Tử Khê cởi đuôi tóc tết của Nhạc Nhạc ra, tóc của con bé rất mềm mại rất
nhỏ, cùng chất tóc của cô giống nhau. Chỉ sau chốc lát, cô liền buộc cho con bé hai bím tóc rất khéo léo. Nhạc Nhạc lấy ra chiếc gương nhỏ của
mình, cười đến thực vui vẻ: "A Tử, cô chải tóc thực đẹp. Hơn nữa, cô
chải đầu cho cháu, không đau, rất thoải mái."
Nhạc Nhạc sẽ không
biết, khi nó cười rộ lên, có bao nhiêu đáng yêu, giống như thiên sứ nhỏ. Tử Khê trong lòng tràn lên, một dòng nước ấm dần bành trướng, bành
trướng lại bành trướng trong lòng cô. Là dạng cha mẹ thế nào, lại có
lòng dạ tàn nhẫn, vứt bỏ một đứa nhỏ đáng yêu như vậy.
Lúc này
Lâu Tử Hoán cùng viện trưởng Vương cũng tìm đến, Lâu Tử Hoán lúc nhìn
thấy trên mặt Tử Khê tươi cười, sợ ngây người. An Tử Khê cười đến thực
điềm đạm, trên người còn tỏa ra ánh sáng thản nhiên của tình mẫu tử. Mắt hắn chắc là bị viễn thị đi, trên người An Tử Khê làm sao có thể có tình mẫu tử.
Lâu Tử Hoán đi lên, cũng không nhìn đến đứa bé gái trong lòng cô, trực tiếp nói với cô:
"An Tử Khê, cô có thể an phận chút cho tôi không, làm cho mọi người phải đợi một người vui lắm sao?"
Tử Khê ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, ở trước mặt Nhạc Nhạc, cô không
muốn cùng hắn cãi cọ ầm ý. Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc lên: "Nhạc Nhạc, A Tử phải đi. A Tử đáp ứng với cháu, nhất định sẽ đến tìm
cháu!"
Mắt Nhạc Nhạc đỏ lên, đi xuống khỏi người cô. Leo lên giường nhỏ của nó, ôm Tiểu Hùng không nói lời nào.
Tử Khê đau lòng cực kỳ, nửa quỳ ở bên giường nó: "Nhạc Nhạc, thực xin lỗi, cháu không cần tức giận được không?"
Nhạc Nhạc vẫn là cúi đầu, không chịu nói.
Viện trưởng Vương nhìn không được nói: "Nhạc Nhạc, không được như vậy, mau nói tạm biệt với cô đi!"
Nhạc Nhạc vẫn như cũ không chịu nói, viện trưởng Vương đang muốn tức giận,
Tử Khê lắc đầu với bà. Sau đó ôm lấy Nhạc Nhạc, hôn mặt của con bé:
"Nhạc Nhạc, cô phải đi rồi, tạm biệt!"
Nhạc Nhạc vẫn là không
phản ứng lại, cô thở dài, cùng Lâu Tử Hoán đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa,
Nhạc Nhạc xông lên, ôm lấy chân cô: "A Tử, cô thật sự sẽ lại đến sao?"
Tử Khê rốt cuộc nhịn không được chảy xuống nước mắt, cô ngồi xổm xuống ôm
lấy con bé: "A Tử đáp ứng với cháu, nhất định đến. Chúng ta ngoắc tay
làm con dấu được không!"
Nhạc Nhạc vươn tay nhỏ bé, cùng với ngón út của Tử Khê ngoắc tay, cụng trán với cô. Nó nở nụ cười: "Nhạc Nhạc chờ A Tử đến!"
Tử Khê hôn cái trán nó, chạm trán vào trán nó: "Cô cam đoan, cô là bạn của Nhạc Nhạc, cũng là bạn của Tiểu Hùng, nhất định sẽ đến thăm các cháu."
Nhạc Nhạc nói: "Nó không phải tên là Tiểu Hùng a! Cháu là Nhạc Nhạc, nó là Tiểu Nhạc!"
"Được, A Tử là bạn của Nhạc Nhạc cùng Tiểu Nhạc, không xa rời!"
Nhạc Nhạc cười ha ha, ôm lấy cổ Tử Khê, hôn một cái thật mạnh lên mặt cô: "Nhạc Nhạc thích A Tử, Tiểu Nhạc cũng thích A Tử nha!"
Tử Khê đơn giản ôm lấy con bé, trẻ con 8 tuổi rất nặng, tuy rằng bộ dáng
Nhạc Nhạc nhỏ gầy, nhưng cũng sẽ không nhẹ. Tử Khê lại một chút cũng
không thấy nặng, hôn Nhạc Nhạc vài cái: "Vậy Nhạc Nhạc, A Tử phải đi,
nói tạm biệt với A Tử đi."
Nhạc Nhạc cô đơn thu hồi khuôn mặt
tươi cười, đầu nhỏ chôn ở hõm vai của Tử Khê. Nó nhìn thấy Lâu Tử Hoán
mặt không chút thay đổi, có chút tẻ nhạt cứng ngắc, chỉ cảm thấy chú này thật đáng sợ. "A Tử, cô phải nhớ kỹ Nhạc Nhạc nha!" Chú kia khẳng định
là người xấu, là chú ấy muốn dẫn A Tử đi. Tương lai nó trưởng thành,
nhất định phải bảo hộ A Tử, đả đảo người xấu. Trong lòng Nhạc Nhạc thề
như vậy.
Tử Khê dưới sự áp bách của Lâu Tử Hoán, buông Nhạc Nhạc
xuống. Kết quả, Nhạc Nhạc ôm lấy Tiểu Nhạc còn muốn đến tiễn cô, lúc đưa cô lên xe, ở bên tai cô thì thầm nói: "A Tử, chú kia là người xấu, cô
phải cẩn thận!"
Tử Khê đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười lên. Nhạc Nhạc đáng yêu như vậy, cô thế nào có thể không đau lòng, không yêu mến đây.