Vào xe, Lâu Tử Hoán
nắm lấy một bên ngực của cô: "Tùy ý, cô muốn đi xuống như vậy sao? Muốn
để cho đàn ông trên toàn thế giới đều được chiêm ngưỡng thân thể cô
phóng đãng cỡ nào sao?" Vừa nghĩ tới cái loại tưởng tượng này có thể
khiến hắn giận không thể chịu nổi, cắn lên một bên ngực cô. "Tôi nó cho
cô biết, chỉ cần cô còn là tình nhân của tôi một ngày, cũng đừng có nghĩ ra bên ngoài thông đồng với đàn ông!"
Tử Khê cắn chặt răng,
nhắm mắt lại, yên lặng không chịu được sự thô bạo của hắn làm cho cô đau đớn. Trên người hắn tỏa ra đậm mùi tức giận, cô không còn sức lực để
phản kháng hắn nữa, huống chi trên người cô thân thể nhục nhã, làm cho
cô không lấy ra được khí lực để phản kháng.
Lâu Tử Hoán hôn lên
cô, như muốn đem cô nuốt vào trong bụng. Khi tay hắn đưa vào giữa hai
chân cô thì là lúc xe ngừng lại. Lâu Tử Hoán nhìn chằm chằm vào cô, nhặt chiếc áo khoác bị hắn ném xuống sàn mặc lên cho cô, còn cài vô số khuy
áo giữ chặt, sau đó hắn gõ gõ vào tấm ngăn. Thạch Nam xuống xe mở cửa
cho hắn, hắn bế ngang Tử Khê lên để cho Thạch Nam lái xe đi.
Trở lại nhà, Lâu Nhược Hi còn chưa ngủ, cô ta cuộn tròn nằm trên ghế sa
lon. Vừa nghe thấy tiếng động liền lập tức đứng lên, thấy Tử Khê ở trong ngực anh trai, khuôn mặt vốn tỏa ra nụ cười trở nên cứng ngắc: "Anh, Tử Khê, hai người đã về rồi!"
Lâu Tử Hoán thấy em gái còn chưa
ngủ, nhíu mày nhưng cũng không có ý định để An Tử Khê xuống, "Nhược Hi,
đã muộn rồi, mau đi ngủ đi!"
"Lâu Tử Hoán, anh thả tôi xuống
trước đã!" Cô chỉ muốn thoát khỏi hắn, tìm bộ quần áo mặc vào, chứ không phải là ngoại trừ cái áo khoác của hắn ra thì không có mặc gì, cô chỉ
biết là như thế càng làm mình cảm thấy xấu hổ mà thôi.
Nhìn bộ
dạng anh trai cùng Tử Khê thân mật, Nhược Hi chả có biểu hiện gì, chỉ là vẻ mặt rất yếu ớt: "Anh, Tử Khê cô ấy sao lại?"
Lâu Tử Hoán
trừng mắt nhìn An Tử Khê, nhưng vẫn không chịu thả cô xuống, mà trực
tiếp đi tới phòng tắm. Hắn lúc này trên đầu đang bốc lửa giận, nên đối
với Lâu Nhược Hi cũng là ra lệnh: "Nhược Hi, trở về ngủ!"
Lâu
Nhược Hi đứng ở chỗ cũ ngây dại, anh trai cũng chưa từng dùng giọng điệu thế này nói với cô ta, anh hai đã bị Tử Khê cướp mất. Không, anh hai
thật là không thương cô!
Lâu Tử Hoán đâu còn tâm tư chú ý tới Lâu
Nhược Hi, hắn ôm An Tử Khê vào phòng tắm, cởi bỏ áo khoác của cô, mở vòi phun nước ra, thậm chí quên mất trên tay cô còn đang bị thương, trực
tiếp phun lên người cô. Hắn cũng bị ướt hết nhưng không kịp cởi quần áo
của mình, mà đẩy cô dựa vào tường, xoa rất nhiều sữa tắm lên người cô,
còn bôi cả sữa tắm ra khăn tắm rồi chà xát trên người cô, nói: "Hắc Diệu Tư còn đụng vào chỗ nào của cô, tôi sẽ phải chà xát cho đến rửa cho đến sạch sẽ mới thôi!"
Tử Khê bị hắn chà xát làm cho da đỏ cả lên,
đau đến nỗi cô tưởng như da cũng bị lột ra, cô nhoài người ghé vào vách
tường lát gạch sứ lạnh như băng, nức nở khóc: "Lâu Tử Hoán, anh khốn
kiếp, anh khốn kiếp!"
Lâu Tử Hoán nghe thấy tiếng cô khóc vẫn
không lay chuyển, cho đến khi hắn cảm thấy đã chà xát sạch sẽ rồi, hắn
mới bắt đầu cởi bỏ quần áo của mình, vứt đống quần áo ướt sũng trên mặt
đất. Trên người Tử Khê có thể dùng đến "thê thảm không nỡ nhìn" để hình
dung, da cô vốn mỏng lại bị hắn chà xát như vậy đã đỏ lên đến gần thấy
tia máu. Miếng dán trên miệng vết thương trên tay cô cũng bong ra, máu
từng giọt từng giọt rơi tong tỏng xuống, hòa tan vào nước ấm ở bên dưới. Vỏ bọc độc ác, tàn nhẫn của Lâu Tử Hoán cũng bị cảnh tượng nhuốm đỏ
trước mắt làm cho đau nhói. Hắn kéo lấy cô, nâng mặt cô lên: "Tôi hỏi
cô, hôm nay tôi nếu không tới kịp, có phải cô tính cùng Hắc Diệu Tư...?"
Tử Khê mở ra hai mắt mờ sương, gượng cười nói: "Đúng thế thì
thế nào? Lâu Tử Hoán, tôi nói cho anh biết, Hắc Diệu Tư hơn anh nhiều.
Mặc dù hắn uy hiếp tôi, nhưng chắc chắn sẽ không bắt buộc tôi, cũng sẽ
không làm tôi bị thương giống như anh. Anh là tên khốn kiếp, anh là tên
khốn kiếp, khốn kiếp!"
"Hắc Diệu Tư so với tôi tốt hơn?" Lời của Tử Khê không thể nghi ngờ là đã đổ thêm dầu vào lửa. "Thì ra hôm nay
tôi đã làm việc thừa rồi, không hổ là con gái của An Dạ Vũ. An Tử Khê,
tối hôm sinh nhật ba tôi, cô nhìn thấy mẹ cô cùng Hắc Diệu Tư là cảm
giác thế nào. Giây phút đó cô sẽ không có suy nghĩ muốn rồi đi? Chậc
chậc, cô có phải cũng ảo tưởng mình có một ngày cũng giống như vậy, được lão già kia leo lên người?"
Lòng Tử Khê đã đau đến không còn
cảm giác, cả người cô vô lực, ngây ngốc nhìn nụ cười của hắn. Cô tò mò,
cái khuôn mặt kia, ngoài miệng còn có thể nói ra những lời ác độc hơn
sao?
Cô cười ở trong mắt Lâu Tử Hoán lại hết sức chói mắt. Trong đầu Lâu Tử Hoán bây giờ cũng chỉ có một ý nghĩ, hoặc đó căn bản không
thể gọi là suy nghĩ trong đầu, mà là bản năng, đó chính là hắn muốn đoạt lấy An Tử Khê, làm cho cô hoàn toàn thuộc bề hắn. Nếu cô muốn chạy
trốn, hắn liền trói cô lại, nhổ sạch móng vuốt trên người cô, bẻ gãy bộ
lông vũ của cô. Hắn nâng người cô lên, giơ một chân cô lên, xông thẳng
vào trong cơ thể cô.
Tử Khê đau đến kêu lên, cơ thể cô khô khốc,
không có một chút chuẩn bị trước, hắn lần lượt hành hạ làm cho cô giống
như một con búp bê thủy tinh bị vỡ tan tành, chỉ cần hắn lại chạm mạnh
lần nữa là có thể tan xương nát thịt.
Lâu Tử Hoán cũng có một
chút muốn thương yêu cô, nước ấm đánh vào người bọn họ, làm bùng nổ thú
tính của hắn, hắn phải cho cô một bài học, một bài học dạy dỗ làm cho cô chết cũng không quên được. Ai cũng không thể phản bội hắn, nhất là cô,
An Tử Khê, hắn chỉ một chút xíu cũng không thể chịu được cô thoát đi
khỏi hắn.
Thân thể Tử Khê mềm nhũn, vắt trên người hắn, hai chân cô cũng bọ hắn giơ lên, mà hắn ở giữa hai chân cô không ngừng va chạm.
Cô chỉ có một cảm giác, đó chính là đau đớn đến long trời lở đất, đau
đớn liên tiếp đánh đến khiến cô hoài nghi có phải mình ở một giây sẽ
chết hay không.
Bạo ngược chẳng có chừng mực, không biết kéo dài bao lâu, Lâu Tử Hoán buông cô ra, cô yếu ớt như đứa trẻ ngã trên mặt
đất, trên tay là vết máu dài, trên người đầy màu xanh xanh tím tím,
không có chỗ nào là tốt đẹp. Hắn quay người, khóa vòi sen lại, cầm lấy
khăn lông lau khô người cô cho sạch sẽ, mặc áo ngủ cho cô, sau đó xử lý
chính mình một phen, rồi mới ôm ngang cô lên đi ra ngoài.
Hắn
vừa ra tới, Lâu Nhược Hi đã đứng ở cửa phòng tắm, đôi môi trắng bệch, cả người run rẩy. Lâu Tử Hoán buông An Tử Khê xuống, ôm lấy em gái: "Nhược Hi, anh không phải đã nói em về phòng ngủ rồi sao!" Chết tiệt, hắn hoàn toàn không để mắt đến Nhược Hi, nghĩ đến mọi việc vừa xảy ra cũng bị
Nhược Hi nghe thấy, hắn tự nghĩ đã muốn giết chết chính mình.
Lâu Nhược Hi nhảy vào trong lòng Lâu Tử Hoán, ánh mắt xuyên qua người Lâu
Tử Hoán dán vào An Tử Khê ngã vào bên tường, "Anh, em ở nhà một mình rất sợ, em vừa nằm mơ thấy ác mộng, thấy mẹ bên người thật nhiều thật nhiều máu, em rất sợ!"
Lâu Tử Hoán mỗi lần nghe được Nhược Hi nói đến cơn ác mộng này, không có chút lực chống đỡ nào cả. Đó cũng là cơn ác
mộng của hắn, đã nhiều năm như vậy hắn không cách nào thoát khỏi cơn ác
mộng đó, "Đứa ngốc, đừng sợ, anh ở đây rồi!"
Tử Khê toàn thân vô lực dựa vào tường, buồn cười nhìn đôi anh em này, khi ánh mắt cô chạm
phải ánh mắt Lâu Nhược Hi, khi cô nhận ra được địch ý cùng hận ý trong
ánh mắt của Lâu Nhược Hi, cô một chút cũng không ngạc nhiên, ngược lại
còn nở nụ cười.
Lâu Nhược Hi bị nụ cười của cô liền thu lại ánh
mắt, giọng nói trở nên yếu ớt hơn: "Anh, anh ngủ cùng với em có được hay không? Em muốn nói chuyện phiếm với anh!"
Lâu Tử Hoán đối với
em gái từ trước đến giờ đều dung túng, hắn ôm em gái vào phòng, quay đầu lại liếc nhìn An Tử Khê, ánh mắt phức tạp.
Tử Khê thật lâu sau mới bò dậy được, xem ra cả người cô đều bị thương, cô thật sự mệt mỏi cực kỳ, nặng nề ngủ.