Tử Khê trang điểm
lại, may mắn Lâu Tử Hoán coi như có điểm lý trí, không lưu lại vết hôn
trên người cô. Xác nhận bản thân đã xinh đẹp, cô mới theo Lâu Tử Hoán
xuống xe.
Lúc này viện trưởng cô nhi viện Thiên sứ cũng đi ra,
trợ lý đằng sau mang theo quà tặng, bọn trẻ ngồi đã ngồi xuống một chỗ.
Lâu Tử Hoán chuẩn bị chi phiếu một trăm ngàn, quyên góp cho cô nhi viện. Đương nhiên, có nghi thức quyên tặng đơn giản. Lâu Tử Hoán đứng trước
màn hình, lộ ra nụ cười hiền lành, đẹp trai bức người. Ngày mai trên báo chí không cần nghĩ cũng biết, đầu đề khẳng định là đại thiếu gia của
Lâu thị – Lâu Tử Hoán, nhiệt tình làm từ thiện, quyên tiền quyên vật cho trẻ em trong cô nhi viện. Lâu Tử Hoán trước mặt mọi người côn bố, thành lập quỹ Lan Hi, quyên góp ủng hộ cho cô nhi viện. Nhất thời, được mọi
người vỗ tay hưởng ứng.
Quỹ Lan Hi, thật sự là không sai! Tịch
Lan, Lâu Nhược Hi, là hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời hắn! Có lẽ, trong cảm nhận của hắn, cũng chí có mẹ hắn cùng em gái đi! Mà cô,
cái gì cũng không phải, chỉ là một quân cờ, đối tượng để hắn báo thù
tiết dục.
Ngay sau đó, người dẫn chương trình mời cô đi lên, muốn cô tặng quà. Bọn trẻ một đám xếp thành hàng đi lên nhận quà tặng, Lâu
Tử Hoán chuẩn bị quà tặng đơn giản là một ít đồ văn phòng phẩm cùng quần áo, đồ chơi. Phần lớn bọn trẻ đều là 4, 5 tuổi, đứa nào cũng rất vui
vẻ. Có đứa nhỏ thông minh, nhận quà tặng còn có thể hôn lên hai má cô.
Cuối cùng đi lên là một bé gái, cô thấy tuổi so với mấy đứa trẻ khác lớn hơn một chút, khoảng 5, 6 tuổi. Mặc váy hoa nhí màu trắng, tết tóc, có chút lộn xộn. Con bé vẫn cúi đầu, đứng ở trước mặt cô không nhúc nhích.
Tử Khê nhẹ nhàng hỏi: “Cô bạn nhỏ, cháu muốn cái gì?”
Nó hơi ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mặt mũi nhưng lại giống cô đến kinh người. Trái tim Tử Khê mạnh mẽ nhảy dựng lên, hô hấp cũng
có chút nhanh hơn: “Cháu muốn cái gì?”
Nó cúi đầu: “Cháu không cần!”
Viện trưởng đứng bên cạnh sắc mặt thay đổi, lập tức nói: “Nhạc Nhạc, không
thể nói chuyện với cô như vậy. Cháu muốn cái gì, nói với cô đi.”
Nhạc Nhạc cúi đầu, xoay người muốn đi. Tử Khê giữ chặt nó lại, nắm lấy bàn
tay mềm mại của nó: “Thì ra cháu tên là Nhạc Nhạc! Cô là A Tử, cháu có
thể gọi cô là A Tử nha!”
Nhạc Nhạc ngẩng đầu, thấy được gương mặt như phiên bản phóng to của mình. Gương mặt cứng ngắc của nó hơi hơi thả lỏng, lẩm bẩm cái miệng nhỏ nhắn: “A Tử? Cô, bộ dạng giống cháu!”
“Ừ!” Tử Khê có loại xúc động muốn khóc khó hiểu, cô nhẹ nhàng vuốt ve tay
nhỏ bé của Nhạc Nhạc, “Nhạc Nhạc, nói cho A Tử, cháu muốn quà gì?”
Đôi mắt nhỏ của Nhạc Nhạc nhìn nheo mắt nhìn quà tặng bên cạnh, còn có một
Tiểu Hùng (con gấu nhỏ), đen đen, có điểm xấu xí. Nó chỉ vào Tiểu Hùng:
“Cháu muốn cái kia!”
Tử Khê vừa có chút bất ngờ, lại cũng không ngoài dự đoán. Cô đưa Tiểu Hùng lại đây: “Cháu vì sao muốn Tiểu Hùng này?”
Nhạc Nhạc cúi đầu, mang theo một chút quật cường nói: “Nó giống cháu, núp ở dưới chân bị bỏ quên, không ai thích!”
Mắt Tử Khê nóng lên, xúc động ôm cô bé vào trong ngực: “Nhạc Nhạc ngốc, làm sao có thể không ai thích cháu chứ? A Tử cũng rất thích cháu, cô có thể làm bạn với cháu sao?”
Đôi mắt nhỏ của Nhạc Nhạc mở thật to: “Cô muốn làm bạn của Nhạc Nhạc? Cháu không đáng yêu, hơn nữa là đứa trẻ hư nha!”
Tử Khê nở nụ cười: “Cô cũng không đáng yêu, hơn nữa trước đây cô cũng là đứa trẻ hư thôi!”
Nhạc Nhạc giống như tìm được đồng bạn, lộ ra tươi cười: “Tốt lắm, cháu với cô là bạn bè!”
Khi con bé cười rộ lên, có hai cái núm đồng tiền nhàn nhạt, giống cô như đúc!