Lâu Tử Khê một thân một mình chật vật về nhà, người hầu thấy quần áo cô bẩn, tóc rối tung, đều cúi đầu thì thầm nói nhỏ.
Cô cúi đầu đi thẳng lên lầu, vừa vặn gặp phải An Dạ Vũ đi xuống lầu. Cô
lại càng cúi thấp đầu, kêu một tiếng mẹ liền lập tức đi lên.
An Dạ Vũ phát hiện biểu hiện khác thường của cô, bắt lấy cổ tay cô: “Con nhỏ chế tiệt kia, mày làm sao vậy?”
Cô sống chết không chịu ngẩng đầu, chỉ đáp lại: “Không có việc gì, con về phòng trước!”
An Dạ Vũ làm sao có thể bỏ qua, cảm giác như là có việc gì đã xảy ra: “Tao gọi mày, mày ngay cả đầu cũng không chịu ngẩng lên, lá gan mày giờ to
lên đúng không? Có phải là chê tao đã lâu không dạy dỗ mày hay không
hả!”
Thân thể cô run run, ngẩng đầu, hai mắt thật to đẫm lệ:
“Đúng vậy, mẹ có thể dạy dỗ con, người trên toàn thế giới này đều có thể dạy dỗ con!”
Trên khuôn mặt trắng nõn của cô, in hình năm ngón
tay màu đỏ thật rõ ràng. An Dạ Vũ sửng sốt, lập tức trong lòng tức giận: “Mày từ đâu lêu lổng trở về, mà làm cho chính mình bị thành bộ dạng thế này!”
“Lêu lổng!” Cô hừ lạnh, hận không thể hét to, vì sao, vì
sao cô muốn tìm một nơi để có thể an tĩnh bôi vết thương cũng đều không
được! “Mẹ cho là mọi người trên thế giới này đều giống mẹ sao? Không có
đàn ông, không sống về đêm, liền sống không được phải không?”
“Đứa con gái chết tiệt kia, mày muốn chết!” An Dạ Vũ tức giận đỏ mắt, lập tức giáng cho cô một cái tát.
Một cái tát rơi xuống, cô mắt nổ đom đóm. Cô nở nụ cười, vừa hay, mỗi bên
một cái, đủ rồi. “Đúng vậy, con là muốn chết! Người trên toàn thế giới
này, con là người muốn chết nhất!”
“Các ngươi đang ầm ĩ cái gì!”
Giọng nói như sấm sét nặng nề vang lên ở đại sảnh, Lâu Ngọc Đường đưa
cặp hồ sơ cho người hầu, đen mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm mẹ con cô.
“An Dạ Vũ, cô dạy con gái không thể trở về phòng sao? Bọn người hầu đều
nhìn, còn ra thể thống gì!”
Có ý là trở lại trong phòng, bà ta muốn đánh thế nào đều được!
An Dạ Vũ mặc dù đang nổi nóng, nhưng là không dám cãi lại Lâu Ngọc Đường.
Lập tức thay đổi vẻ mặt, ý cười dào dạt: “Ông xã, anh đã trở về!”
Lâu Ngọc Đường lên lầu, không hề liếc mắt một cái nhìn đến Tử Khê đang bị
thương. Ông ta hừ lạnh: “Thật khó, muộn rồi cô cư nhiên còn ở nhà!”
An Dạ Vũ chạy nhanh đuổi kịp, lấy lòng cười: “Em biết anh hôm nay sẽ về
sớm, em tất nhiên muốn ở nhà cùng anh thôi!” Nói xong, bà ta quay đầy
trừng Tử Khê: “Còn không mau trở về phòng, đợi lát nữa sẽ lại trừng phạt mày!”
Cô nhặt túi sách lên, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên liền
nhìn thấy Lâu Tử Hoán đứng ở cuối hành lang vẻ mặt trào phúng nhìn cô.
Cô bất khuất trừng lại hắn, thẳng người ở bên cạnh hắn đi qua. Cô không
có bỏ qua tiếng cười của hắn, chua xót muốn khoác, lại chống không cho
nước mắt rơi xuống dưới.
“An Tử Khê, cô như bây giờ tất cả đều là cô tự tìm lấy!” Hắn tuyệt không muốn đồng tình với cô, tuy rằng nhìn
đến dấu vết hồng hồng trên mặt cô, trái tim hắn ẩn ẩn có chút không
thoải mái, nhưng là hắn lập tức nhắc nhở bản thân, người con gái này
tuyệt đối không đáng giá để mình đồng tình.
Cô quay đầy, muốn mở
miệng cuối cùng lại nhịn xuống, cô không muốn nhận thua trước mặt hắn,
lại nhiều lần chịu nhục ở trước mặt hắn. Cảm giác nước mắt muốn rơi
xuống, cô xoay đầu lại chạy nhanh, trở về cái tổ nhỏ của mình!