Đánh như vậy, An
Dạ Vũ không trút hết cơn tức giận. Vụt nhảy xuống giường, lao ra ngoài
cửa. Trong chốc lát cầm chổi lông gà đi vào, bắt đầu chính là hung hăng
đánh.
Đánh cô lăn lộn khắp giường lớn, đau đớn như mưa quất vào
trên người cô. Cô cắn răng không chịu cầu xin tha thứ, sàn nhà lạnh như
băng, đau đớn trên người bỏng rát. Đánh đi, đánh đi! Chỉ cần đau như
vậy, mới làm cho cô thực sự được giải thoát! Cô cắn răng kêu: “Đánh đi,
mẹ, mẹ nhất định phải đánh chết con, như vậy mẹ mới có thể đá đi đứa con riêng này, mọi người đều được giải thoát!”
“Đứa con gái chết
tiệt kia, đứa con gái chết tiệt kia!” An Dạ Vũ đánh đến nỗi hốc mắt đều
đỏ, tay bắt đầu run, lại không ngừng được. “Tao, tao đánh chết mày, đánh chết mày, đánh chết mày!”
Lâu Tử Hoán chạy vọt vào, lại bị cảnh
tượng trước mắt làm cho sợ ngây người. Lâu Tử Khê cả người đều là thương tích, áo ngủ hoàn toàn bị rách nát, trên người rậm rạp tất cả đều là
vết thương. Hắn bắt lấy tay An Dạ Vũ: “Dì An, bà đánh người cũng không
cần phải đánh như vậy đi!”
An Dạ Vũ đã muốn cuồng loạn, tay bắt đầu run gắt gao: “Ngươi tránh ra, ta dạy dỗ con gái ta, không tới phiên ngươi quản.”
Bà muốn dạy dỗ con gái cũng không ai xen vào, nhưng đây là ở Lâu gia, nếu
làm chết người, lại làm phiến hà đến Lâu gia, bà cũng sẽ không sống tốt
được đâu!” Lâu Tử Khê cả người quằn quại nằm trên mặt đất, vết thương
chồng chất, trong lòng hắn không hiểu sao dâng lên một đoàn lửa giận.
“Các ngươi làm cái gì vậy?” Lâu Ngọc Đường đứng ở cửa, quét mắt nhìn về phía Lâu Tử Khê, “An Dạ Vũ, cô điện rồi sao? Nó là con gái cô, cô muốn đánh
chết nó sao?”
An Dạ Vũ nhìn con gái nằm trên mặt đất, vô lực buông cái phất trần xuống.
“Trương mẹ, đi lấy hòm thuốc đến!” Lâu Ngọc Đường lớn tiếng gọi người hầu, lại
hung hăng trừng mắt nhìn An Dạ Vũ, “Còn không trở về phòng ngủ!” Từ lúc
đó, ông ta cũng không liếc mắt nhìn Lâu Tử Khê một cái.
An Dạ Vũ lại nhìn con gái, rồi đi theo Lâu Ngọc Đường ra ngoài.
“Tử Hoán, không còn sớm, mau trở về ngủ, ngày mai không phải còn đi học
sao?” Lâu Ngọc Đường bảo con trở về, còn lại tất cả để cho Trương mẹ xử
lý.
Lâu Tử Hoán không có lý do lưu lại, hắn nói cho chính mình, người con gái này là tự tìm lấy, không đáng đồng tình.
Trương mẹ bình thường cũng không thích mẹ con An Dạ Vũ, để lại hòm thuốc, liền đóng cửa đi ra.
Cô lẳng lặng nằm trên mặt đất, toàn thân không có lấy một chỗ không đau,
cô cười khổ một tiếng, thì ra cô còn có thể sống sót. Một khắc vừa rồi
kia, cô thật sự hi vọng, mẹ liền cứ như vậy mà đánh chết cô thì tốt lắm! Cô chết đi rồi, hẳn là mọi người có thể thở phào một cái, đều có thể
thoải mái đi!
Hồi lâu sau, cô giãy dụa đứng lên, tứ chi đau rát
làm cô hít thở khó khăn. Vết thương trên vô cùng đau đớn, đoán chừng
toàn bộ đều bị sưng lên, này mai chắc là phải xin phép nghỉ.
Lúc
này, cửa lại bị mở ra. Cô nghe thấy tiếng động, lại không có sức lực
quay đầu lại, xem ra tai họa còn chưa chấm dứt. Cô bị người ta ôm lấy,
cư nhiên là Lâu Tử Hoán.
Lâu Tử Hoán ôm lấy cô, cố gắng không đụng tới vết thương của cô, đặt cô lên giường.
“Anh tới làm cái gì?” Cô cảnh giác tóc gáy dựng thẳng lên, “Anh nếu muốn đến xem tôi có bao nhiêu chật vật, đã muốn thấy được rồi. Anh hẳn là rất
đắc ý đi, có phải muốn nói tôi xứng đáng, là tôi tự tìm!”
Lâu Tử
Hoán tức giận đến muốn bóp chết cô, lại vẫn cẩn thận đặt cô lên giường:
“An Tử Khê, cô không thể bớt tranh cãi đi được sao? Cô nhất định phải
biến bản thân mình thành đầu rơi máu chảy, mới có thể vui vẻ?”
“Chuyện của tôi, không cần anh tới quản!” Trên đùi, trên ngực cô tất cả đều là
vết thương, ngồi xuống giường lại càng đau đớn hơn. Cô đau đến thở dốc,
miệng vẫn không chịu nhận thua, “Lâu Tử Hoán, anh thiếu ra vẻ mèo khóc
chuột giả từ bi đi.”