anh đương nhiên sẽ không đói.
Anh thử nhìn xung quanh một chút sẽ thấy bọn họ đều chân trần áo vải,
đến mơ cũng chả dám mơ đi nhà hàng Tây ăn gan ngỗng uống rượu vang." Cô nuốt một miếng thịt lớn, nói chuyện hàm hàm hồ hồ, lời nói còn không rõ ràng.
"An Tử Khê!" Hắn gọi tên của cô.
"Chuyện gì? " Cô vừa nuốt đồ ăn vào miệng, không kiên nhẫn đáp lại hắn, chủ ý là muốn tiếp tục tập trung chiến đấu.
Lâu Tử Hoán dời qua ghế dựa, ôm lấy thắt lưng của cô, cô còn chưa kịp phản
ứng đã hôn lên môi cô. Mùi vị thức ăn vẫn còn trên môi cô, hắn đơn giản
lại nổi lên mong muốn thưởng thức đầu lưỡi của cô.
Tử Khê bị hắn hôn trở tay không kịp, mắt mở to, mà hắn lại hôn vô cùng chuyên tâm, vô cùng say mê khiến cô từ từ nhắm hai mắt lại. Tức giận tích tụ ở trong
lòng lại dần tiêu biến, Lâu Tử Hoán hôn đương nhiên mỹ vị tốt hơn nhiều
so với thức ăn trên bàn, cô dần dần nhắm mắt lại, vòng tay ôm cổ hắn.
Sau khi hôn xong, cô gần như ngồi trên đùi Lâu Tử Hoán. Đầu của cô tựa vào
bên cổ hắn, đùa nghịch cổ áo của hắn. Cô chưa từng nghĩ, mình cũng có
thể cùng Lâu Tử Hoán vô cùng thân thiết như vậy, giống như một đôi uyên
ương tình cảm vô cùng sâu đậm. "Lâu Tử hoán, anh có biết hôm nay Hắc
Diệu Tư đã nói với tôi chuyện gì không?"
"Hắn nói gì?" vừa nghe
đến tên Hắc Diệu Tư, mà lại là từ miệng cô nói ra, trên mặt hắn hơi hơi
biến sắc. Hắn xoa tấm lưng trần của cô, cân nhắc nếu cô nói ra những lời đáng ghét hắn sẽ tử hình cô ngay tại đây.
"Hắc Diệu Tư nói, anh thích tôi, đoán chừng còn rất sâu sắc không thể tự kềm chế. Hắn sở dĩ
luôn bám lấy tôi không tha, chính là bởi vì anh thích tôi. Anh là đối
thủ của hắn, hắn muốn biết người phụ nữ mà anh thích sẽ có bộ dạng gì?"
Khi cô nói xong, trong lòng bàn tay mồ hôi lạnh chợt túa ra. Vốn dĩ cô
vẫn là có chút chờ mong, mặc kệ toàn thân mang đầy vết thương, cô vẫn
không thể ngừng nuôi hi vọng đối với người đàn ông này.
Lâu Tử
Hoán hơi buông cô ra, nắm cằm của cô, mắt ánh lên nhìn cô chằm chằm: "Cô cảm thấy tôi sẽ thích cô sao? Mẹ cô bức tử mẹ tôi, cô hại em gái tôi bị người ta ức hiếp, hiện giờ trốn trong nhà không dám ra khỏi cửa? Người giống như cô, cô cảm thấy tôi sẽ thích cô sao?"
Một gáo nước
lạnh rốt cuộc cũng đổ xuống lần nữa, cô lập tức thanh tỉnh, tâm cũng
lạnh. "Tôi cũng nói với hắn như vậy, tôi nói Lâu Tử Hoán hận tôi đến
xương tủy , căn bản không có khả năng thích tôi. Cho nên tôi cũng van
xin hắn, cũng là van xin anh, các anh đấu đá với nhau thế nào không liên quan đến tôi, tôi một chút cũng không muốn dây vào đâu."
Lâu
Tử Hoán đột nhiên bật cười, hắn giật dây áo của cô, bộ ngực trắng như
tuyết hé lộ trong không khí. Cô không mặc nội y, bên trong là đôi nhũ
hoa xinh xẻo. Hắn nắm một bên ngực cô, ngón tay lướt qua dấu răng trên
ngực gần sườn: "An Tử Khê, đã quá muộn rồi, cô hiện tại đã ở trong trò
chơi rồi!"
Trải qua vô số lần giằng co dây dưa, Tử Khê hiểu rõ
khi Lâu Tử Hoán muốn cô, cô căn bản không có sức lực phản kháng. Làm
chuyện này ngay tại đây thực điên cuồng, nhưng hắn không thèm để ý đến.
Cô dùng sức đẩy hắn ra: "Lâu Tử Hoán, tôi phải đi về, Nhạc Nhạc còn đang ở nhà!"
"Nhạc Nhạc?" Lâu Tử Hoán cười đến vẻ lo lắng của cô,
"Nhạc Nhạc - cô không phải giao cho Hắc Chí Cương sao? Cậu nhóc ranh đó
không phải đã si mê cô nhiều năm rồi sao? Con gái của cô, hắn nhất định
tận tâm chăm sóc. » Nnói xong, hắn dùng lực kéo đầu nhũ hoa của cô.
Cậu nhóc ranh? Lâu Tử Hoán quả nhiên đốn mạt, hắn cùng Hắc Diệu Tư giống
nhau, đều tự đại cuồng vọng, cô như thế nào còn có thể ôm vọng tưởng?
Lâu Tử Hoán vừa cúi đầu, hôn lên một bên ngực của cô, cô liền rên lên
một tiếng, ngẩng đầu, sức lực bỗng tiêu tan hết. Cô hận chính mình vì
sao lại ngốc như vậy, nói cái gì ăn cơm, căn bản là đưa đến cửa để hắn
làm nhục.
Tay hắn luồn vào bên trong váy cô, hắn sớm đã đoán được , mặc loại lễ
phục bó sát người này, đương nhiên chỉ có thể mặc quần lót dây. Nhưng
lại nghĩ cô mặc quần lót dây đi gặp Hắc Diệu Tư, cơn tức giận liền bùng phát. Bây giờ lại quá thích hợp cho hắn. Hắn kéo quần lót cô xuống, lại kéo khóa quần của mình, hung hăng đem chính mình xâm nhập vào cơ thể
cô.
Tử Khê còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, hắn liền xông vào, cô đau thiếu chút nữa kêu lên. Hắn không thể dừng lại được, hắn ôm mông cô
điên cuồng di chuyển. Tay cô đặt trên vai hắn, cắn răng trừng mắt nhìn
hắn: "Lâu Tử Hoán, anh thật sự là tên đốn mạt!"
Lâu Tử Hoán khẽ
động khóe miệng cười nhạt nhìn cô. Cô sẽ không biết được mùi vị của cô
ngọt ngào đến thế nào đâu, hắn sẽ không để cho Hắc Diệu Tư có cơ hội
thưởng thức, tuyệt đối không.
Cho đến cao trào cuối cùng, bọn họ cùng nhau đạt đến đỉnh. Thân thể Tử Khê xụi lơ trên người hắn, giọng
nói của Lâu Tử Hoán hàm ý hắn vẫn chưa thỏa mãn. "Lâu Tử Hoán, đủ rồi,
hôm nay tôi thật sự rất mệt, tôi muốn trở về nghỉ ngơi."
Lâu Tử
Hoán không nghĩ sẽ buông tha cho cô, hắn hận không thể giết chết cô
trong lòng hắn, như vậy toàn bộ thế giới đều im lặng, thế giới của hắn
cũng sẽ yên tĩnh. Cho đến khi tiếng chuông di động vang lên, hắn mất
hứng, nhận điện thoại, vừa nghe tin báo, sắc mặt thay đổi, cúp điện
thoại đẩy An Tử Khê ra.
Tử Khê bị hắn buông tay, thiếu chút nữa
té xấp trên mặt đất. Hắn nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cô: "Chỉnh trang lại
chính mình, chúng ta lập tức đến bệnh viện."
Tử Khê chỉnh lại
quần áo của cô, lại khoác thêm áo choàng. Bên cạnh, Lâu Tử Hoán thấy
chướng mắt, cầm áo khoác khoác thêm vào người cô. Tử Khê rất ít khi thấy bộ dạng hắn bối rối như vậy, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì thế? "
Lâu Tử Hoán liếc nhìn cô một cái thật sâu, hồi lâu mới nói: "Nhược Hi vào bệnh viện !"
Tử Khê lập tức cảnh giác khẳng định đã xảy ra chuyện bất ổn: "Còn Nhạc
Nhạc đâu? " Người nhà họ Lâu chắc chắn đều đi bệnh viện, Nhạc Nhạc không phải sẽ ở nhà một mình sao?
Lâu Tử Hoán kéo tay cô đi ra ngoài: "Nhạc Nhạc cũng ở bệnh viện!"
"Anh nói Nhạc Nhạc ở bệnh viện? " Người cô bỗng chốc liền mềm nhũn, "Con bé
sao có thể ở bệnh viện được, nó bị thương sao? " Cô khẩn trương đến độ
hốc mắt đều đỏ, nếu Nhạc Nhạc xảy ra chuyện gì, cô chỉ sợ mình không
sống nổi.
Lâu Tử Hoán ôm thắt lưng của cô: "Nhạc Nhạc không sao
cả, chỉ là Nhạc Nhạc đẩy Nhược Hi xuống lầu, hiện tại Nhược Hi đang ở
trong phòng phẫu thuật. "
Thân thể Tử Khê bỗng chốc cứng lại,
nếu không phải Lâu Tử Hoán ôm cô bước đi, cô căn bản không có đủ sức
lực. Dọc đường đi, lòng bàn tay Tử Khê lạnh toát mồ hôi, cô mở túi ra,
gọi điện thoại cho Nhạc Nhạc. Không thấy có người bắt máy, cô lại càng
lo lắng không yên . Cô không thể tưởng tượng được Nhạc Nhạc đối mặt với
mẹ cô, đối mặt với Lâu Ngọc Đường sẽ bị đối đãi như thế nào. Trời ạ, cô
sao có thể để cho Nhạc Nhạc chịu khổ sở như thế, chỉ mình cô chịu là
được rồi, như thế nào lại bắt con gái cô chịu chung cơ chứ.
Bọn
họ chạy đến bệnh viện, An Dạ Vũ vừa thấy cô liền tát cô một bạt tai:
"Mày nói xem, bản thân mày đã là ôn thần còn đeo theo con nhỏ ôn thần,
Nhạc Nhạc tuổi còn nhỏ mà có thể làm chuyện độc ác như vậy, mày dạy dỗ
con tốt quá nhỉ."
"Nhạc Nhạc ở chỗ nào? " Tử Khê không muốn
diễn trò cùng mẹ, cô chỉ quan tâm Nhạc Nhạc của cô, con bé chắc là sợ
hãi lắm, cô lại không ở bên, con bé sẽ phải làm sao đây.
"Mày
còn quan tâm tiểu quỷ kia, An Tử Khê, không hổ là con gái do mày dạy dỗ. Mày nói rõ xem, nó đến Lâu gia chưa được bao lâu, đầu tiên là trộm vặt, giờ lại dám đẩy Nhược Hi xuống lầu. Mày không thấy người Nhược Hi toàn
thân đều là máu, thật đáng sợ. " An Dạ Vũ gạt đi vài giọt nước mắt, tay
không ngừng đánh Tử Khê.
"Bà câm miệng cho tôi!" Lâu Tử Hoán bắt lấy An Dạ Vũ đem bà đẩy xuống ghế, sau đó hỏi Lâu Ngọc Đường đang ngồi kề bên, "Ba, Nhược Hi thế nào ?"
Lâu Ngọc Đường sắc mặt tái
nhợt, hệt như già đi hơn mười tuổi. "Nhược Hi bởi vì sảy thai nên mất
nhiều máu, đứa nhỏ chắc cũng khó giữ được, hiện tại đang cấp cứu, bác sĩ nói tính mạng Nhược Hi có thể gặp nguy hiểm".
Thân thể Lâu Tử
Hoán cứng ngắc, sảy thai, tính mạng nguy hiểm! Hắn che mặt, hắn như thế
nào có thể để làm cho Nhược Hi biến thành như vậy, hắn là anh trai duy
nhất mà cô rất đỗi tin cậy. Hắn tham luyến An Tử Khê, lại cùng ở một
chỗ, còn em gái thân nhất của mình thì bỏ lơ không để mắt tới. Hắn sao
có thể tha thứ cho chính mình được, hắn làm sao xứng với kì vọng của mẹ
hắn được chứ.
Tử Khê định qua an ủi hắn, nhưng cô tìm mãi vẫn không thấy Nhạc Nhạc. "Mẹ, mẹ có thấy Nhạc Nhạc ở đâu không? "
An Dạ Vũ trừng mắt: "Tao làm sao có thể biết tiểu quỷ kia chạy đi đâu? Nó
tốt nhất cứ như thế này mà biến đi, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa. "
Tử Khê không thể nói chuyện với mẹ được nữa, cô thầm nghĩ phải đi tìm
Nhạc Nhạc, cô không thể để cho Nhạc Nhạc ở một mình được. Cô bấm số điện thoại di động của Nhạc Nhạc, vẫn không có người trả lời. Cô chỉ có thể
tìm từ tầng này qua tầng khác. Hy vọng Nhạc Nhạc còn ở bệnh viện, không
chạy đến chỗ khác. Cô hỏi hết bác sĩ đến hộ sĩ, nhưng đều không thấy.
Đột nhiên cô chợt lóe lên suy nghĩ liền nhanh chóng rời khỏi bệnh viện,
trực tiếp lái xe về nhà của mình. Quả nhiên, khi cô ra khỏi thang máy
liền nhìn thấy Nhạc Nhạc ngồi ở cửa, đang bó gối ngồi khóc. Cô cực kỳ
đau lòng, nhẹ nhàng gọi: "Nhạc Nhạc!"
Nhạc Nhạc ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, vừa nhìn thấy cô, nó càng khóc to hơn: "A Tử, mẹ đã đi đâu thế? "
A Tử tự trách mình, cô nhanh chóng bước đến ôm lấy Nhạc Nhạc đưa vào nhà. "Nhạc Nhạc, mẹ xin lỗi, Nhạc Nhạc, là A Tử không tốt, mẹ xin lỗi. "
Nhạc Nhạc gắt gao ôm cô, thân thể vẫn run run : "A Tử, con rất sợ, con không có đẩy cô Nhược Hi, con thật sự không làm gì cả. Khi có người lạ cô ấy
luôn nói chuyện dịu dàng với con. Nhưng khi người lạ quay lưng, cô liền
hung hung trừng mắt với con, còn nói A Tử là hồ ly tinh, câu dẫn "chú
người xấu". Nói con đã làm hại em bé, trộm đồ của cô này nọ. Con nói con không có làm, nhìn thấy bác Trương đi đến, cô lập tức thay đổi, nói nếu con thật sự thích cái kẹp tóc kia, cô có thể tặng cho con. Con chán
ghét bộ dạng ấy của cô ta, bỏ chạy đi ra. Nhưng cô ấy lại đuổi theo con. Con đã nói, con chán ghét cô ấy, con muốn đi tìm mẹ. Con không đẩy cô
ấy, con chỉ tránh cô ấy, cô liền ngã xuống cầu thang. Sắc mặt của cô lập tức trở nên trắng bệch còn chảy rất nhiều máu. Bọn họ đều nói là con đã hại em bé, là con hại chết cô Nhược Hi, A Tử, con không phải làm hại em bé, thật sự không phải. "
Tử Khê gắt gao ôm sát con bé vào
trong ngực, không ngừng hôn nó: "A Tử biết, không phải là Nhạc Nhạc làm
hại em bé, Nhạc Nhạc là đứa bé ngoan. Là A Tử không tốt, mẹ không nên
đưa con đến Lâu gia, Nhạc Nhạc, là A Tử không tốt."
"A Tử, mẹ
tin tưởng con, đúng thế không, Nhạc Nhạc không làm hại em bé, Nhạc Nhạc
tuy rằng chán ghét cô Nhược Hi nhưng Nhạc Nhạc sẽ không hại người ."
Nhạc Nhạc thật sự rất sợ hãi, nó chưa từng thấy một người chảy nhiều máu như vậy lại ngay trước mắt mình." Nhưng cô Nhược Hi chảy nhiều máu quá, cô ấy có thể chết không hả mẹ!"
"Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc!" cô ôm chặt lấy đầu con bé, "Con nhìn vào mắt mẹ này, hãy nhìn mẹ này!"
Nhạc Nhạc lúc này mới bình tĩnh lại đôi chút, nó kinh ngạc nhìn cô.
"Cô Nhược Hi chảy nhiều máu như vậy không phải vì con, không hề liên quan
đến con. Cô ấy té từ trên lầu xuống cũng không phải do lỗi của con,
chính con cũng nói là không phải, con chỉ là tránh cô ấy, chính là cô ấy không cẩn thận té xuống cầu thang , không liên quan đến con." cô lau
nước mắt trên mặt con gái, "Hơn nữa hiện tại có rất nhiều bác sĩ và hộ
sĩ đang cấp cứu cho cô Nhược Hi, cô ấy sẽ không sao đâu."
Nhạc Nhạc gật gật đầu: "Nhạc Nhạc vẫn là đứa bé ngoan phải không ạ? Mẹ sẽ vẫn cần con, đúng không ạ?"
A Tử lại hôn con bé một cái thật mạnh: "A Tử làm sao có thể không cần
Nhạc Nhạc được chứ? Nhạc Nhạc là con gái của mẹ, con đã quên rồi sao?
Tên con bây giờ là An Nhạc, con cùng họ với A Tử, đời này con mãi là con gái của mẹ!"
Nhạc Nhạc lúc này đây mới thật sự yên tâm, bàn tay nhỏ bé của nó gắt gao ôm gáy Tử Khê: "Nhạc Nhạc vẫn là con gái của A
Tử, Nhạc Nhạc muốn cả đời làm con gái của A Tử!"
Tử Khê cảm động rơi nước mắt, Nhạc Nhạc, A Tử thực xin lỗi con, làm cho con tuổi còn
nhỏ mà phải bị chỉ trích như vậy, bị sợ hãi như vậy.
Sau khi Tử
Khê dỗ Nhạc Nhạc ngủ rồi, điện thoại liền vang lên, cô ra ngoài nhận
điện thoại. Giọng nói đầy phẫn nộ của mẹ cô qua điện thoại cơ hồ muốn
phá thủng màng nhĩ của cô: "An Tử Khê, mày đi đâu vậy , còn không mau
trở về!"
Tử Khê không thể đi, cô không thể để cho Nhạc Nhạc ở
nhà vào buổi tối một mình. "Con hiện giờ đang ở nhà cùng với Nhạc Nhạc,
Lâu Nhược Hi thế nào?"
"Mày lại còn muốn quản tiểu quỷ kia!"
Giọng An Dạ Vũ the thé "Mày lập tức về đây cho tao, Lâu Nhược Hi vừa ra
khỏi phòng mổ, vẫn còn chưa tỉnh, Lâu Tử Hoán và Lâu Ngọc Đường đã vào
thăm con bé rồi. Mày lập tức quay về đây, có nghe không."
"Cô ta không sao phài không?"
"Làm sao có thể không sao, đứa nhỏ đã không còn, bác sĩ nói sinh mệnh không
còn nguy hiểm. Ai có thể nghĩ được, chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn không nói
một tiếng nào lại mang thai, cũng không biết ở bên ngoài đã dụ dỗ được
gã nào." An Dạ Vũ khi nói lời này tràn ngập vui sướng, hóa ra công chúa Lâu gia chẳng qua cũng chỉ là phường dâm đãng mà thôi.
Tử Khê
không muốn nghe mẹ nói như vậy, cô nói: "Nếu cô ta đã không sao thì con
cũng không cần đến bệnh viện đâu, con cúp máy đây." Không đợi mẹ đáp
lại, cô liền cúp điện thoại, khóa di động.