Tử Khê không để Hắc
Chí Cương đưa cô về, nếu cho hắn biết bây giờ cô đang ở cùng một chỗ với Lâu Tử Hoán, với cá tính xúc động lỗ mãng của hắn, chỉ sợ muốn tìm Lâu
Tử Hoán đánh nhau. Đến lúc đó, liền thật sự không dứt được.
Lúc trở về, chưa đến 9 giờ, cô tự nói cho mình, mặc kệ hắn phát giận thế nào, cô đều chịu đựng.
Mở cửa ra, trong phòng một mảnh tối đén, chẳng lẽ hắn còn chưa trở về.
Đóng cửa nhà lại, lúc trở về phòng, cô mơ hồ thấy đèn trong phòng Lâu
Nhược Hi còn sáng, hình như còn có tiếng nói tinh tế truyền đến. Lòng
bỗng chốc bị nhấc lên cao, cô bước thật nhẹ, từng bước một tới gần cửa
phòng kia.
Cửa phòng còn không có đóng kính, còn giữ một khe cửa, nhìn qua khe cửa cô có thể thấy rõ ràng mọi việc đang xảy ra trong
phòng, nhất thời, trợn mắt há mồm, trong lòng ngũ vị lẫn lộn, bực mình
không chịu nổi.
Lâu Tử Hoán ôm Lâu Nhược Hi vào trong ngực, hắn
hôn lên trán cô ta, vỗ nhẹ lưng cô ta. Lặp đi lặp lại: “Đừng sơ, Nhược
Hi, đừng sợ. Có anh ở đây, anh vĩnh viễn không rời bỏ em, đừng sợ!”
Thật là cảnh tượng tốt đẹp, cô chưa bao giờ biết, Lâu Tử Hoán có thể ôn nhu
như vậy. Trên mặt hắn tràn đầy là ôn nhu, chỉ có mày đen của hắn là nhíu lại, ánh mắt phức tạp. Chỉ khi đối diện với ánh mắt của Lâu Nhược Hi,
mói có thể tràn ngập yêu thương sủng nịch.
Lâu Tử Hoán tựa hồ
cũng cảm giác được có người ở ngoài cửa. Hắn vừa nhấc đầu lên, thấy được Tử Khê. Ánh mắt lập tức trở nên hung ác tức giận, quả nhiên khác biệt
là rất lớn.
Tử Khê cảm thấy nhạt nhẽo, né tránh ánh mắt hắn, lặng lẽ rời đi. Cô tắm rửa xong, bôi kem dưỡng da, lúc chuẩn bị lên giường
thì Lâu Tử Hoán đi vào.
“Lâu tổng như thế nào lại vào đây? Tôi
còn tưởng đêm nay anh ngủ lại trong phòng em gái anh!” Vừa thấy mặt hắn
âm u, lại nhớ tới vừa rồi hắn ôn nhu với Lâu Nhược Hi, lại nghĩ tới hắn
đối với mình hung ác vô tình. Trong lòng chua xót cùng buồn bực làm cho
cô thốt ra lời, nói xong mới cảm thấy sợ hãi. Cô là u mê hay là điên
rồi, rõ ràng biết, chọc giận Lâu Tử Hoán hậu quả chính là cô chịu tra
tấn.
“An Tử Khê, cô có ý gì? Rửa miệng cô sạch sẽ một chút cho
tôi!” Hắn chỉ mặc một bộ đồ ngủ, nhìn qua hẳn là thực tùy ý mới phải.
Nhưng là, cả người hắn trên dưới tỏa ra phận nộ nồng đậm, rất có khí thế phải đem cô bóp nát.
“Tôi có nói cái gì sao?” Tử Khê nổi giận,
dựa vào cái gì Lâu Nhược Hi giống như búp bê sứ, được nâng niu trong tay che chở cẩn thận. Mà cô chỉ là cỏ dại ven đường, bị người giẫm đạp lên. “Lâu tổng không phải chột dạ, tôi chỉ là nói. Em gái anh bị hoảng sợ,
cần người anh trai như anh làm bạn, Lâu tổng cho là tôi muốn nói gì?” Dù sao hôm nay hắn sẽ không bỏ qua cho cô, sao không nhanh nói ra hết đây.
“Cô muốn chết!” Lâu Tử Hoán giận dữ, một tay túm lấy tóc cô, một tay bóp cổ cô, “Cô nói thêm một chữ thử xem, xem tôi có bóp nát cô không!”
Đây đã không phải lần đầu tiên, cô lạnh lùng cười. Tuy rằng cơ thể vẫn rất
khó chịu, nhưng cô không có một chút sợ hãi. Có lẽ thật sự có một ngày
cô sẽ chết trong tay Lâu Tử Hoán, có lẽ chính là giờ khắc này.
“Lâu Tử Hoán, anh tốt nhất liền thật sự bóp chết tôi! Nếu không, tôi không
sống tốt được, tôi cũng sẽ không cho anh sống thoải mái. Anh làm cho tôi sống ở nơi nước sâu lửa cháy, tôi cũng sẽ quyến rũ anh, tôi thề!” Cô ha ha cười, hắn là bị cô bức đến đường cùng. Mỗi ngày cùng hắn liều chết
dây dưa, lần lượt tra tấn, cô mệt mỏi quá. Có lẽ, đến một lần giải
thoát, mọi người đều thanh tĩnh.
Lâu Tử Hoán bị ánh mắt tuyệt
vọng của cô làm khiếp sợ, tức giận càng lớn lập tức bùng lên. Hắn vứt cô rơi sầm trên giường, cởi áo ngủ ra: “Tốt lắm, mọi người đều không sống
thoải mái, tốt lắm, ai cũng không cần thoái mái!”
Tử Khê thế mới
biết sợ, cô thấy Lâu Tử Hoán ném áo ngủ vào một góc, tức giận trên người đủ để thiêu hủy toàn bộ căn phòng này. Cô vội đứng lên muốn chạy trốn,
lập tức bị Lâu Tử Hoán đè lại.
Lâu Tử Hoán đè lên, liền cắn môi
cô, lôi kéo đầu lưỡi của cô tàn sát bừa bãi.Taychỉ hai ba động tác đã xé quần cùng quần lót của cô ra. Đẩy đùi cô ra, trực tiếp tiến vào.
Tử Khê đau trào ra nước mắt, hắn vừa tiến vào cũng đã rất mãnh liệt. Tất
cả khí lực trong nháy mắt bị hút khô, cô muốn rời khỏi nụ hôn của hắn,
nhưng cô trốn đi đâu hắn đuổi tới đó! Cuối cùng, cô từ bỏ, nhắm mắt lại, chỉ hy vọng ác mộng qua nhanh một chút.
Nhưng Lâu Tử Hoán không
chịu buông tha cô, vừa mới bắt đầu là phát tiết thuần túy. Khoái cảm
mãnh liệt làm cho hắn chậm lại tốc độ, tận tình khiêu khích, khi thì như gió táp mưa rào, như muốn đem cô ép tới tột cùng.
Cô không cam
lòng, dựa vào cái gì mà cô phải mặc hắn chà đạp. Cô bắt đầu phản kích,
hắn cắn cô, cô cũng cắn hắn. Cô đau, cô cũng muốn hắn đau. Hai người từ
trên giường, xuống dưới sàn, lại đến phòng tắm. Bọn họ ai cũng không
chịu buông tha cho đối phương, cũng không muốn đối phương được vui vẻ,
cho đến tình trạng kiệt sức, ngay cả một ngón tay cũng không động đậy
được mới bằng lòng an phận ngủ.
Ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại,
Lâu Tử Hoán đang mặc quần áo. Thấy cô tỉnh, hắn lạnh lùng nói: “Hôm nay
là sinh nhật ba tôi, ông ấy chỉ tên muốn cô xuất hiện. Đêm nay cô tốt
nhất an phận một chút, nếu lại làm cho tôi nhìn thấy cô mắt đi mày lại
với một người đàn ông này, một mình hẹn hò, tôi tuyệt không buông tha
cô!”
“Nếu Lâu tổng lo lắng như vậy, tôi có thể không xuất hiện!” Cô tuyệt đối không muốn xuất hiện, mong sao cách Lâu gia thật xa.
“Cô phải đến, cô nếu dám không đến, xem tôi xử lý cô thế nào!” Lỗ mãng nói, hắn cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Cả người cô đau nhức, nghĩ còn có một đêm gian nan, rên rỉ một tiếng. Chỉ
cần có liên quan tới Lâu Tử Hoán, sẽ không có chuyện gì tốt cả!