Tử Khê nhận được điện thoại của mẹ, nói đang ở nhà cô đợi cô. Giọng nói của mẹ cô không giống như bình thường, bình thường gọi cho cô, đều không phải là toàn dùng
lời lẽ châm chọc, sắc lạnh sao. Lúc này đây giọng mẹ cô run run, hình
như rất khẩn trương, như bị kích động rất lớn. Cô từ Hi Hi đi ra, đi
thẳng đến nhà của mình. Tử Khê thực cũng không tự nguyện quan tâm đến
chuyện của mẹ cô, hầu hết mẹ cô đến đều là để đòi cô tiền, nếu không là
do ở Lâu gia chịu oan ức tìm đến cô để phát tiết. Nhưng mỗi lần cô đều
tự nói với bản thân, đừng quan tâm đến chuyện của mẹ cô nữa, cuối cùng
trong lòng lại không thể mặc kệ bà ta được.
Khi vào cửa, mẹ cô
đang ngồi trên sa lon trong phòng khách của cô. Vừa thấy cô đi vào, liền xông tới, tâm trí hoảng loạn "A Tử, lần này con nhất định phải giúp mẹ, nhất định phải giúp mẹ!"
Tử Khê không hiểu tại sao, khóe mắt mẹ
lại chảy nước mắt, sắc mặt tái nhợt, dường như đã bị đã đả kích cực lớn. Cô hỏi "Mẹ làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
An Dạ Vũ vẻ mặt chần chừ, sau rồi chính mình cầm một túi hồ sơ trên sa lon đưa cho cô.
Tử Khê mở ra nhìn, sợ ngây người. Bên trong là một tập ảnh chụp, chính là
ảnh chụp trong bữa tiệc sinh nhật ấy. Mẹ ôm một người đàn ông, bắp đùi
giơ lên, tóc tai lộn xộn, bộ ngực sữa lộ ra một nửa. Các góc khác nhau
đều có, toàn bộ các loại tư thế, chỉ là người đàn ông dây dưa cùng bà ta thì mặt cùng thân hình đều không rõ, nhìn không nhận ra được. Thậm chí
có bức ảnh chụp được cả quang cảnh của nhà họ Lâu, người tinh mắt sẽ
phát hiện ra cuộc kích tình này xảy ra ngay tại chỗ ở bác Trương trong
Lâu gia. Xem đến bức ảnh tiếp theo, khuôn mặt cô trong nháy mắt trở nên
cứng nhắc. Trong cả mấy tấm ảnh phía sau, cư nhiên còn chụp được cả bóng dáng của cô. Cô đứng một bên, nhìn mẹ cùng người đàn ông kia yêu đương
vụng trộm. Ảnh chụp như vậy một khi bị lộ ra ngoài, cô và mẹ cô đều bị
hủy hoại. Nói cách khác, buổi tối ngày đó còn có người thấy mẹ cô cùng
Hắc Diệu Tư yêu đương vụng trộm. Những bức ảnh này hiển nhiên đã qua xử
lý, thân hình cùng khuôn mặt Hắc Diệu Tư đều ẩn trong bóng tối, không
thể thấy rõ. Thế nhưng mẹ lại không giống vậy, mỗi một biểu hiện, mỗi
một động tác đều rất được chú ý. Cô chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, hai
chân lạnh giá. Thật vất vả cô mới bật ra được tiếng nói "Ai gửi cho mẹ?"
An Dạ Vũ hoang mang lo sợ lắc đầu "Mẹ cũng không biết, sáng sớm ngày hôm
nay gửi tới Lâu gia. May mà bác Lâu con không có nhà, mẹ liền cầm lấy. A Tử, ta nên làm cái gì bây giờ, phải làm sao bây giờ?"
Tử Khê
cũng hỗn loạn một lúc, tay nắm ảnh sợ hãi run run. Ai làm? Đến tột cùng
có mục đích gì? Nếu như giống bọn chó săn ở tòa soạn báo, chụp được ảnh
như vậy nhất định đã sớm đăng báo, sẽ là tin tức đầu tiên, thì đã xôn
xao náo động rồi! Thế nhưng hắn không có vậy, mà lại gửi tới Lâu gia
"Trong phong bì, ngoại trừ số ảnh này ra, còn cái gì nữa không?"
An Dạ Vũ đưa ra tấm thiếp, mặt trên chỉ có số điện thoại, còn ghi chú chỉ
có An Tử Khế được gọi đến. Tử Khê nhìn số điện thoại rất quen mắt, người kia là nhằm vào cô. Theo lý, người chụp ảnh hẳn là cũng chụp Hắc Diệu
Tư đi, nhưng lại dốc sức, che dấu Hắc Diệu Tư, vì sao? Bỗng dưng, cô nhớ tới số điện thoại này, Hắc Diệu Tư từng đưa cho cô danh thiếp, số điện
thoại trên này chính là số điện thoại đó. Lòng của cô bắt đầu kinh
hoàng, tay run kịch liệt, may mà cô còn có thể phát ra âm thanh "Mẹ, mẹ
gọi tới số điện thoại này chưa?"
An Dạ Vũ không chú ý đến biểu hiện
lạ lùng của cô, tình trạng hiện tại của bà ta cũng không kém gì con gái, "Mẹ gọi rồi, mẹ nghĩ nếu đem ảnh chụp gửi đến nhà ta, hẳn là muốn tiền đi! Thế nhưng khi mẹ gọi, điện thoại căn bản là không có ai trả lời."
Tử Khê hít một hơi thật sâu, thử trấn an bản thân bình tĩnh trở lại. Rốt
cuộc tới rồi, tại cái đêm trước, cô có cảm giác, Hắc Diệu Tư sẽ không
đơn giản buông tha cô. Không nghĩ tới, sẽ đến nhanh như vậy. "Mẹ, con
hỏi mẹ, mẹ cùng Hắc Diệu Tư có quan hệ gì? Vì sao lại ở cùng nhau?"