Lâu Tử Hoán trở lại phòng bệnh, gặp được Hắc Chí Cương tại cửa, sắc mặt
hắn trầm xuống, nhất định là mất hứng khi gặp lại Hắc Chí Cương.
Mấy năm nay Hắc Chí Cương đã lăn lộn trên thương trường, nhưng nhìn thế nào cũng không khác là mấy trong mắt Lâu Tử Hoán. Chí Cương bĩu môi, hắn là đến nhìn Tử Khê và Nhạc Nhạc nên mặc kệ Tử Hoán có cao hứng hay không.
"Hắc nhị thiếu thật có lòng, công việc bận rộn mà còn vội vàng đến xem Nhạc
Nhạc." Ngữ khí Lâu Tử Hoán nhàn nhạt, đẩy cửa ra đi vào trước.
Hắc Chí Cương cũng không thèm để ý, hắn cũng đi vào. Tử Khê đang nói chuyện với Nhạc Nhạc.
"Tử Khê, Nhạc Nhạc!" Hắc Chí Cương chào hai người trong phòng.
An Tử Khê quay đầu lại lộ ra vẻ tươi cười: "Chí Cương, anh đã đến rồi!"
Hắc Chí Cương gật đầu nhưng lại nói với Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, con còn nhớ rõ chú đầu đen không?"
Nhạc Nhạc đương nhiên là nhớ rõ, chỉ là vẻ tươi cười cũng rất yếu ớt, "Chú đầu đen, đã lâu không gặp."
"Nhạc Nhạc, chú Hắc đã đến thăm con nha."Tử Khê tiếp nhận hoa và quả Hắc Chí
Cương đưa tới "Cũng chính chú Hắc ôm con chạy đến bệnh viện."
"Cảm ơn chú Hắc " Ngữ khí Nhạc Nhạc vang lên trong trẻo không hề miễn cưỡng.
Tử Khê đi tìm bình hoa muốn đem hoa Hắc Chí Cương mang tới cắm cho có
không khí tươi mát. Cô hi vọng Lâu Tử Hoán có thể tiếp chuyện một lát
với Hắc Chí Cương, thế nhưng Lâu Tử Hoán tiến đến đầu giường cùng Nhạc
Nhạc chỉ lo nhìn con gái: "Nhạc Nhạc còn bị đau ở đâu không, nói cho
ba."
Nhạc Nhạc lắc đầu, nó hướng Hắc Chí Cương: "Chú Hắc, chú ngồi đi ạ!"
Nhạc Nhạc rất hiểu chuyện, để một đứa trẻ thiện lương hiểu chuyện như thế
bị thống khổ như vậy, ông Trời thực sự rất tàn nhẫn "Cảm ơn Nhạc Nhạc!
Nhạc Nhạc thật kiên cường!"
Khóe miệng Nhạc Nhạc cố gắng cười.
Nó không muốn kiên cường, kỳ thực đến bây giờ nó không tài nào chấp nhận được chuyện cái chân là sự thực! Nằm như thế, nó thậm chí còn có thể
cảm giác được sự tồn tại của chân, thế nhưng nếu như nó tiếp tục thương
tâm, tiếp tục khổ sở nữa, A Tử sẽ càng đau lòng, nó chỉ có thể khiến bản thân càng thêm kiên cường cố gắng.
Tử Khê cắm hoa xong, trở về đi tới bên giường Nhạc Nhạc hỏi nó: "Nhạc Nhạc hoa đẹp không?"
Nhạc Nhạc gật đầu: "Nhìn đẹp lắm, cảm ơn chú Hắc!"
Lòng Hắc Chí Cương chua xót, sờ sờ đầu của nó: "Nhạc Nhạc, con còn nhớ
không, trước đây ta từng đem con đi công viên trò chơi, ta nhớ rõ lúc đó con rất vui vẻ."
Nhạc Nhạc đương nhiên nhớ rõ lần đầu tiên đi
chơi ở công viên trò chơi, "Chú Hắc đưa con đi đương nhiên là nhớ rõ ạ!
Chú còn mua cho con thật nhiều thứ. Ba, chú Hắc trước đây rất tốt với
con."
Lâu Tử Hoán khẽ mở miệng: "Lẽ nào ba đối với con không tốt sao?"
"Ba đương nhiên cũng rất tốt với con mà! Ba, ba thật nhỏ mọn, không thể để
người khác đối tốt với con ngoài ba à!" Nhạc Nhạc rất thông minh, nó
thấy đươc chú Hắc vẫn rất thích A Tử, nó cũng nhìn ra ba rất không thích chú Hắc, mà A Tử đối với Chú Hắc còn có rất nhiều cảm kích, quan hệ tay ba thật phức tạp, thế giới người lớn thực sự là phức tạp nha.
Mặt khác ba người lại cười, cũng chỉ có Nhạc Nhạc mới khiến cho người lớn cười.
"Nhạc Nhạc chờ con khỏe lại, chú Hắc lại mang con đi chơi trò chơi có được
hay không?" Nhạc Nhạc như vậy càng làm cho lòng người ta đau, Hắc Chí
Cương thật muốn cưng chiều nó mọi thứ.
Nhạc Nhạc nhìn Lâu Tử
Hoán, nó rất muốn đáp ứng nha! Thế nhưng ba chắc chắn sẽ không vui! Bất
quá bản thân nó có bộ dạng này muốn đi chơi cũng rất khó! Nó chần chừ
muốn gật đầu.
Tử Khê tiễn Hắc Chí Cương ra về, đi tới cửa thì
Hắc Chí Cương nói: "Rất khó tưởng tượng Lâu Tử Hoán vậy mà thực sự cho
em một mình đi ra tiễn anh.
Lâu Tử Hoán có bao nhiêu bá đạo có bao nhiêu dục vọng độc chiếm mạnh mẽ, bọn họ so với ai khác đều rõ ràng.
Tử Khê không có tâm tư quản tới những vấn đề này của đàn ông, cô nhợt nhạt cười: "Hiện ở trong lòng chúng tôi chỉ có Nhạc Nhạc, chỉ cần Nhạc Nhạc
vui vẻ chúng tôi thế nào cũng được."
Hắc Chí Cương yêu thương
nhìn cô, từ khi hắn bắt đầu quen Tử Khê, hắn chưa từng thấy cô vui vẻ
hạnh phúc. Trước đây cô quật cường như một con nhím, số phận khiến cô
nhiều đau khổ, cô vẫn luôn sống ngoan cường. Hắc Chí Cương vẫn như cũ
nhớ rất rõ ràng khi cô biết mình mang thai thì cô ngồi ở trên ghế đá nơi bệnh viện, sắc mặt đờ ra, tái nhợt bất lực.
Khi cô bị Lâu gia
đuổi đi thì cô vẫn chỉ là một cô bé mười tám tuổi. Nhưng cô ngẩng đầu
nước mắt không hề rơi, nói với hắn: "Chí Cương làm sao bây giờ, em mang
thai rồi, em muốn sinh con ra, làm sao bây giờ?"
Hắc Chí Cương
có chút ngơ ngẩn, cô gái trước mắt cùng người mười tám tuổi năm đó giống nhau, hình như hắn nhìn thấy An Tử Khê của năm đó, cô bé kiên cường,
ngốc nghếch này, lúc nào ông Trời mới có thể cho cô một chút hạnh phúc
đây.
"A Tử đừng sợ, tất cả sẽ ổn thôi!" Hắn nhẹ nhàng đem cô ôm
vào lòng. Năm đó, hắn cho cô bờ vai, cho cô nhất thời dựa vào, hắn mong
muốn hiện tại hắn còn có thể làm được.
"A Tử" hắn đã thật lâu
rồi chưa có gọi cô như thế. Trong lòng Tử Khê thở dài cô không có chống
cự hắn ôm. "Chí Cương em đang rất sợ, thế nhưng em biết nên làm như thế
nào, thực sự em muốn làm chỗ dựa cho Nhạc Nhạc, muốn cho nó một lần nữa
đứng lên.
Hắc Chí Cương nở nụ cười, quả nhiên đúng là A Tử trong kí ức của hắn!
Cô trở lại thì Lâu Tử Hoán đang đứng dựa vào tường ở ngoài phòng bệnh, phát hiện cô đi tới hắn quay đầu: "Nhạc Nhạc đang ngủ!"
Hai người bọn họ ngồi ở trên ghế trong phòng bệnh, sau khi xảy ra chuyện, hai người không có an tĩnh nói chuyện như thế.
Hắn ôm cô vào lòng, đặt vào hõm vai cô nói: « Xin lỗi »
Tử Khê đầu tiên là sửng sốt, muốn từ trong miệng Lâu Tử Hoán nói ra ba chữ xin lỗi là chuyện không dễ dàng cỡ nào, cô cười nhẹ nhàng, vỗ lên lưng
hắn: "Không sao, Lâu Tử Hoán, không có liên quan tới anh."
"Làm
sao lại không có liên quan"Ở trong lòng hắn vang lên câu nói này, thế
nhưng hắn không có dũng khí nói ra, thì ra Lâu Tử Hoán hắn cũng có lúc
nhát gan.
Lâu Tử Hoán, em có một yêu cầu, cũng xin anh đáp ứng em." Tử Khê nhẹ nhàng đẩy mặt hắn ra, lộ vẻ tươi cười nhìn hắn.
Ngực Lâu Tử Hoán cứng lại, nhìn biểu tình Tử Khê như vậy, lòng hắn có dự cảm không tốt. "Em nói đi"
"Chúng ta không nên tiếp tục dây dưa như vậy nữa, nên chấm dứt." Tử Khê nhẹ
nhàng nói, khóe mắt rơi nước mắt. "Lúc này đây em nghĩ là ông Trời cho
chúng ta cảnh cáo, nói cho chúng ta biết làm như vậy là sai. Anh biết
khi Nhạc Nhạc biết cái hiện thực kia thì nói cái gì với em không? Nó
nghĩ chúng ta rất buồn nôn nó nghĩ mình rất buồn nôn. Như vậy em thật sự ý thức được chúng ta khi đó có bao nhiêu sai lầm. Em không muốn còn
tiếp tục sai như vậy nữa, nếu như còn như vậy mà đối mặt với Nhạc Nhạc
thì em cũng nghĩ đó là tội ác. Anh buông tha em có được hay không, coi
như là cấp cho chính anh một cơ hội, cho em một cơ hội, cũng cho Nhạc
Nhạc một cơ hội!"
Thân thể Lâu Tử Hoán cứng ngắc, hắn muốn nói
gì đó, thế nhưng một chữ nói không nên lời, hắn muốn lớn tiếng nói: "A
Tử, không phải như thế! Anh và em không phải anh em, Nhạc Nhạc cũng
không phải là đứa con loạn luân." Giữa bọn họ cũng không phải là sai,
thế nhưng những lời này hắn nói không nên lời. Hắn nói ra chẳng khác nào hắn thực sự muốn mất đi cô mãi mãi, hắn chịu không nổi cái kết quả kia.
"Hiện tại thảo luận những cái này có phải rất không hiện thực
hay không " Lâu Tử Hoán khiến bản thân thật bình tĩnh nói: "Nhạc Nhạc
cần hai chúng ta duy trì, em là A Tử của nó, anh là ba của nó, sẽ không
rời khỏi nó. Hãy tin anh, sẽ không có bất kì kẻ nào nói lung tung trước
mặt nó. Hiện tại nói lời chia tay, nói dây dưa hay không dây dưa, em đã
không có tư cách nói những lời này, chúng ta phải giúp cho Nhạc Nhạc
đứng lên."
Mỗi câu nói của Lâu Tử Hoán, Tử Khê nghe thấy đều có
lý, chỉ là trong mắt hắn hình như cất giấu điều gì. Thế nhưng hiện tại
trong mắt cô chỉ có Nhạc Nhạc, cô không có sức lực đi phân tích. "Là em suy nghĩ nhiều quá, anh nói rất đúng, chúng ta cần giúp Nhạc Nhạc một
lần nữa đứng lên."
Lâu Tử Hoán lại lần nữa ôm chặt cô: "An Tử
Khê, lúc đó chúng ta không phải làm sai, đừng nói lần nữa cái gì báo
ứng, cái gì cảnh cáo, anh không tin mấy cái này."
Tử Khê vô lực
để mặc hắn ôm. Hiện tại trước mắt bọn họ là đau đớn của Nhạc Nhạc, lúc
này đây đúng hay sai dường như đã không quan trọng.
Lâu Tử Hoán
hướng Niên Mạn Linh nói ra yêu cầu muốn lùi lại hôn lễ. Niên Mạn Linh
cười nhạt: "Em có phải rất may mắn hay không, anh chỉ nói là lùi lại hôn lễ mà không phải hủy bỏ hôn lễ."
Lâu Tử Hoán đúng là có nghĩ
đến vấn đề này, nhưng hắn có việc vẫn phải làm, mặt hắn không có biểu
tình nhìn cô ta: "Nếu như em muốn hủy hôn lễ, cũng không phải là không
thể được."
Niên Mạn Linh cười rộ lên: "Lâu thiếu, từ trước đến
nay không phải mọi việc đều nằm trong tay anh sao, thế nào hôm nay cho
em ra quyết đinh."
Lâu Tử Hoán nhìn người phụ nữ trước mắt.
Trước đây hắn vẫn có vài phần thưởng thức đối với Niên Mạn Linh. Từ
trước đến nay cô ta làm việc đều có chừng mực, tiến lùi thích đáng. Hơn
nữa chưa bao giờ lấy địa vị là hôn thê can thiệp vào việc của hắn, cũng
vì vậy mà hắn để cô ta bên cạnh mình ba năm. Thế nhưng, hiện tại người
đàn bà này lại trở nên bén nhọn, tất cả thật là châm chọc. Phong độ thục nữ trước đây hoàn toàn không còn. Hắn bắt đầu hoài nghi tuyển chọn
người phụ nữ này có phải sai lầm rồi hay không?
"Anh nói rồi, em có thể đổi ý. Anh, Lâu Tử Hoán chưa bao giờ miễn cưỡng ai." Lâu Tử
Hoán đã không nhịn được nữa, hiện tại thời gian của hắn rất chặt, phải
quay về công ty xử lý xong một ít công vụ khẩn cấp, còn phải bớt thời
giờ gặp cô ta, hắn vốn có ý muốn giải quyết qua điện thoại nhưng sau
lại vì tôn trọng cô ta mới nói muốn gặp mặt thảo luận, vậy mà Niên Mạn
Linh cũng không cảm kích.
"Không!" Niên Mạn Linh quả quyết phủ
nhận. "Em muốn kết hôn với anh, Lâu Tử Hoán, từ khi anh quyết định kết
hôn với em, em liền nhận định phải cùng anh kết hôn, dù cho anh có yêu
em hay không, đều không thể thoát khỏi em."
Lâu Tử Hoán nhìn chăm chú cô ta, nhàn nhạt nói: "Em không hối hận là tốt rồi"
"Những lời này hẳn là dành cho anh mới đúng." Niên Mạn Linh không quan tâm tới hình tượng, ở trước mặt hắn từ trong túi lấy ra điếu thuốc nhả khói vào hắn, "Yên tâm, anh có thể đi chăm sóc con gái của anh, nhưng cũng xin
nhớ kỹ anh là chồng của Niên Mạn Linh."
Lâu Tử Hoán bất ngờ nhìn cô ta. Hắn bừng tỉnh, Niên Mạn Linh trước mắt mới đúng là Niên Mạn Linh.