Tử Khê vừa về tới nhà, mới mở cửa ra cả người đã bị đẩy mạnh vào trong
phòng. Cô vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Lâu Tử Hoán mặt mày xanh mét. Tử Khê lạnh lùng nghiêm mặt, không để ý tới hắn. Cô trước đi mở nước,
sau đó trở về phòng lấy quần áo. Vừa trở về, cô cần phải tắm rửa sạch sẽ một chút, mới có thể lập tức phải đối mặt khiêu chiến.
Lâu Tử
Hoán thẹn quá hóa giận, một phát bắt lấy cánh tay cô, nghe thấy tiếng cô hô đau. Lập tức ý thức được mình đã đụng vào miệng vết thương của cô,
mạnh mẽ buông ra. "An Tử Khê, lá gan của cô bạo lên phải không? Cư nhiên lại dám tắt di động biến mất hai ngày! Cô đừng quên, cô bây giờ là đàn
bà của tôi! Cô làm việc ở Hi Hi, cô không sợ tôi sẽ làm khó chứ, mà cô
cũng phải thực hiện hợp đồng đã ký."
Tử Khê vẫn đang không để ý
tới hắn, cô cầm quần áo đi vào phòng tắm. Thậm chí coi như hắn không tồn tại, bắt đầu cởi quần áo tắm rửa.
Lâu Tử Hoán chưa từng bị người ta lờ đi như vậy, trên mặt Tử Khê có sự lạnh lùng trước nay chưa từng
có, hắn không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt. Nhìn đến vết thương trên cánh tay cô, vẫn còn rỉ máu, trong lòng trào ra áy náy cùng đau đớn nồng
đậm. Hắn thấy An Tử Khê mở vòi phun, căn bản không để ý đến vết thương
trên tay. Vội khóa vòi nước lại, giận dữ hét: "An Tử Khê, cô điên rồi,
cô không phát hiện tay cô bây giờ còn chảy máu sao? Miệng vết thương bị
chạm vào nước, sẽ nhiễm trùng, cô không biết sao?"
An Tử Khê lúc
này mới liếc mắt nhìn hắn, cười nói: "Lâu Tử Hoán, anh thật là quá buồn
cười. Vết thương của tôi không phải là do anh ban tặng sao? Vết thương
của tôi bị nhiễm trùng hay không, có quan hệ gì với anh? Cho dù vết
thương của tôi nhiễm trùng thậm chí tôi bị chết đi, anh hẳn là phải vỗ
tay vui mừng mới đúng. Tôi là kẻ thù của anh, mẹ tôi hại chết mẹ anh. Mà tôi từ nhỏ ức hiếp em gái anh, còn độc ác để lưỡi dao vào trong quần áo cô ta làm cô ta bị thương, người đàn bà như tôi, có bị báo ứng thế nào
cũng là nên phải nhận."
Lâu Tử Hoán bị vẻ tươi cười của cô làm
kinh hãi, cô rõ ràng đang cười, nhưng trong nụ cười của cô tràn ngập
tuyệt vọng cùng thống khổ. Hắn đột nhiên bắt đầu hoảng hốt, trực giác
mình có phải hay không đã phá hủy cái gì, làm sai cái gì. "An Tử Khê, cô làm sao vậy?"
Tử Khê vẫn cười, trên người cô trần như nhộng, vẻ tươi cười của cô vô cùng xinh đẹp:
"Lâu Tử Hoán, tôi hẳn là rất đẹp đi!" Cô ôm lấy cổ hắn, kéo đầu hắn xuống,
hình như muốn hôn lên môi hắn, "Anh hận tôi như vậy, nhưng là vẫn để tôi ở bên cạnh anh, mỗi ngày lên giường với anh. Đàn ông có phải đều thích
lên giường với đàn bà, về phần yêu hay không yêu, có thích hay không
thích một chút cũng không quan trọng. Chỉ cần cô ta dung nhan tuyệt mỹ
kinh người, thân hình xinh đẹp."
"An Tử Khê, cô điên rồi!" Giọng
nói hắn gần như khàn khàn, nụ cười của Tử Khê thực mị hoặc, hắn nuốt
nước miếng, nửa người dưới nhanh chóng bắt đầu phản ứng nóng lên.
Tử
Khê chú ý tới, cười đến càng vui vẻ: "Tôi quả nhiên đoán đúng rồi!"Tay
cô tìm đến dưới thân hắn, cởi thắt lưng của hắn, xoa xoa nơi dục vọng
sưng phồng của hắn. Ghé vào lỗ tai hắn hà hơi, "Anh bây giờ có phải rất
muốn tôi hay không, muốn tôi giúp anh không."
Lâu Tử Hoán rốt
cuộc nhịn không được sự khiêu khích, một tay ép cô vào tường, cuồng
nhiệt hôn cô. Hắn chỉ hai ba bước là cởi bỏ quần áo của mình, ôm lấy
mông cô, tách hai chân cô ra thẳng bước tiến vào trong cơ thể cô. Hắn
một lần lại một lần đánh sâu vào, một lần lại một lần giữ lấy: "An Tử
Khê, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, sẽ không!"
Tử Khê ngẩng đầu, ôm
lấy đầu hắn, nước mắt trào ra. Cô hẳn là hận hắn, từ nhỏ đến lớn hắn
chưa từng cho cô một sắc mặt hòa nhã, ngoại trừ thương tổn vẫn chỉ là
thương tổn. Chỉ có lúc làm tình, chỉ có khi hắn ở chỗ sâu nhất trong
thân thể cô, cô mới có thể cảm giác được, hắn cũng có thể thuộc về cô.
Lâu Tử Hoán! Lâu Tử Hoán! Lâu Tử Hoán! Cô cắn chặt môi dưới, trong lúc
hắn đánh sâu vào người cô, lên tới đỉnh.
Lâu Tử Hoán buông cô ra, bắt đầu mở nước trong bồn tắm lớn. Cho đến lúc xác nhận nước đủ nóng,
hắn ôm cô đi vào. Hắn cẩn thận đặt tay cô ở ngoài bồn tắm lớn, nhấc cằm
cô lên hỏi: "Nói, hai ngày nay cô đi đâu? Tự dưng còn dám tắt điện
thoại!"
Tử Khê cười, ôm lấy cổ hắn hôn lên hắn, thân mình lại tiến vào trong lòng hắn, gắt gao cuốn lấy hắn.
Cô đột nhiên nhiệt tình làm hắn suýt nữa thì không chống lại được. Sau một trận hôn nồng nhiệt, hắn tách cô ra: "Đừng tưởng rằng cô như vậy là có
thể không trả lời thành thật, nói, cô đi đâu?"
"Lâu Tử Hoán, anh
thật khẩn trương tôi đi đâu như vậy? Anh sẽ không phải đã yêu tôi rồi
đi?" Cô đương nhiên biết là không có khả năng, nhưng sau giờ này khắc
này, hắn ở bên cô, cô cũng có một tia ảo tưởng.
Lâu Tử Hoán bị cô hỏi lòng hoảng hốt, lập tức cương quyết phản kích: "An Tử Khê, cô bớt
tự tin thái quá đi. Loại đàn bà tâm địa rắn rết ai cũng có thể làm chồng như cô, tôi sẽ có khả năng yêu được cô sao?"
Cũng phải! Tử Khê
cụp mắt xuống, lập tức lại cười nói: "Mà anh, lại càng thích cùng đàn bà ai cũng có thể làm chồng như tôi lên giường, không phải sao?" Cô cảm
nhận được dục vọng nóng cháy của hắn, đắc ý nở nụ cười.
Lâu Tử
Hoán rất là chật vật, lần đầu tiên đấu với An Tử Khê, hắn lại có cảm
giác bị thua. Nghe được cô tự thừa nhận mình là ai cũng có thể làm
chống, hắn không hiểu buồn bực không cam lòng, dứt khoát đẩy chen vào
chỗ ấm áp của cô. Hắn thừa nhận, hắn cực kỳ yêu thích cảm giác lúc làm
tình với An Tử Khê. Ở trong thân thể cô, có thể tìm được thứ thuộc về
hắn, có thể tìm được sự an tâm. Bị cô bao vây lấy, mà cô nằm ở trong
lòng hắn, thân thể bọn họ gắt gao chặt khít một chỗ. Thường thường chỉ
có lúc làm tình, hắn mới có thể cảm giác được, sinh mạng của hắn được
trọn vẹn.
Tử Khê vừa muốn khóc, cô không nên khóc trước mặt Lâu
Tử Hoán. Nhưng là cô rốt cuộc nhịn không được, vùi đầu vào vai hắn, thừa nhận hắn va chạm, rơi lệ khóc nức nở. Cô ôm chặt lấy hắn, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của hắn, hơi thở của hắn, hương vị của hắn. Qua hôm
nay, cô sẽ làm mất đi tư cách này.
Hai người dây dưa ở phòng tắm
hơn hai giờ, cho dù là Lâu Tử Hoán thể lực vốn dư thừa cũng mệt mỏi. An
Tử Khê mất tích hai ngày, hắn phát điên hai ngày. Phái vô số người đi
tìm, mà hắn ở trong văn phòng thì giống như con thú bị nhốt, phát tiết
lửa giận với mỗi một người hắn nhìn thấy. Nhất thời, Lâu thị bị mây đen
bao phủ, người người đều cảm thấy bất an. Ai cũng đều biết thái tử tâm
tình không tốt, mỗi ngày đều tìm người để khai đao.
Hắn đã có hai ngày không có cảm giác được nghỉ ngơi tốt, được ngủ một giấc thật ngon. Từ tối qua cho đến tối nay, hắn ở trước cửa khu nhà canh cô một ngày
một đêm, cho đến tận khi thấy xe QQ của cô xuất hiện, mới lên lầu trước, ở cửa chờ cô. Hơn nữa trận vừa rồi tiêu hao thể lực, thân thể làm bằng
sắt cũng mệt mỏi. Nằm lên trên giường, lúc Lâu Tử Hoán sắp ngủ, hắn còn
không quên hỏi: "An Tử Khê, cô không phải hẳn là có chuyện muốn nói với
tôi?"
Tử Khê dựa vào trước ngực hắn: "Ngủ đi, tôi cũng mệt mỏi!"
Lâu Tử Hoán không địch lại được mệt mỏi đột kích, ôm chặt cô, nặng nề ngủ.
Qua hồi lâu, cô xác định Lâu Tử Hoán thật sự ngủ say, cô ngẩng đầu lên
nhìn đồng hồ treo tường. Cẩn thận đẩy Lâu Tử Hoán ra, mặc từng thứ từng
thứ quần áo Hắc Diệu Tư chuẩn bị cho cô. Trang điểm nhạt, thẳng đến nhìn vào gương cô đã không còn nhận ra được chính mình, lúc ấy cô mới vừa
lòng ra khỏi cửa.
Đi tới cửa, cô nhịn không được quay đầu lại. Đi vào phòng, hôn lên môi hắn: "Lâu Tử Hoán, tôi tha thứ cho anh!" Nói
xong, cô lại cảm thấy buồn cười, hắn căn bản sẽ không để ý cô có tha thứ hay không.