Lâu Tử Hoán thân thể chấn động, lời nói của Nhạc Nhạc làm hắn trở tay
không kịp, che giấu bối rối, hắn cự tuyệt nghĩ đến khả năng này, "Mau
ngủ đi, tiểu quỷ!".
Nhạc Nhạc ngoan ngoãn nhắm mắt lại, theo bản năng ôm lấy một bên tay hắn.
Hắn miễn cưỡng ngồi bên giường. Chẳng trách tại sao An Tử Khê lại yêu
thương đứa nhỏ này đến vậy. Nhạc Nhạc quả thật có ma lực, làm người ta
thật không nỡ làm đau nó. Cửa lúc này mở ra, An Tử Khê trở về, cô thấy
Nhạc Nhạc nằm trên giường, còn có Lâu Tử Hoán ngồi bên. Hai người bốn
mắt nhìn nhau, Lâu Tử Hoán cẩn thận gỡ tay Nhạc Nhạc ra. Lời nói mới rồi của Nhạc Nhạc như một khối đá đè nặng trong lòng khiến hắn xao động
không ít, hắn còn chưa kịp bình tâm cô đã liền xuất hiện. Hắn không
nghĩ sẽ cùng cô nói chuyện, thế nhưng ra đến cửa lại nghe thấy cô cúi
đầu nói tiếng cám ơn.
Khóe môi Lâu Tử Hoán khẽ giật, bước ra ngoài.
Tử Khê dạo này bận liên miên từ sáng tới tối, nào là quay ngoại cảnh, nào
là chụp ảnh, lại còn hoạt động thương mại. Hắc Chí Cương thời gian này
lại không thể liên lạc được, việc đưa đón Nhạc Nhạc thành ra toàn trút
lên người Lâu Tử Hoán. Đúng lý ra, một tổng giám đốc tập đoàn như hắn
làm sao nhàn rỗi như vậy, chẳng qua Nhạc Nhạc thật sự chiếm được cảm
tình của hắn. Đôi khi trường của Nhạc Nhạc nghỉ học, An Tử Khê cũng
không có ở đó, hắn liền đưa Nhạc Nhạc tới công ty, cho con bé một đống
đồ chơi, để nó tự chơi một mình. Nhạc Nhạc rất ngoan, Lâu Tử Hoán dường
như theo dõi thái độ của con bé rất sát sao, thấy rằng bất luận là xem
tivi hay chơi máy tính, con bé đều làm xong hết bài tập trước đã. Phát
hiện ra điều đó khiến hắn càng thêm thương mến tiểu quỷ này.
Chuyện giám đốc Lâu thị mang theo một đứa nhỏ đến chỗ làm chẳng mấy chốc lan
truyền khắp tổng hành dinh của Lâu thị, rất nhiều người đồn đoán không
biết có phải cố bé kia là con gái riêng của Lâu đại thiếu gia hay không. Chính bởi vì cô bé này thực ít nói, cũng chẳng để ý tới ai, thậm chí
người khác hỏi cũng không trả lời. Ngay Lâu Tử Hoán cũng thấy kỳ quái,
Nhạc Nhạc khi ở với mình rất nhanh nhẹn hoạt bát, chẳng e ngại gì, thế
mà cứ gặp người khác là liền rụt rè, ngay cả chào cũng không chào. Dần
dần hắn mới phát hiện, thế giới quan của Nhạc Nhạc rất nhỏ, con bé chỉ
có thể tiếp xúc với những người có liên quan tới An Tử Khê, An Tử Khê
nói gì nó cũng nghe, còn người khác nói gì nó chỉ im lặng cúi cái đầu
nhỏ xinh, một lời cũng không nói.
"Suốt thời gian này con vẫn đều thay Tử Khê đưa đón con bé kia đấy à?" Sau hội nghị khai mạc, Lâu Ngọc Đường nán lại hỏi hắn.
Lâu Tử Hoán chợt nhớ tới Nhạc Nhạc, đứa nhỏ kia đang ngủ trong văn phòng
hắn. Giờ đã là hơn mười một giờ, không chừng con bé đã tỉnh dậy, có
khi còn đói bụng nữa. Hắn hờ hững đáp: "Chẳng qua là thuận đường mà
thôi!"
Lâu Ngọc Đường nhíu mày: "Tử Hoán, con tuổi cũng không
còn nhỏ, hẳn là biết một số việc có thể làm, một số việc không thể làm.
An Tử Khê thích nhận con nuôi ba không quan tâm, nhưng con không thể để
dính vào. Chuyện giữa con và Tử Khê đâu phải ba không biết, cô ta vốn
rất xinh đẹp, con muốn chơi đùa ba cũng không cấm cản. Nhưng là mang con bé đến chỗ làm, sẽ gây ảnh hưởng không tốt. Chuyện này nếu bị phóng
viên chụp được, tung tin ra rằng con có con riêng, hình tượng Lâu thị
sẽ ra sao?"
"Đến nay đã nửa tháng, không phải đều không có
chuyện gì sao?" Lâu Tử Hoán buông bút, xem chừng đã không còn kiên nhẫn, "Còn chuyện gì nữa không, con ra ngoài trước đây!"
"Lâu Tử
Hoán!" Lâu Ngọc Đường gọi giật lại, "Con hẳn là rất rõ ràng, nếu không
phải là Hắc Diệu Tư coi trọng An Tử Khê, chỉ nghĩ đến việc nó đã gây ra
cho Nhược Hi, ba sẽ không để cho nó yên như bây giờ đâu. Con, so với kẻ
làm cha như ba đây, không phải càng yêu thương Nhược Hi hơn sao? Nhược
Hi sợ An Tử Khê như vậy, con lại để nó ở ngay đấy, con có biết Nhược Hi
sẽ khổ sở đến thế nào không?"
Lâu Tử Hoán nắm chặt tay, oán hận
quay đầu: "Ông thấy tôi cùng An Tử Khê gần gũi khi nào? Tôi nói lại lần
nữa, tôi sẽ đưa đón Nhạc Nhạc, đơn giản là vì tôi thích con bé, tôi cùng An Tử Khê một chút quan hệ đều không có." Nói xong, hắn đùng đùng nổi
giận đi tới văn phòng.
Trở lại văn phòng, cơn giận còn chưa
nguôi, mắt không tự chủ được lại hướng sang phòng bên cạnh. Hắn bước
thật khẽ, nhẹ nhàng mở cửa ra, đúng lúc này Nhạc Nhạc mở mắt.
"Chú!" Nhạc Nhạc theo thói quen vươn tay, muốn ôm hắn một cái.
Lâu Tử Hoán âu yếm ôm lấy con bé bế ra khỏi phòng hỏi: "Tiểu quỷ, muốn ăn gì nào?"
"Con muốn gặp A Tử!" Nhạc Nhạc ôm cổ hắn, thì thào.
A Tử! A Tử! A Tử! Tiểu quỷ này trong mắt hay trong lòng cũng đều chỉ biết đến mỗi A Tử! Lâu Tử Hoán đem con bé đặt lên sô pha, tìm giày mang cho
nó. Nhạc Nhạc vừa tỉnh ngủ, còn đang gật gà gật gù, Lâu Tử Hoán định để
nó tự đi, nó sống chết ôm cổ hắn không chịu.
Lâu Tử Hoán không còn cách nào, mặc mọi người trố mắt nhìn chòng chọc,
bế con bé xuống lầu. Vừa ra khỏi cửa Lâu thị, đúng lúc Lâu Nhược Hi
xuống xe tiến vào. Lâu Tử Hoán kinh ngạc: "Nhược Hi, sao em lại tới
đây!"
Lâu Nhược Hi trong mắt nhìn Nhạc Nhạc như thể có con bạch
tuộc quấn trên người anh cô, sắc mặt lạnh lùng, nhưng cô che giấu rất
kỹ. Lâu Tử Hoán bảo con bé chào, Nhạc Nhạc mở mắt ra liền lập tức nhắm,
dứt khoát không chịu chào bà cô đáng ghét này.
Lâu Tử Hoán tức
giận liền phát vào mông con bé, đoạn quay sang em gái nói: "Anh đang
định đưa Nhạc Nhạc đi ăn, chi bằng đi cùng nhau luôn!"
Lâu Nhược Hi ôn nhu cười: "Được, anh quyết định là tốt rồi! Anh, anh bế Nhạc Nhạc có mệt không, nếu mệt thì đặt bé xuống đi."
Nhạc Nhạc nghe xong càng bám chặt lấy hắn, Lâu Tử Hoán bảo: "Không hề gì,
con bé cũng không nặng lắm." Hắn để em gái lên xe trước rồi chính mình
mới lên xe, bác Trương ở phía trước lái xe.
"Anh, anh thực sự là thích Nhạc Nhạc à!", trong trí nhớ của cô, trẻ con không thể nào tới
gần anh trai mình trong vòng bán kính ba mét được. Không hổ là con gái
của An Tử Khê, mới vài ngày đã thu phục được anh trai. "Nhạc Nhạc đúng
thật là rất đáng yêu!"
Lâu Tử Hoán đem Nhạc Nhạc đang ở trong
lòng thả ra, xoa đầu Nhược Hi: "Em cũng rất đáng yêu mà, hai người trong lòng anh đều là báu vật!"
Hắn nói "hai người", chính hắn không
tự nhận thức được, nhưng Lâu Nhược Hi lại nghe thật rành mạch. Cô nắm
chặt tay, trên mặt vẫn tỏ vẻ ôn nhu như con thỏ nhỏ.
Nhược Hi
muốn ăn đồ Nhật, Lâu Tử Hoán đưa bọn họ đến một nhà hàng Nhật Bản cực kì nổi tiếng. Nhạc Nhạc không biết, ăn phải mù tạt, nước mắt chảy ròng
ròng, cái miệng nhỏ nhắn sưng vù. Thế nhưng Lâu Tử Hoán lúc đó lại không để ý thấy.
Khi bọn họ về nhà, An Tử Khê đã trở về tự lúc nào,
nhìn thấy Nhạc Nhạc xuống xe cùng hai anh em họ, cô bỗng chột dạ trong
lòng, mơ hồ bất an. Nhạc Nhạc thấy Tử Khê liền bổ nhào vào lòng cô: "A
Tử, sao mẹ không tới tìm con. Con đã nói với chú "Người xấu" là muốn đi
tìm mẹ mà chú không thèm nghe."
Tử Khê ôm con bé, thơm vào cái miệng nhỏ nhắn của nó thì ngửi thấy mùi mù tạt nồng nặc: "Con ăn cái gì vậy?"
"Con ăn rất nhiều rất nhiều cá, sau đó bị trúng phải cái gì đó rất cay,
nhiều lắm. Chú "Người xấu" thích ăn, con cũng sẽ thích ăn!"
Tử Khê thở dài, quay đi vì không thể chịu nổi mùi mù tạt, không tin là Nhạc Nhạc lại thích ăn thứ đó.
Lâu Tử Hoán nhìn lướt qua cô, vội vàng đưa em gái vào nhà, không hề nói với cô một lời.
Tử Khê đưa Nhạc Nhạc về phòng, tắm rửa cho con bé, đang nửa chừng, cửa phòng mở ra.
Vú Trương đứng ở cửa, hung tợn trừng mắt nói: "An tiểu thư, lão gia kêu cô cùng Nhạc Nhạc xuống ngay."
Trực giác mách bảo Tử Khê nhất định là có chuyện, định đóng cửa lại: "Nhạc
Nhạc đang tắm dở, chờ tôi tắm cho con bé xong, sẽ cùng con bé xuống
dưới."
Vú Trương không để ý tới cô, tự tiện xông vào, nhìn thấy
ba lô của Nhạc Nhạc để trên ghế sô pha, liền cầm lấy định mang đi. Tử
Khê ngăn lại: "Vú Trương, vú lấy ba lô của Nhạc Nhạc làm gì?"
Vú Trương đẩy cô ra, cầm ba lô của Nhạc Nhạc dốc hết ra. Tất cả sách vở
đều theo nhau rơi ra, còn có một cái cặp tóc màu lam tỏa ánh sáng lóng
lánh. Vú Trương đắc ý cầm lấy cái cặp tóc: "Để xem các người còn
chối được nữa không!"
Tử Khê ngạc nhiên không hiểu: "Vú có ý gì?"
Vú Trương cũng không thèm quay đầu lại, đi ra ngoài: « An tiểu thư, cô xuống dưới sẽ biết!"
Tử Khê vội mặc quần áo cho Nhạc Nhạc, lau tóc cho con bé: "Nhạc Nhạc, ba
lô của con làm sao lại có cái cặp tóc màu lam ấy, mẹ nhớ rõ là mẹ đâu có mua cho con."
"Cái gì mà cặp tóc màu lam hở mẹ?" Nhạc Nhạc ngạc nhiên hỏi.
Tử Khê lập tức hiểu ra, cười cười: "Không có việc gì, con cứ ở trên này đi ngủ trước đi, mẹ xuống lầu một chút."
Nhạc Nhạc gật đầu, nhìn thấy sách vở lộn xộn ở trến ghế sô pha, liền bước
tới thu dọn: "Sao sách vở lại rớt ra hết như vầy, A Tử, mẹ làm rối tung
sách của con rồi."
"Là A Tử không tốt, mau đi ngủ đi thôi!" Cô hôn lên mặt Nhạc Nhạc, bước ra cửa xuống lầu.
An Dạ Vũ nhìn thấy cô xuống lầu, vội xông lên trước: "Nhạc Nhạc đâu? Con tiểu quỷ đó làm chuyện hư đốn như vậy, sao không lôi nó xuống đây?"
An Tử Khê lạnh lùng: "Con bé đi ngủ rồi, mẹ có chuyện gì thì nói đi?"
Lâu Nhược Hi kéo tay Lâu Ngọc Đường nói: "Ba, tìm lại được thì tốt rồi. Con tin Nhạc Nhạc không phải là cố ý mà!"
An Tử Khê nhìn Lâu Nhược Hi lạnh lùng cười, quả nhiên là cô ả.
"Không được, đã làm chuyện sai sao lại có thể trốn trong phòng. Huống chi,
việc này tuyệt đối không thể phát sinh ở nhà Lâu gia chúng ta, Nhạc Nhạc không thể ở lại nhà này." Lâu Ngọc Đường tức giận đập bàn, vô cùng hung ác trừng mắt nhìn Tử Khê.
An Tử Khê lập tức phản bác: "Nhạc
Nhạc không làm gì sai cả, con bé hoàn toàn không biết tại sao cái cặp
tóc đó lại lọt vào ba lô của mình."
"Không cần biết nó có làm
hay không, cô trước tiên cứ để nó xuống đây đã, có gì nói sau." Lâu Ngọc Đường ra hiệu bảo vú Trương trở lên gọi, "Ta muốn tự mình hỏi nó."
Tử Khê lập tức ngăn vú Trương lại: "Nhạc Nhạc đang ngủ, không ai được quấy rầy con bé!"
"An Tử Khê, mày dạy con như vậy đấy hả? Bé tí tuổi đầu đã ăn trộm này nọ
rồi, lớn lên sẽ thế nào." An Dạ Vũ the thé hét lên, "Mày có biết thứ mà
Nhạc Nhạc ăn trộm là cái gì không? Đó chính là kỷ vật mà mẹ Lâu Nhược Hi để lại cho con bé, giá trị mấy trăm vạn đó. Rủi mà mất thật, thì có bán nó đi cũng không bù lại nổi đâu!"
"Ai dám bán con gái tôi, tôi
sẽ cùng người đó liều mạng!" An Tử Khê hốc mắt đỏ rực trừng mắt nói với
An Dạ Vũ, đoạn quay qua Lâu Nhược Hi, "Tôi nói lại lần nữa, Nhạc Nhạc
không lấy trộm gì của cô cả."
"Vậy tại sao cái cặp tóc kia lại ở trong túi của Nhạc Nhạc, không phải nó trộm thì ai trộm?" An Dạ Vũ liền quặc lại.
"Tôi không biết vì sao cái cặp tóc đó lại ở trong túi của Nhạc Nhạc, nhưng
tôi có thể khẳng định cái cặp tóc đó không phải là do Nhạc Nhạc lấy
trộm! Về phần bác, bác Lâu, bác nói Nhạc Nhạc không thể ở nơi này, Nhạc
Nhạc là con gái tôi, con bé không ở đây làm sao ta có thể ở được? Ngày
mai chúng tôi liền sẽ chuyển đi." An Tử Khê nói xong đi lên lầu.
An Dạ Vũ vội vàng ngăn cô lại: "Mày điên rồi sao? Con nhỏ đó chẳng qua là
đón từ cô nhi viện ra, một chút quan hệ với mày cũng không có, mày lại
vì nó rời khỏi Lâu gia, mày quên mày đã hứa gì với tao sao?"
Tử Khê không muốn tranh cãi với mẹ, liền đẩy bà ta ra bước đi.
Lâu Ngọc Đường đứng lên: "Cho dù cô muốn đi hay ở, chuyện cái cặp tóc nhất
định phải được làm sáng tỏ. Nếu hôm nay không biết rõ ràng, tôi đi trình báo, tin chắc sẽ có người bên giáo dục tới kiểm tra."
An Tử Khê quay đầu lại, gắt gao cắn môi, sau đó cười nói: "Tùy các người!"
"Cặp tóc không phải là Nhạc Nhạc lấy trộm!" Lâu Tử Hoán trầm mặc thật lâu
rồi mới nói, "Từ lúc ra khỏi công ty bắt đầu gặp Nhược Hi, Nhạc Nhạc lúc nào cũng ở bên cạnh tôi. Tôi luôn để ý đến con bé, nó không thể nào có
thời gian để lấy trộm cặp tóc của Nhược Hi."
Lâu Nhược Hi đứng lên, sắc mặt tái nhợt: "Thế nhưng cặp tóc là tìm thấy trong ba lô của Nhạc Nhạc!"
Ánh mắt Lâu Tử Hoán trở nên phức tạp, ngừng lại hồi lâu hắn nói: "Ba lô của Nhạc Nhạc hình như đã luôn ở bên cạnh em, có lẽ cái cặp tóc chẳng may
rơi vào ba lô của Nhạc Nhạc mà thôi. Tóm lại chuyện này về sau không cần nhắc lại nữa. Ba, ba cũng mệt rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi! An Tử
Khê, cô với Nhạc Nhạc hai người cứ yên tâm ở lại đây."
An Tử Khê quá sức bất ngờ, Lâu Tử Hoán lại có thể vì Nhạc Nhạc mà đứng ra phân
giải. Hắn thương Nhạc Nhạc thì hẳn rồi, nhưng chắc chắn là hắn càng
thương em gái của hắn hơn chứ. Cô lại nhìn Lâu Nhược Hi, Lâu Nhược Hi
cũng nhìn cô, ra vẻ dịu dàng đáng yêu, chỉ có cô mới biết ánh mắt cô
ta ẩn chứa biết bao mưu mô.
Cô trở về phòng, Nhạc Nhạc đang ngồi ngẩn người trên giường. Thấy cô bước vào, liền vươn tay muốn ôm lấy cô.
Tử Khê ôm con gái thật chặt, chừng nào cô còn có thể bảo vệ đứa bé này, cô sẽ làm đến cùng.
"A Tử, con không có trộm cặp tóc của cô Nhược Hi!" ban nãy Nhạc Nhạc lén
đi ra, trốn ở hành lang nghe ngóng. Phía dưới có thật nhiều người xấu
đang làm khó A Tử, vậy mà A Tử vẫn luôn bảo vệ nó. Nó muốn đi xuống bảo
vệ A Tử, nhưng A Tử đã dặn nó ở trong phòng, nó không thể không vâng
lời.
"A Tử biết, A Tử tin con mà!" cô hôn lên mặt con gái, làm sao cô có thể không tin con gái của cô, Nhạc Nhạc của cô chứ?
Dỗ Nhạc Nhạc ngủ xong cô xuống lầu tìm nước uống, lại gặp Lâu Nhược Hi.
Lạnh lùng liếc mắt, cô liền đi qua ả tới lấy nước, không thèm đếm xỉa
đến cô ta.
"Cô thực xứng đáng được làm mẹ!" Lâu Nhược Hi tới sau lưng cô châm chọc nói.
Tử Khê nhịn không được, quay trở lại đi tới trước mặt cô ta: "Lâu Nhược
Hi, tôi cảnh cáo cô. Cô muốn đối phó gì với tôi cũng được, không sao cả. Nhưng nếu cô còn dám động tới con gái tôi, làm tổn thương Nhạc Nhạc,
tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô. Cô giở thủ đoạn, tôi cũng có thể
chơi lại cô, sau này Nhạc Nhạc mà phải chịu thương tổn dù chỉ một chút,
tôi cũng sẽ không tha cho cô đâu."
Lâu Nhược Hi bị cô răn đe, kinh ngạc nhìn cô.
Cô không thèm nhìn lại, đi trở về phòng, Lâu Nhược Hi lấy lại tinh thần,
vừa quay đầu thì thấy Lâu Tử Hoán đang ẩn trong góc tối.
Cô ta lập tức ra vẻ hoảng hốt, toàn thân run rẩy: "Anh, anh hai, em, em không biết vì sao Tử Khê lại nói như vậy?"
"Đã khuya rồi, đi ngủ đi!" Lâu Tử Hoán bình tĩnh nhìn cô ta một cái, đoạn xoay người bước đi.
Lâu Nhược Hi đuổi theo ôm ngang thắt lưng hắn: "Em, em không phải là cố ý
mà, tại em thấy anh yêu thương Nhạc Nhạc như vậy, em rất sợ, em sợ anh
sẽ thương Nhạc Nhạc hơn em. Em không biết lúc ấy em nghĩ gì nữa, anh, em thực xin lỗi, thực xin lỗi!"
Lâu Tử Hoán xoay người ôm lấy cô ta, hôn lên đầu cô ta: "Thôi không sao, để anh đưa em về phòng ngủ!"
Hắn vốn là luôn yêu thương em gái, thế nhưng tất cả những gì vừa xảy ra đã
làm hắn chấn động, chuyện này như thế nào, chỉ có mình hắn biết.