An Dạ Vũ còn muốn nổi điên, nhưng là chuyện lần trước là Tử Khê giải quyết, bây giờ con gái
đã hoàn toàn không bị bà ta khống chế nữa rồi, bà ta không thể làm gì
khác hơn là nói: “Bác Lâu của mày muốn mày chuyển về Lâu trạch ở.”
Tử Khê nghe xong cười ha hả, dường như là nghe chuyện lạ trên thế giới:
“Con không có nghe nhầm chứ, bác Lâu muốn con chuyển về ở Lâu trạch? Năm đó là ông ta đuổi con ra, bây giờ lại muốn con chuyển về đấy ở, có phải là quá buồn cười rồi không?”
“An Tử Khê, bác Lâu của mày chịu để mày chuyển về Lâu gia, mày hẳn là phải cảm ơn trời đất. Lập tức thu dọn một chút theo tao trở về!”
Tử Khê cười lạnh, “Bắt đầu từ ngày đó tôi ra khỏi Lâu gia, tôi cùng Lâu gia một chút quan hệ cũng không có,
tôi không thể nào chuyển về đó ở!”
“Mày phải chuyển về!” An Dạ Vũ nóng nảy, “Mặc kệ mày có bằng lòng hay không, lập tức thu dọn đồ đạc, theo tao trở về!”
“Mẹ lại làm ra chuyện gì?” Cô hiểu rất rõ mẹ mình, mỗi khi mẹ như vậy chính là lúc đang bị nói trúng tim đen.
An Dạ Vũ biết mình cái gì cũng không thể gạt được con gái, không thể làm
gì khác hơn là nói thật ra: “Tao không có làm gì cả, Lâu Ngọc Đường muốn ly hôn với tao. Ông ta nói, trừ phi mày nghe theo sự sắp đặt của ông
ta, cố gắng làm hết trách nhiệm của con gái Lâu gia, nếu không tao chỉ
có thể ly hôn với ông ta!”
“Bác Lâu không thể nào ly hôn!” Tử Khê hừ mũi cắt lời bà ta, “Bác Lâu là thân phận gì chứ? Năm nay đã nhiều
tuổi như thế còn có thể hành hạ bắt mẹ ly hôn, trừ phi chuyện xấu của mẹ bị ông ta bắt được tại chỗ.”
Có đôi khi, An Dạ Vũ thật rất hận
con gái thông minh như vậy. Đúng thế, Lâu Ngọc Đường bắt được bà ta đi
vào khách sạn, lúc ấy ông ta vừa bàn bạc xong chuyện làm ăn, đang muốn
đi khỏi, vừa lúc lại đụng phải bà ta cùng một họa sĩ của bà ta vào khách sạn. May là lúc ấy chỉ có một mình Lâu Ngọc Đường, mặt hắn không chút
thay đổi đi ra ngoài, thật giống như không có nhìn thấy bà ta. Lâu Ngọc
Đường căn bản là không quan tâm bà ta ở bên ngoài có bao nhiêu đàn ông,
chỉ cần bà ta cẩn thận không bị bắt được nhược điểm là được, nhưng là
lần này Lâu Ngọc Đường giận dữ lôi đình, thậm chí tuyên bố muốn cùng bà
ta ly hôn. Bà ta đau khổ cầu khẩn Lâu Ngọc Đường mới chịu thỏa hiệp, nói làm cho Tử Khê chuyển về Lâu gia ở, sau này nghe theo sự sắp đặt của
ông ta. Nói trắng ra là, Lâu Ngọc Đường muốn cô làm quân cờ trong đám
cưới làm ăn của ông ta, ông ta không nỡ hy sinh con gái ruột của mình,
chỉ có thể hy sinh cô.
Tử Khê sau khi nghe xong, giận đến không
muốn nói chuyện với mẹ cô nữa. Bà ta cùng Hắc Diệu Tư dây dưa không rõ
còn ở bên ngoài nuôi vô số tình nhân, khó trách Hắc Diệu Tư coi thường
bà ta. Lâu Ngọc Đường cũng không quan tâm đến bà ta, tất cả đều là bà ta tự tìm đến, thân là con gái của bà ta cô cũng không muốn đồng tình với
bà ta.
“Tử Khê, con thật không cứu mẹ sao? Bây giờ mẹ ngoại trừ
thân phận Lâu phu nhân ra, không còn có gì nữa. Nếu mẹ ly hôn như thế sẽ trở thành trò cười trong xã hội thượng lưu này, thể diện của mẹ cũng
không thể ngẩng đầu lên được. Con không thể cứng rắn như thế được!” An
Dạ Vũ bắt đầu cầu khẩn.
Tử Khê có hận mẹ đến thế nào nữa cũng
không muốn bà ta hai bàn tay trắng, “Tôi muốn đưa Nhạc Nhạc cùng chuyển
đến. Nhạc Nhạc không thể rời khỏi tôi.”
“Không thành vấn đề!” An
Dạ Vũ nghe thấy cô đồng ý, trên mặt lập tức nở nụ cười, phòng ở trong
Lâu gia rất nhiều, thêm một đứa bé cũng không thành vấn đề.
“Được rồi, con mệt chết rồi. Hôm nay con vừa mới đưa Nhạc Nhạc trở về, lại
không tiếp mẹ được, mẹ đi về trước đi!” Cãi cọ với mẹ một phen, cô mệt
mỏi sức cùng lực kiệt.
An Dạ Vũ đạt được mục đích, cũng không muốn chọc giận con gái, đành phải rời đi.
Cô trở lại vào phòng, Nhạc Nhạc lập tức nhảy ra hỏi cô: “A Tử, bà kia thật là bà ngoại sao?”
Tử Khê gật đầu: “Nhạc Nhạc, chúng ta có thể phải chuyển đến nơi khác ở.”
“Nơi đó có rất nhiều người sao? Bọn họ là người xấu hay người tốt? Có bắt nạt A Tử không?”
Tử Khê hôn nhẹ lên mặt cô: “Nơi đó có mấy người không phải là người xấu,
chúng ta chỉ ở một thời gian ngắn thôi, sau này sẽ trở về đây.”
Nhạc Nhạc gật đầu suy nghĩ một chút còn nói: “A Tử, con cảm thấy bà bà kia là người xấu, bà ấy không phải là mẹ của A Tử?”
Tử Khê ôm Nhạc Nhạc vào trong ngực, hốc mắt ươn ướt.
Xế chiều, cô đưa Nhạc Nhạc chuyển vào Lâu gia. Quản gia của Lâu gia, bác
Mạnh, cũng không thấy kỳ lạ, sai người giúp việc thu dọn cho các cô. Cô
vừa mới bước vào cửa, liền thấy anh em Lâu Tử Hoán. Lâu Tử Hoán vưa thấy cô, sắc mặt liền trở nên rất khó coi: “Sao cô lại ở chỗ này?”
Tử Khê liếc mắt nhìn về Lâu Nhược Hi phía sau hắn, lôi kéo tay Nhạc Nhạc,
mặt không chút thay đổi: “Là ba anh gọi tôi chuyển về, anh hẳn là đi hỏi ông ta!”
“An Tử Khê, cô lại đang chơi trò xiếc gì đây?” Lâu Tử Hoán giận dữ bắt lấy cánh tay cô hỏi.
“Người xấu, buông A Tử ra, không được bắt nạt A Tử!” Nhạc Nhạc vừa thấy Lâu Tử Hoán động thủ với A Tử, ôm lất chân hắn mà đẩy đánh.
“Tiểu quỷ
này là ai?” Lâu Tử Hoán lôi Nhạc Nhạc ra, “An Tử Khê, cô tốt nhất cho
tôi một lý do hợp lý, cô chuyển vào đây thì thôi, còn mang theo một đứa
tiểu quỷ đi vào!”
Có Nhạc Nhạc ở bên cạnh, An Tử Khê không muốn
cùng Lâu Tử Hoán cãi vã, cô ôm Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, vừa rồi chú không
phải là muốn bắt nạt mẹ, không được vô lễ nha!”
Nhạc Nhạc mở mắt
nhỏ, dùng hết sức uy hiếp, trừng mắt Lâu Tử Hoán, dường như muốn nói cho hắn biết, nếu hắn muốn bắt nạt Tử Khê, con bé sẽ liều mạng với hắn.
Lâu Tử Hoán thấy thế xem thường cười, nhìn kỹ tiểu quỷ này rất quen mắt,
hình như đã gặp qua ở đâu rồi. Trong khi hai người đang ôm nhau, hắn lập tức nhớ lại lúc ở cô nhi viện Thiên sức, An Tử Khê ôm chính là đứa bé
gái kia. Hắn khó có thể tin nhìn về phía An Tử Khê: “An Tử Khê, cô lại
đưa đứa bé kia ra?” Tử Khê không khó hiểu tại sao hắn lại có phản ứng
như thế, có thể trong mắt người bình thường, hành vi của cô đúng là
không phù hợp với hành động của một người bình thường, nhưng là cô sống
đến hôm nay, mọi hành vi của cô đều không cần phải nhờ đến bọn họ dạy
dỗ.
“Anh. Sao Tử Khê sẽ tới đây?” Lâu Nhược Hi đứng ở phía sau
Lâu Tử Hoán, anh hai từ lúc nhìn thấy An Tử Khê, tựa hồ liền quên mất sự tồn tại của cô ta, mặt cô ta tái nhợt thật giống như chịu đả kích rất
lớn.
Ánh mắt An Tử Khê xuyên qua Lâu Tử Hoán, bắn thẳng về phía
Lâu Nhược Hi, khóe miệng nở ra nụ cười. Cô nắm tay Nhạc Nhạc đi vào, lúc đi qua chỗ cô ta, cô nói: “Cô không nên hỏi anh cô, yên tâm, anh ta
cũng không muốn tôi xuất hiện ở đây.”
Cả người Lâu Nhược Hi run
lên, nụ cười của An Tử Khê tràn đầy châm chọc, đầu ngón tay gắt gao bấm
vào lòng bàn tay. An Tử Khê, tôi không muốn trêu chọc cô, vì sao cô lại
phải âm hồn bất tán như thế? Cô đã không chịu buông tay, vậy thì tôi
cũng sẽ không khách khí.
Tử Khê cùng Nhạc Nhạc trở lại, người
giúp việc đã chuẩn bị phòng khách, Nhạc Nhạc ngồi trong phòng, khó hiểu
nói: “A Tử, người ở đây một chút cũng không tốt. Chúng ta trở về có được không?”
Tử Khê sờ sờ đầu nhỏ của con bé nói: “Nhạc Nhạc, thật
xin lỗi con, từ cô nhi viện đi ra, mẹ lại đưa con đến đây, nhưng là A Tử không thể không quan tâm đến bà ngoại, cho dù bà ngoại không tốt, bà ấy cũng là mẹ của A Tử!”
Nhạc Nhạc gật đầu: “A Tử phải chăm sóc bà
ngoại giống như Nhạc Nhạc muốn chăm sóc A Tử. Không sao cả, Nhạc Nhạc
mới không phải sợ những người xấu kia. A Tử, có Nhạc Nhạc bảo vệ mẹ.”
Tử Khê cảm động, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé. Nhạc Nhạc của cô,
làm sao cô có thể không thương Nhạc Nhạc được chứ. “Nhạc Nhạc, A Tử đã
liên hệ với trường học rồi, con phải bắt đầu đi học nha!”
Ánh mắt Nhạc Nhạc sáng lên: “Là giống như các bạn trên tivi kia đeo ba lô đi học sao?”
Tử Khê gật đầu, thấy mặt Nhạc Nhạc hưng phấn, cô cũng biết quyết định của
mình là đúng. Cô gọi điện cho một người bạn trước đây, hy vọng có thể
tìm cho Nhạc Nhạc một ngôi trường thích hợp để đi học. Người bạn đó rất
nhanh có hồi âm, bảo cô mang hồ sơ của Nhạc Nhạc đến trường học, bên
trường học đáp ứng nếu như Nhạc Nhạc đáp ứng được tiêu chuẩn kiểm tra
của bọn họ, sẽ làm thủ tục xếp lớp nhập học cho Nhạc Nhạc.
Hai
người thu dọn xong, lúc này vú Trương tới gõ cửa, lại bưng thức ăn đi
vào, để ở trên bàn trà nói: “An tiểu thư, đây là cơm tối. Lão gia dặn
dò, trừ phi có tình huống đặc biệt, còn đâu thì hai người ở trong phòng
dùng cơm.”
Tử Khê cười cười, không cần phải ăn cơm cùng với bọn
họ, cô mừng rỡ thoải mái: “Tôi biết rồi, vú Trương, xin thông báo với
lão gia, ngoại trừ cái phòng này tôi sẽ không đi chỗ khác, xin lão gia
có thể yên tâm.”
Vú Trương nhìn một chút, gật đầu.
Cô cùng Nhạc Nhạc cơm nước xong xuôi, cô mở nước cho Nhạc Nhạc tắm rửa xong, kể chuyện cổ tích cho con bé, dỗ nó ngủ. Cô chủ mới làm mẹ, nhưng là đối
mặt với Nhạc Nhạc, mỗi một việc cô làm cũng rất thuận tay, giống như là
đương nhiên vậy. Nhìn gương mặt Nhạc Nhạc ngủ say, trong lòng thỏa mãn
cùng cảm động cơ hồ muốn tràn ra ngoài, cô hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ
nhắn của nó, thu dọn bát đũa trên bàn, nhìn đã hơn 10 giờ, nói vậy những người khác đều đã ngủ rồi.
Cô bưng bát đĩa xuống lầu, dựa vào
trí nhớ mơ hồ, cô rất nhanh tìm được đến phòng bếp rồi đặt đồ xuống, vừa quay đầu lại cô liền nhìn thấy Lâu Tử Hoán, vẻ mặt lo lắng.
Cô sợ hết hồn, rất nhanh tỉnh táo lại, cô lạnh nhạt muốn đi qua bên người hắn, coi hắn như không tồn tại.
Lâu Tử Hoán bắt lấy cổ tay cô thật chặt, tàn bạo nhìn chằm chằm cô: “Cô đi theo tôi!”
Tử Khê rất không muốn đi với hắn, nhưng luôn không đọ lại với sức lực của
hắn, đành phải đi cùng hắn lên lầu đến phòng của hắn. Căn phòng này đã
xảy ra quá nhiều chuyện không vui, cô bản năng kháng cự, chịu đựng đứng ở chỗ gần cửa, “Lâu Tử Hoán, tôi muốn về phòng ngủ, anh có gì thì nói mau đi.”
“An Tử Khê, tôi cho cô biết, vào được Lâu gia cũng không
đại biểu cô có thể thích làm gì thì làm, cô tốt nhất anh phận một chút!” Lâu Tử Hoán bắt lấy cổ tay cô, hung hăng nói.
Thật là không có
sáng ý uy hiếp, An Tử Khê rút tay về: “Lâu Tử Hoán, có bản lĩnh thì anh
hãy nói với ba anh đi, nói ông ta không cần phải chú ý đến tôi, chỉ cần
ông ta chịu bỏ qua cho tôi, tôi mừng rỡ còn chẳng kịp, vĩnh viễn sẽ biến mất trước mặt người nhà Lâu gia.” Cô nhắc nhở mình không cần phải vì sự hung dữ của hắn mà đau lòng, Tử Khê, mày có Nhạc Nhạc rồi, cái gì đều
không phải sợ.
“Đã như vậy, cô cũng nên an phận một chút, tốt
nhất không để cho tôi nắm được nhược điểm gì, nếu không cô được dạy dỗ
không chỉ là ba tôi ly hôn với bà ta, bà ta trở thành hai bàn tay trắng, mà ác độc hơn nữa là chỉ cần tôi muốn, tôi cũng sẽ làm hơn vậy.”
Tử Khê nhìn chằm chằm hắn, hận không thể xông lên cắn cho hắn vài miếng.
Cô dùng sức bấm vào lòng bàn tay, tự nói với mình phải tỉnh táo, không nên chấp nhặt với hắn. “Lâu đạu thiếu gia còn có dặn dò gì nữa không? Thật
sự tôi phải đi về nghỉ ngơi trước!”
Cô vừa đi đến cửa lại bị Lâu
Tử Hoán kéo trở về. Lâu Tử Hoán đặt cô ép vào cánh cửa, nghiến răng
nghiến lợi nhìn chằm chằm cô: “An Tử Khê, tại sao cô trước mặt tôi còn
kiêu ngạo như vậy? Cô khiến cho Nhược Hi trở thành bộ dáng thế này, làm
sao cố lại coi như không có chuyện gì xảy ra vậy, một chút áy náy cũng
không có.”
Tử Khê buồn cười nhìn hắn, người đàn ông này ở bên
ngoài không ai bì nổi, nhưng trên thực tế lại như đồ heo mù quáng. Cô
hẳn là đầu óc cháy hỏng rồi mới thích hắn. “Lâu Tử Hoán, tôi cho anh
biết, chuyện của em gái anh tôi vĩnh viễn cũng không thể có áy náy. Anh
buông ra, tôi muốn về phòng!”
Lâu Tử Hoán muốn bóp nát cô ngay
tại chỗ, lòng của cô rốt cuộc là làm bằng cái gì, sao lại giống như tảng đá, vừa lạnh lùng lại vừa cứng? Hắn siết chặt hai vai cô, ánh mắt hung
ác vô cùng: “Cô nói cô không thể nào áy náy? An Tử Khê, cô lại còn nói
ra lời như thế? Cô còn là người sao? Lòng dạ của cô căn bản không phải
là người, cô căn bản không có tim.”
“Tùy anh nghĩ thế nào thì
nghĩ, buông ra, có nghe hay không, buông!” Cô dùng sức đẩy hắn, nhưng
sức của hắn quá lớn, cô căn bản đẩy đánh hắn vẫn bất động, ánh mắt hắn
thật đáng sợ, cô thực hoài nghi một giây sau hắn sẽ thật giết cô.
“An Tử Khê, chết tiệt! Cô nhỏ giọng một chút cho tôi, cô muốn gọi mọi người trong nhà đến sao?” Hắn không biết nên làm gì với cô bây giờ, cô làm
cho Nhược Hi đau khổ đến không muốn sống, mà hắn lại không thể thật sự
đối với cô như thế được. Hắn không cách nào quên được hình ảnh cô ngã
nằm trên mặt đất, máu tươi đầm đìa ở trong phòng tắm, mặc dù đả thương
cô nhưng cũng khắc sâu trong lòng hắn.
“Vậy anh liền buông tôi
ra, lập tức buông ra!” Cô cũng sợ những người khác phát hiện, bây giờ cô chỉ muốn cách thật xa anh em bọn họ. Lâu Nhược Hi thật là đáng sợ, cô
có Nhạc Nhạc, không muốn lại đi trêu chọc cô ta.