Tốt lắm, nhục nhã như vậy đã quá đủ rồi! Đúng vậy, đàn bà giống như các cô, muốn làm cho
ông chủ hồi tâm chuyển ý thì trừ cởi bỏ quần áo còn có thể làm cái gì?
Trần Hựu An lo lắng nhìn cô, chỉ sợ cô sẽ nóng nảy lên, lập tức nói:
“Trợ lý Giang, làm phiền cô thông báo với Lâu tổng một tiếng, mọi việc
đều có thể thương lượng, cô nói có phải không?”
Giang Viện căn
bản không để các cô vào mắt, yên ổn ngồi im bộ dạng vênh váo: “Tôi nghĩ
không cần, Lâu tổng đã dặn dò qua, tất cả các điều kiện phải đồng ý
trước, An tiểu thư chỉ có thể phối hợp, phải phối hợp.”
Tử Khê đã muốn không nghe thêm một chữ nào của cô ta, hỏi Giang Viện là hoàn toàn vô dụng, cô cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
Trần Hựu An nóng nảy, đuổi theo giữ cô lại: “A Tử, em đừng có vội, có việc từ từ sẽ đến!”
Tử Khê để cho cô ta một nụ cười yên ổn: “Chị Trần, chị trước tiên ở đây chờ em, em đi rồi sẽ trở về.”
Giang Viện vẻ mặt tao nhã chắn ở phía trước cô: “An tiểu thư, tôi hy vọng cô
hiểu được. Đây là tập đoàn Lâu thị, không phải là câu lạc bộ đêm khách
sạn ở bên ngoài, cô muốn đi đâu thì đi, cô muốn tìm ai thì tìm!”
Tử Khê thật muốn xé nát bộ mặt tươi cười này, cô nói cho chính mình, người như vậy không cần thiết phải tức giận. Cô hung hăng trừng mắt nhìn cô
ta một cái, một phen đẩy cô ta ra, liền đi ra bên ngoài.
Muốn tìm đến văn phòng Lâu Tử Hoán không khó chút nào, cô chỉ cần bày ra khuôn
mặt tươi cười, tùy tiện hỏi một nhân viên nam nào đó là sẽ biết. Cô nhấn nút thang máy, cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình. Cô là muốn đàm
phán với hắn, không phải cãi nhau.
Vừa đến tầng 15, cô rất nhanh
tìm được văn phòng của Lâu Tử Hoán, cô trợ lý phía trước thấy cô nổi
giận đùng đùng liền xông lên trước, ngăn cô lại: “Tiểu thư, phía trước
là văn phòng tổng giám đốc, xin hỏi cô có hẹn trước sao?”
Tử Khê đã không muốn nhiều lời với người khác, cô đẩy người trợ lý ra. “Tránh ra!”
Cũng may cửa văn phòng của Lâu Tử Hoán lại không khóa, cô đẩy vào, chỉ thấy
đến một người đàn bà xinh đẹp như hoa ngồi ở trên người Lâu Tử Hoán,
đong đưa vòng eo, miệng rên rỉ hừ hừ a a. Mà Lâu Tử Hoán đâu rồi, cũng
là mặt không đổi sắc, dường như là người đàn bà trên người hắn không có
quan hệ gì với cô.
Tên đàn ông này cư nhiên trong thời gian làm
việc lại cùng đàn bà làm chuyện ghê tởm như vậy trong văn phòng. Dạ dày
cô cuồn cuộn, cô cố nén xuống, không để cho mình nôn ra.
Con mắt
sắc bén của Lâu Tử Hoán chăm chú nhìn vào trên người cô, ả đàn bà trên
người vẫn rất say mê, còn không phát hiện việc tốt của mình bị người phá vỡ, mà hắn cũng vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt như đang xem kịch hay.
Từ khi nào, Lâu Tử Hoán trở nên ghê tởm không hề cảm thấy hộ thẹn trong
lòng như vậy. Cô lập tức xoay người đi ra ngoài, đóng cửa lại. Toàn bộ
động tác rất lưu loát, cô lăn lộn trong cái giới người mẫu này nhiều năm như vậy, gặp được loại việc này, đã không phải lần một lần hai, cô cũng đã quen rồi. Chẳng qua là lúc này đây, cô hoảng hồn còn chưa định thần
lại, trong đầu tất cả đều là ánh mắt thâm thúy của Lâu Tử Hoán, bóng
dáng đàn bà phóng đãng vặn vẹo vòng eo. Cô nghĩ đến bản thân mình đã
vững chắc như kim cương không vỡ, trái tim vẫn là không khắc chế được
đau đớn.
Phía sau Giang Viện cũng chạy đến, thấy sắc mặt cô tái
nhợt, lập tức nghĩ đến ngôi sao điện ảnh truyền hình - Triệu Băng Băng – sáng sớm nay tới xin phỏng can. Cô ta tao nhã tiến lên, nở nụ cười công thức hóa: “An tiểu thư, chúng ta còn có một ít chi tiết chưa bàn bạc rõ ràng, xin theo tôi trở về đi!”
Điện thoại của trợ lý cũng vang lên, cô ta tiếp điện thoại sau đó nói với Tử Khê: “An tiểu thư, tổng giám đốc cho cô đi vào!”
Tử Khê nhìn Giang Viện tươi cười cứng ngắc, ánh mắt cô ta cô lại cực kỳ rõ ràng, tự nhiên, bản thân cô đã bị xếp vào cùng một loại hàng hóa với
Triệu Băng Băng. Khóe miệng Tử Khê hơi giật lên, suy nghĩ của cô ta như
thế nào cũng không quan hệ với mình. Vì thế, cô ưỡn thẳng người đi vào.