Sau khi lên xe, An Tử Khê cẩn thận lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.
Lâu Tử Hoán lại cười châm chọc: "An Tử Khê, trước mặt tôi cô đừng diễn trò
nữa đi! Nhưng mà, hôm nay cô đóng kịch cũng không tồi."
Tử Khê
mạnh mẽ quay đầu đi, hít vào một hơi thật sâu, tự dặn chính mình không
thể cùng hắn tức giận, tuyệt đối không thể nào cùng hắn tức giận! Cô
quay ra nhìn bên ngoài cửa sổ. Ngắm cảnh sắc bên ngoài dĩ nhiên là hơn
hẳn với việc phải đối mặt với hắn.
Nhưng Lâu Tử Hoán đâu có chịu
buông tha cô, hắn đưa một tay kéo cô vào lòng: "An Tử Khê, đừng tưởng
rằng hôm nay biểu hiện của cô không tồi là có thể quay mặt làm ngơ với
tôi."
Ngồi đằng trước còn có Giang Viện, Tử Khê cực kỳ khó xử. Cô nhu thuận nhẹ nhàng tách ra, trong lòng vẫn còn hoảng hốt, căn bản cũng không có khí lực để đối phó với hắn: "Lâu tổng, Lâu đại thiếu gia, hôm
nay tôi mệt muốn chết đi. Ngài có thể làm ơn yên lặng giúp tôi trong
chốc lát được không?"
Lâu Tử Hoán thấy được mệt mỏi nơi khóe mắt
cô, tâm không hiểu sao chợt căng thẳng, buông cô ra: "Đừng làm ra vẻ
khiến cho tôi giống như đang ngược đãi cô chứ!"
Tử Khê thoát khỏi vòng giam cầm của hắn, liền ngồi xê ra một chút, gắt gao dựa vào cửa
xe. Chỉ cần làm sao cho cô cách xa hắn dù một chút đều là tốt rồi.
Lâu Tử Hoán bị động tác của cô chọc giận, lớn tiếng nói: "Dừng xe!"
Phía trước lái xe cùng Giang Viện giật nảy mình, lập tức đánh xe vào vệ
đường dừng lại. Giang Viện chạy nhanh ra hỏi: "Tổng giám đốc, có chuyện
gì sao?"
Lâu Tử Hoán không trả lời cô, mà hướng về phía An Tử Khê lạnh lùng nói: "Cô, xuống xe, tôi sẽ để cho cô được yên tĩnh hoàn
toàn!"
An Tử Khê chống lại bộ mặt đùng đùng nổi giận của hắn,
không chút do dự mở cửa xe. Vừa đóng cửa xe, Lâu Tử Hoán lập tức ra lệnh cho bác tài lái xe đi.
Lái xe có chút do dự, Giang Viện nói:
"Tổng giám đốc, đây là vùng ngoại thành, có phần hoang vắng, chỉ sợ
không dễ dàng gọi xe đi nhờ!"
Lâu Tử Hoán căn bản không thèm
nghe, sắc mặt bình tĩnh: "Lời tôi nói nghe không hiểu sao? Cho xe đi,
còn nữa, gọi điện cho tất cả các xe đi sau, nói không ai được cho An Tử
Khê lên xe. Ai tiếp nhận cô tôi chính là chống lại tôi."
Coi bộ
Lâu Tử Hoán đang thực sự tức giận. Giang Viện đành phải nói bác tài lái
xe đi, sau đó gọi điện cho những xe đi sau, truyền lại lệnh của Lâu
tổng.
Tử Khê nhìn đoàn xe đẹp tuyệt trần lao vút đi, thế nhưng lại nở nụ cười.
Cô thong thả bước trên đường đi về phía trước, hi vọng có thể may mắn gặp
được một chiếc xe để xin đi nhờ. Nửa giờ trôi qua, trên đường cái vẫn
không thấy bóng dáng một chiếc xe nào. Cô bắt đầu tuyệt vọng, hận chính
mình sao lại chọc giận Lâu Tử Hoán vào lúc đó, tại nơi này.
Nhẫn
nhịn có phải hơn không! Cô thấp giọng lẩm bẩm tự nói với chính mình, Mày cũng đâu phải không biết hắn là người như thế nào! Ngẩng đầu lên, trên trời không một bóng mây, chỉ có một màu xanh thẳm xanh thẳm.
Cuối cùng, cô đành bấm một số điện thoại quen thuộc.
Nửa tiếng sau khi cô gọi, một chiếc mô tô phân khối lớn phóng tới dừng
trước mặt cô. Hắc Chí Cương đau lòng nhìn cô xách giày cao gót, đôi chân trần bị bong tróc. Sắc mặt tái nhợt, đầy mồ hôi . "A Tử, làm sao mà
cậu lại ở đây, còn bị biến thành như vậy?"
Tử Khê cười cười: "Đừng hỏi, mình đói rồi, đưa mình đi ăn đi!"
Hắc Chí Cương lấy mũ bảo hiểm đưa cho cô, chờ cô ngồi xong mới nổ máy.
Ở trên đường, Hắc Chí Cương vẫn là nhịn không nổi mới hỏi: "A Tử, mình
vừa xem tin tức. Cậu không phải đã cắt đứt quan hệ cùng Lâu gia sao? Giờ sao lại trở thành em gái của Lâu Tử Hoán?"
Tử Khê quàng tay qua
eo hắn, trên người Hắc Chí Cương có mùi đàn ông thật nồng đậm, giờ khắc
này áp mặt vào lưng hắn không hiểu sao lại giúp cô cảm thấy thật an
bình. Không muốn nói tiếp, cô bảo: "Chí Cương à, đừng hỏi được không?
Đừng hỏi!"
Đây là lần đầu tiên Tử Khê dựa vào hắn như vậy, trước
đây mỗi khi cô tựa vào hắn lại giật mình, cẩn thận giữ gìn khoảng cách.
Hắn biết rõ Tử Khê không hề yêu hắn mà chỉ coi hắn như một người bạn,
một người anh. Thế mà hiện tại cô lại chủ động tới gần hắn, khiến hắn
vừa sung sướng vừa lo sợ. Nếu không phải là đang lái xe, hắn đã muốn hét lên vì hân hoan. "Được rồi, mình không hỏi nữa. Cậu nghỉ ngơi trước đi, mình lập tức vào nội thành, đưa cậu đi ăn!"
Tử Khê nhẹ nhàng trả lời, cô từ trước đến giờ đều rất chú ý. Không phải cô không nhận ra Hắc Chí Cương ngoài tình bạn còn ấp ủ một điều khác, nhưng là giờ khắc này, cô quá mệt mỏi. Cô muốn tìm một tấm lưng để dựa vào, tạm thời nghỉ
ngơi, chính là muốn nghỉ ngơi mà thôi!