Giữa trưa Tử Khê nhận được điện thoại của mẹ, nói muốn gặp mặt. Cô rất muốn trực tiếp không
để ý đến bà ta, nhưng là cô cũng biết nếu không để ý tới bà ta, bà ta
hẳn là sẽ đến thẳng đây giết cô. Đến lúc đó ồn ào cũng vẫn là không thể
tách ra được.
Tối hôm qua bị ép buộc tới khuya mới trở về, khi về đến nhà Lâu Tử Hoán còn ép buộc cô một hồi. Rõ ràng hắn cùng cô giống
nhau, hình như cả đêm không ngủ, hôm nay buổi sáng lại vẫn rất có tinh
thần chuẩn bị đi làm. Buổi sáng cô bị hắn đánh thức, cô ai oán nhìn hắn
trang phục gọn gàng, ghen tị muốn nhào lên cắn hắn mấy cái mới có thể ổn định được. Cũng may tên đàn ông kia còn một chút lương tâm, cho phép cô hôm nay có thể không đi công ty, ở nhà nghỉ ngơi.
Cô sửa sang
lại bản thân xong xuôi, đến nhà hàng phong cách Nhật mà mẹ cô đã bảo để
gặp bà ta. Đi vào ghế lô, cô phát hiện Lâu Ngọc Đường cũng ở đấy, trong
lòng lập tức sáng tỏ. Từ ngày hôm qua Lâu Ngọc Đường biết cô cùng Lâu Tử Hoán ở chung, từ lúc Lâu Ngọc Đường cơ hồ đáp ứng để cô cùng Hắc Diệu
Tư kết hôn đến để hai nhà Lâu Hắc trở thành thông gia, cô đã nghĩ đến
giờ phút này nhất định sẽ đến. Chính là, không nghĩ tới sẽ nhanh như
vậy.
“Mẹ, bác Lâu!” Cô đi vào, chào hỏi xong mới quỳ gối ngồi xuống.
“Đứa con gái chết tiệt kia, mày lại đây!” Sắc mặt An Dạ Vũ không tốt lắm,
phỏng chừng là vừa bị Lâu Ngọc Đường mắng. “Mày từ khi nào thì cùng ở
chung với Lâu Tử Hoán? Tao không phải nói qua với mày sao? Tử Hoán là
anh mày, mày là ai, cư nhiên lại dám chạy đến quyến rũ Tử Hoán!”
Tử Khê đã muốn đối với ngôn ngữ gì của mẹ cũng đều có thể thờ ơ. Cô đẩy mẹ ra, trực tiếp đứng ở trước mặt Lâu Ngọc Đường: “Bác Lâu, ông không cần
hao hết tâm tư tìm tôi nói cái gì! Mặc kệ ông tin hay không, ở cùng với
Lâu Tử Hoán, tôi không còn lựa chọn nào khác. Ông hẳn là nói với con
mình, nếu anh ta đồng ý buông tha tôi, tôi lập tức rời khỏi anh ta!”
Lâu Ngọc Đường cơ hồ kinh ngạc, Tử Khê biểu tình quyết đoán mà cũng quyết
tuyệt. Ông ta nói: “Tử Khê, ta mặc kệ cô cùng với Lâu Tử Hoán thế nào
lại ở chung với nhau, các ngươi đều phải tách ra. Cuộc sống ở bên ngoài
của cô cũng không dễ dàng đi? Ta nghe nói phòng ở của cô vẫn còn chưa
trả hết, còn mua xe, chi tiêu cuộc sống hàng ngày hẳn là không nhỏ. Như
vậy đi, ta cho cô năm mươi vạn, khoản tiền vay mua phòng ở còn thiếu của cô hẳn là có thể trả hết. Về sau hàng tháng ta sẽ cho cô hai vạn tệ
sinh hoạt phí, nhưng là cô phải rời khỏi Lâu Tử Hoán!”
Tử Khê
nghe được buồn cười, thậm chí cười ra tiếng. Thật vất vả mới ngưng cười
được, cô nói: “Bác à, năm mươi vạn có thể không đủ! Thì ra ở trong mắt
ông, tình cảm của Lâu Tử Hoán cũng chỉ đáng giá năm mươi vạn a! Tôi thấy ông ít nhất cho tôi một trăm vạn, còn phải làm cho Lâu Tử Hoán về sau
không tới tìm tôi nữa, tôi đáp ứng rời khỏi anh ta!”
Sắc mặt Lâu
Ngọc Đường lập tức trắng bệch, An Dạ Vũ lại xông lên muốn đánh cô. “An
Tử Khê, tao cư nhiên lại sinh ra cái loại lòng lang dạ sói như mày! Ba
mày đều đáp ứng cho mày tiền, mày còn thấy ít, xem tao không đánh chết
mày, cho mày lòng tham như vậy.”
Tử Khê lần này thông minh tránh
thoát: “Mẹ, con là mẹ sinh ra. Con lòng lang dạ sói, lòng tham của con
đều là từ người mẹ học được, mẹ cũng không thua kém bao nhiêu!”
Tử Khê chính là có tài năng chọc người khác tức điên, lần này đương nhiên
cũng hoàn toàn phát huy được ưu điểm này của cô. Cô nhìn thấy Lâu Ngọc
Đường mặt đen xì, mặt mẹ cô đỏ gắt, hai gương mặt này lại kết hợp cùng
một chỗ. Cô cười đến càng vui vẻ: “Bác Lâu, ông là luyến tiếc một trăm
vạn sao? Thì ra, Lâu Tử Hoán ở trong lòng ông, ngay cả một trăm vạn cũng không đáng giá a!”
Lâu Ngọc Đường cơ hồ nắm chặt nắm tay, ông ta rốt cuộc biết vì sao mình từ lần đầu tiên nhìn thấy đứa con gái này,
liền không sinh ra được tí gì tình cảm vui mừng. Trên người cô ta tất cả đều là tế bào của ác ma, không có một chút gì nét đáng yêu ôn thuần một cô gái nên có.
“Xem ra là hôm nay không thể đồng ý, tôi đi trước, các người chậm dùng.” Cô trốn tránh tập kích bạo lực của mẹ, trốn đi ra cửa.
Ở lại, chỉ biết da thịt sẽ chịu khổ.
Sau khi đi ra, cô lộ ra nụ cười vui vẻ nhất trong ngày hôm nay. Lần đầu
tiên, cô cảm thấy mình thắng lợi. Cười xong, trong lòng nháy mắt lại
trống rỗng, chỉ còn bi thương.