Hắn vốn chờ mong, nhìn thấy cá tính như con nhím của cô, hắn càng chèn ép, cô phản kháng
càng dữ dội hơn. Nhưng lại khuất phục nhanh như vậy, hắn không có chút
cảm giác thành công nào. Cô gái quật cường thật mạnh mẽ năm đó đã không
còn gặp lại nữa. Đột nhiên, trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ. Có lẽ,
không thể gọi là ý nghĩ trong đầu, chỉ có thể coi là một bản năng.
Miệng hắn bất giác nở ra nụ cười: “Cô nói tôi tra tấn thế nào đều có thể?” Tử Khê rùng mình một cái, bụng càng đau dữ dội hơn. Cô không để ý Lâu Tử
Hoán có thể đưa ra ý tưởng gì độc ác hơn hay không, lập tức nói: “Đúng,
chỉ cần anh bỏ qua cho chị Trần, chỉ cần anh không bắt tôi chụp ảnh, anh muốn thế nào đều được.”
Lâu Tử Hoán một tay ôm lấy cô, phát hiện cả người cô lạnh như băng, thân thể còn run run. Cô ta không phải là
giả vờ, cô ta là đang đau thật! Không đúng, người đàn bà này am hiểu
nhất là diễn trò, không cần bị cô ta lừa. Hắn cứng rắn quyết tâm nói:
“Cô nếu không muốn chụp cũng được. Về nước lâu như vậy, tôi đều chưa tìm được một bạn giường thích hợp, cô nếu làm người đàn bà của tôi, tôi
đương nhiên không có khả năng làm cho người đàn bà của mình cởi bỏ quần
áo trước màn ảnh.”
Tử Khê thân mình cứng đờ, bây giờ cô không chỉ có bụng quặn đau mãnh liệt, cô hoài nghi có phải mình đã nghe nhần rồi
hay không. Cô cả người không có sức lực, phải gắt gao nắm lấy quần áo
hắn: “Vì sao? Vì sao?”
Động tác của cô ngược lại làm cho hắn hiểu nhầm, cô đang quyến rũ hắn, hắn cầm lấy cổ tay cô, cô bị bắt ngửa đầu
lên, hắn thấy được sắc mặt tái nhợt như tuyết của cô. Hô hấp của hắn
cứng lại: “Cô, cô làm sao vậy? An Tử Khê, đừng có giả vờ trước mặt tôi!”
Cô thản nhiên cười, nhìn thấy hắn ở trước mắt càng trở nên mơ hồ, cô thậm
chí không nghe rõ ràng hắn đang nói cái gì, cho đến khi trước mắt một
mảng tối đen, cô mất đi ý thức.
Cô tỉnh lại, phát hiện mình đang
nằm trên một chiếc giường lớn rộng rãi. Ánh mặt trời bên ngoài vẫn rất
sáng, thân thể lại thoải mái hơn rất nhiều. Cô xoa bóp ấn đường (điểm
giữa hai đầu lông mày), đã thấy Lâu Tử Hoán ở ngoài ánh mắt đen sâu
thẳm.
“Cô tỉnh!” Giọng nói của Lâu Tử Hoán vẫn rất lạnh lẽo, “Bên giường có cháo, cô trước tiên ăn một chút, đừng có trong chốc lát lại
ngất xỉu.”
Cô lập tức trở nên cảnh giác,đây là một căn phòng
khoảng 60 m2, bày biện một chiếc giường KINGSIZE. Bên trong có tivi, dàn loa, tủ lạnh, đầy đủ mọi thứ. “Đây là nơi nào?”
“Phòng nghỉ
trong văn phòng tôi, cô vừa rồi bị ngất xỉu.” Thầy thuốc đã nói, cơ thể
cô thực suy yếu, còn có chứng ảo giác đau đớn. Thầy thuốc nói chỉ có
người bệnh từng phải chịu thương tổn quá lớn, không thể thoát ra khỏi
tổn thương đó, mới có thể xuất hiện loại bệnh này. Vừa rồi ở văn phòng,
cô không phải giả vờ. Nỗi áy náy không hiểu sao vẫn quấn lấy hắn hai giờ đồng hồ, hắn tự nói với mình, đối với người đàn bà này, không cần áy
náy.
Quần áo trên người đều còn nguyên, cô nhẹ nhàng thở phào.
Nhìn vẻ mặt, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, cô ngồi dậy: “Cám ơn
anh, bây giờ tôi tốt hơn nhiều!”
“Cô tự mình đa tình ít đi, tôi
mới không quan tâm có khỏe hay không, tôi chỉ là không muốn ở văn phòng
tôi xảy ra án mạng thôi!” Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, khi cô bị
ngất xỉu ở trong lòng hắn, hắn thật sự có một khắc hoảng hốt như vậy.
Không quan hệ, hắn chính là người hung dữ, không sao cả Tử Khê. Cô hít sâu
một hơi, xuống giường: “Thời gian không còn sớm, chị Trần còn đang chờ
tôi, tôi đi về trước!”
Lâu Tử Hoán thấy bộ dáng cô bất cần đời,
bỗng dưng dâng lên một tia lửa giận: “Như thế nào, đây là cô đồng ý đi
chụp ảnh đồ tắm cùng đồ lót sao?”