Tử Khê trở lại phòng, Nhạc Nhạc cũng tỉnh giấc, mơ màng mở mắt hỏi cô: "A Tử, mẹ đã đi đâu thế?"
Tử Khê vội vàng ngồi lên giường, ôm con bé vào trong ngực: "Mẹ đi uống nước, Nhạc Nhạc có muốn uống nước không?"
Nhạc Nhạc lắc đầu, buồn ngủ cực độ. Bàn tay nhỏ bé cầm lấy vạt áo của cô khẽ nói: "A Tử, trên người mẹ có mùi gì ấy!"
Tử Khê cả kinh, cô cùng Lâu Tử Hoán ở trên giường triền miên nửa ngày, làm sao có thể không có mùi được "Mau ngủ đi, đã khuya rồi!"
Nhạc
Nhạc thực sự rất buồn ngủ, bé nặng nề thở sâu, chìm vào giấc ngủ. Tử Khê không ngủ được, cô mở to mắt, trong đầu hiện lên ánh mắt phức tạp của
Lâu Tử Hoán, trong chốc lát lại hóa thành ánh mắt hung án tàn nhẫn làm
cô hoài nghi ngày đó, mẹ con cô tiến vào Lâu gia là đúng hay sai!
Tử Khê hẹn gặp Hắc Chí Cương trước cổng Hi Hi. Mọi người đều đang đợi ở
đó. Hắc Chí Cương vừa xuất hiện, ánh mắt mọi người đều bị bóng dáng anh
tuấn của anh ta thu hút. Tóc cắt ngắn, khuôn mặt không biết có phải do
dầm mưa dãi nắng hay không mà nay chuyển đen đôi chút, trên mặt lộ ra ác khí, khi nhìn thấy nhiều người như vậy đang nhìn anh, cô trực tiếp đem
Nhạc Nhạc ôm vào trong ngực.
Tử Khê thở dài, cái tên Hắc Chí Cương này, mong là Nhạc Nhạc sẽ không sợ anh.
Hắc Chí Cương vừa nhìn thấy cô liền bước đến gần, ngồi xuống ghế, hắn miễn
cưỡng nhíu nhíu mày nhìn về phía Nhạc Nhạc nói: "A Tử, đây chính là đứa
bé mà em nhắc tới sao"
"Đúng vậy, Nhạc Nhạc, mau gọi chú Hắc
đi!" Tử Khê bất mãn trước hành động tùy tiện của hắn, vả lại có Nhạc
Nhạc ở đây, cô cũng không muốn nổi giận, chỉ muốn cho Nhạc Nhạc chào hỏi anh.
Nhạc Nhạc mở to mắt nhìn Hắc Chí Cương, bé lắc lắc đầu nói: "Chào chú đầu đen!"
Hắc Chí Cương sửng sốt, cười ha ha, xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: "A
Tử, cô bé dễ thương này em cứ yên tâm giao cho anh là được rồi!"
Tử Khê nhẹ thở phào, lúc trước cô sợ Hắc Chí Cương không ưng thuận vì Nhạc Nhạc không giống những đứa trẻ bình thường khác. Anh tuy cao lớn tráng
kiện, hơi có vẻ lạnh lùng nhưng tâm địa lại tốt. "Tốt lắm, Nhạc Nhạc,
giờ con đi chơi cùng với chú Hắc. Chiều, A Tử sẽ tới đón con, sau đó
chúng ta sẽ đến gặp hiệu trưởng trường tiểu học Thanh Vân, được không
nào."
Nhạc Nhạc gật đầu: "A Tử, mẹ mau đi đi, con sẽ ở cùng với chú đầu đen!"
Nhạc Nhạc đúng là rất ngoan, Tử Khê nhịn không được hôn con bé một cái. Cô
năm lần bảy lượt ôm hôn con bé, lưu luyến không muốn rời đi.
Tử Khê đi rồi, hai người - một lớn, một bé - bốn mắt nhìn nhau.
"Này, tiểu quỷ, cháu đã sử dụng phương pháp gì mà A Tử chỉ trong thời gian ngắn đã đồng ý nhận nuôi cháu thế?"
Nhạc Nhạc đang chú tâm vào bịch đồ ăn trên tay bỗng ngẩng đầu hỏi: "Chúc Hắc, chú thích mẹ A Tử đúng không ạ?"
Hắc Chí Cương nghe câu hỏi của Nhạc Nhạc mà tay chân rối loạn, khuôn mặt
đen đen tự nhiên cũng ánh lên chút hồng hồng: "Cháu là con nít thì biết
cái gì?"
"Hừ!" Nhạc Nhạc khinh thường đáp lời anh ta. "Vừa nhìn
thấy mẹ là chú cười ngất lên hệt như đứa trẻ. Thế nhưng chú đầu đen à,
mẹ A Tử không thích chú đâu cho nên chú cũng đừng thích mẹ nữa. Tuy rằng mẹ là người tốt nhất trên đời, thế nhưng chú cứ thích mẹ như vậy, trong lòng mẹ sẽ đau khổ lắm."
Hắc Chí Cương không thể tin được rằng
đứa bé vóc người chỉ bằng đứa bé sáu tuổi này lại có thể nói ra những
lời sâu sắc như vậy. "Cháu quản ta sao!". Anh trừng mắt nhìn con bé,
mong có thể hù dọa được nó.
Nhạc Nhạc không sợ anh ta, cúi đầu tiếp tục ăn.
Hắc Chí Cương không biết nên làm thế nào mới phải. Giống như với A Tử
vậy, bất luận anh làm gì, anh cũng vẫn là bạn thân của cô, rồi cô ấy sẽ
quay về, anh cũng không biết nên làm thế nào với cô mới là tốt.
Đợi Nhạc Nhạc ăn xong, Hắc Chí Cương đưa con bé đi dạo chơi vài chỗ gần
đấy. Nhạc Nhạc chơi rất vui, chơi cướp biển, tàu lượn, thậm chí là ngôi
nhà ma, con bé đều muốn vào chơi thử. Con bé thét chói tai, cười to
nhưng không hề sợ sệt chút nào. Hắc Chí Cương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn
tràn đầy sức sống, nếu không phải anh biết đứa con Tử Khê sinh ra năm đó đã chết thì anh chắc chắn rằng Nhạc Nhạc chính là con gái của cô. Đôi
mắt quật cường, má lúm đồng tiền nho nhỏ, nét cười rộ lên thần thái nhã
nhặn, quả thực giống Tử Khê như đúc.
Buổi chiều, Tử Khê rốt cuộc cũng tới, cô vội vã mang Nhạc Nhạc đến gặp hiệu trưởng trường tiểu học. Sau khi nghe cô trình bày, hiệu trưởng phá lệ, quyết định cho Nhạc Nhạc nhập học.
Nhạc Nhạc vui mừng ôm lấy cổ Tử Khê reo lên. Để
thưởng cho con bé, Tử Khê dẫn nó đến trung tâm mua sắm, mua cho con bé
túi xách, văn phòng phẩm, lại còn có cả giày dép và quần áo nữa. Hắc Chí Cương theo sau hai người, giúp họ xách đồ. Bọn họ thật vui vẻ hạnh
phúc, tựa như một gia đình nhỏ đang đi dạo phố.
Cách đó không
xa, Lâu Tử Hoán trông thấy cảnh đó, mắt long lên sòng sọc, cả người cứng đờ lại. Hắn muốn bước về phía đó đoạt lại người phụ nữ ấy. Nhưng sực
nhớ phía sau hắn còn có rất nhiều người đi theo, hắn hít sâu một hơi,
quyết định giả vờ không nhìn thấy gì cả.
Tử Khê cũng đã nhìn thấy hắn, cô thấy hắn rời khỏi, cũng biết hắn đã nhìn thấy cô. Cô bất giác nắm chặt tay Nhạc Nhạc.
Nhạc Nhạc ngẩng đầu vươn tay: "A Tử, Nhạc Nhạc muốn được mẹ cõng!"
Tử Khê ôm lấy con bé, Nhạc Nhạc ghé vào tai cô nói: "A Tử, người xấu kia khi dễ mẹ, chúng ta không nên để ý đến hắn."
Tử Khê cảm động liền ôm chặt Nhạc Nhạc, bên kia Hắc Chí Cương vội lên
tiếng: "Tiểu quỷ, cháu muốn A Tử mệt chết sao? Xuống đây, ta cõng cháu."
Nhạc Nhạc liếc nhìn hắn: "Cháu muốn ngồi ở trên vai của chú!"
"Vậy thì xuống đi!" Hắc Chí Cương cảm thấy ghét con bé này, Nhạc Nhạc lại
không chịu đứng dậy, quả thật muốn trêu ngươi người khác, thật khiến
người khác đau lòng.
Nhạc Nhạc lúc này mới chịu ngồi trên vai Hắc Chí Cương, ôm đầu anh ta nói: "Chú đầu đen à, đầu chú đen thật đấy!"
Hắc Chí Cương cố ý lắc lư người: "Tiểu quỷ, mau mau lấy lòng ta, nếu không ta sẽ ném cháu xuống đấy!"
Nhạc Nhạc cười thét chói tai: "Chú đầu đen đúng là người tốt! A Tử, mau đến cứu con!"
Tử Khê hài lòng nhìn Nhạc Nhạc cười nói vui vẻ, cũng dùng dáng vẻ tươi
cười nhằm giấu đi ánh mắt cô đơn vừa nãy khi thấy Lâu Tử Hoán.
Trở lại Lâu gia, Hắc Diệu Tư và Lâu Ngọc Đường đang ngồi trong phòng khách
tán gẫu. Lâu Ngọc Đường vừa thấy Tử Khê bước đến, liền gọi cô: "Tử Khê,
con đã về, Hắc đại thiếu đến nhà, chính là muốn nói chuyện với con."
Tử Khê thấy đầu đau nhức, Hắc Diệu Tư sao lại giống âm hồn mãi không tiêu
tan thế này. Cô cứng người, bước tới: "Hắc tiên sinh, xin chào!"
Hắc Diệu Tư nhìn cô một cái, khóe miệng hằn sâu nụ cười. Hắn vừa nhìn thấy
đứa bé gái đi bên cạnh Tử Khê, sắc mặt liền có chút biến động. Hắn lập
tức cười nói: "Tử Khê thấy tôi mà sao còn khách khí như vậy, vị tiểu
công chúa này là ai?"
Nhạc Nhạc nhìn thấy Hắc Diệu Tư, bản năng dấy lên nỗi sợ hãi, con bé ôm lấy chân Tử Khê, sợ hãi trốn phía sau cô.
Tử Khê nhẹ xoa đầu Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc từ xưa đến nay đều rất gan dạ dũng cảm, gặp người lạ cũng không sợ sệt như thế. Cô cũng ý thức được Nhạc
Nhạc cũng có một nỗi sợ giống mình khi nhìn thấy Hắc Diệu Tư. "Nhạc
Nhạc, đừng sợ, vị này cũng là chú Hắc."