Lâu Tử Hoán ôm cô trở lại trong phòng mình , vừa mở cửa ra thì lại thấy Nhược Hi nằm ở trên
giường của hắn. Trong phòng hắn không có thay đổi, đặc biệt là chiếc
giường kia. Cơn đau càng mãnh liệt hơn , thân hình của cô run lên: “Tôi
không cần ở chỗ này, không cần ở chỗ này!” Cô chịu không nổi, một giây
cũng chịu không nổi.
Lâu Tử Hoán ngạc nhiên, Lâu Nhược Hi cũng
xuống giường: “AnhTử Khê có chuyện gì vậy ?” Cô ta hướng về phía Tử
Khê, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Lâu Tử Hoán không kịp
đáp lại Nhược Hi, hắn ôm chặt Tử Khê. Cô đau đến mặt và môi môi đều
trắng bệch, trong lòng hắn lại dâng lên nỗi đau lòng khó hiểu: “Cô đã
đau đến như vậy, còn kén cá chọn canh.” Hắn ôm lấy cô, đem cô đặt ở trên giường, “Nhược Hi, em về phòng mình trước đi. Không cần phải xuống lầu, biết không?”
Lâu Nhược Hi lo lắng bọn họ ở chung một chỗ, nhưng
là đối với lời nói của anh trai thì cô ta cho tới bây giờ đều là nói gì
nghe nấy. “Anh, Tử Khê thân thể không khỏe, không bằng em ở lại chăm sóc cho cô ấy!” Cô ta vẻ mặt vô hại, lại còn vẻ mặt lo lắng nhìn Tử Khê.
Lâu Tử Hoán căn bản không có ngẩng đầu nhìn cô, hắn làm cho Tử Khê nằm
xuống xong xuôi, tay lại ôn nhu xoa nhẹ bụng của cô: “nhược hi, ngoan
nghe lời trở về phòng trước đi.”
Lâu Nhược Hi không dám phản bác lại, trong mắt hiện lên sự tủi thân:“Được rồi, anh à, em đi trước!”
Nghe được tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại, xác định Lâu Nhược Hi đã rời
khỏi đây, hắn mới cởi áo khoác nằm lên giường, ôm cô vào trong ngực:“An
Tử Khê, rốt cuộc trước kia cô chịu thương tổn gì vậy? Vì sao vừa nhìn
thấy Hắc Diệu Tư là lại phát tác?”
Tử Khê dựa vào trong lòng hắn, khi hắn dùng bàn tay ấm áp xoa nhẹ bụng cho cô thì cảm giác đau giảm đi không ít. Cô không thể nhớ lại chuyện cũ , một chút xíu cũng không thể! “Lâu Tử Hoán, tôi trở thành như vậy, anh hẳn là vui vẻ mới phải. Anh
không phải vẫn muốn tôi cảm thấy khổ sở sao? Anh không phải là muốn
trừng phạt tôi sao?”
Vừa mới ôn nhu một chút lập tức đã bị mấy
câu nói chết tiệt của cô phá tan thành mây khói. Hắn làm sao có thể
quên, An Tử Khê vẫn là An Tử Khê. Chỉ cần cô mở miệng, là có thể chọc
cho hắn tức giận đến nỗi muốn đánh cô, hận không thể bóp chết được cô.
Cho dù chính mình đau đến như vậy, yếu ớt như vậy, cô còn không quên muốn
làm cho người khác tức giận, không cho người khác an ủi.“An Tử Khê, cô
một chút cũng không dễ thương. Cô biến thành như vậy, tất cả đều là cô
tự làm tự chịu.”
Tử Khê dùng hết một chút sức lực cuối cùng còn
lại đẩy hắn ra: “Đúng vậy, tôi bị thế này, tất cả đều là tự làm tự chịu. Anh tốt nhất không cần lo cho tôi!” Dứt lời, cô giãy dụa muốn xuống
giường, đây là phòng hắn, cô không cần lần nữa phải chịu nhục.
Lâu Tử Hoán muốn phát điên kêu to! Trên đời này làm sao có thể có một
người con gái như An Tử Khê, không chịu đầu hàng cũng không chịu cúi
đầu. Đối với cô, hắn trừ bỏ dùng lời nói ác độc để trả thù, hắn không
biết còn có thể có dùng thủ đoạn nào để đối phó cô nữa. Hắn đem cô đặt
lại trên giường: “Em tốt nhất ngoan ngoãn nghĩ ngơi tốt cho tôi, cô cũng không nhìn gương xem bộ dạng hiện tại của mình, mặt mày trắng bệch như
quỷ, muốn xuống dưới dọa khách khứa bỏ chạy hết sao?”
Hắn nói
xong, oán hận rời giường, mặc lại Âu phục. Thấy cô vô lực nằm ở trên
giường, có lẽ là hắn hoa mắt, hắn nhìn hai khóe mắt như sắp khóc của cô. Hắn ép mình phải quay đầu đi, chỉnh lại quần áo cùng đầu tóc một lần,
dùng lực nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tử Khê đem mặt chôn ở dưới chăn, nước mắt lập tức trào ra. Không sao cả, không có chuyện gì cả Tử Khê!
Đã qua rồi, đều đã qua ! Cô tự nói với chính mình, nước mắt rơi càng
nhiều.